Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 92: Đai Thiên Nói Giúp Nàng



Khi hai loại bình luận trái chiều gặp nhau trên mạng, vào lúc quan trọng nhất, Giải trí Đại Thiên đã xuất hiện.

Ở trong buổi họp báo tin tức về kế hoạch cho ra mắt bộ phim mới của Đại Thiên, khi bộ phận quản lý hành chính tổng hợp của Đại Thiên đối mặt với phóng viên phỏng vấn, đã lấy lập trường của Giải trí Đại Thiên biểu thị tin tưởng Mạn Nhu không có liên quan gì với chuyện ngủ cùng giám khảo cũng khen ngợi nàng là một dòng nước trong lành trong giới diễn xuất.

"Ở trong giới này, scandal thích hợp có thể khiến cho một ngôi sao càng được chú ý hơn. Nhưng nếu như nội dung chỉ là do bịa đặt, đồng thời sẽ tạo thành tổn thất đối với bản thân nghệ sĩ, lấy lập trường của công ty môi giới, chúng tôi vẫn hi vọng bên ngoài có thể quan tâm tới bản thân tác phẩm."


"Một vài suy đoán không được chứng minh rất có thể sẽ lừa gạt công chúng."

Bọn họ có ý nói lời đồn liên quan tới Mạn Nhu cũng chỉ là suy đoán, bởi vì Dương Vũ để lộ ra ảnh giao dịch có tên Mạn Nhu đã cho rằng nàng có liên quan đến chuyện này.

Trên thực tế, căn bản không có chứng cứ nào xác minh chuyện này.

Đại Thiên tỏ thái độ đã dẫn đường cho một số lượng lớn những tiếng nói nghi ngờ, gây ra một trận chiến những lời chửi mắng ở trên mạng.

"Đúng vậy, lại không có chứng cứ gì, tôi thấy hẳn là Dương Vũ và Lạc Phong hãm hại Mạn Nhu."

"Ai nói ngủ cùng mới cầm được giải thưởng, lẽ nào người đoạt giải đều có quan hệ quy tắc ngầm với giám khảo sao? Trong giới đó thật loạn!"

Theo tình thế tiếp tục phát triển, Lạc Phong cuối cùng bị tập đoàn Huy Hoàng đá xuống vị trí tổng giám đốc, sau khi họp xong đã quyết định bác bỏ tất cả mọi lui tới của anh ta. Dù sao bây giờ truyền ra tinh tức rất căng thẳng. Nếu như Huy Hoàng không trừng phạt nghiêm khắc Lạc Phong, công ty cũng khó bảo đảm được chính mình.


Sau khi Dương Vũ thấy thông báo của Huy Hoàng đã vô cùng đắc ý: "Tôi đã biết đám lão già kia sẽ không bỏ qua cho Lạc Phong đâu. Xem đi, anh ta ép tôi đến bước đường này, anh ta cũng phải chết cùng tôi!"

Người đại diện Huy lắc đầu, thật sự rất lo lắng khi thấy dáng vẻ Dương Vũ trở nên điên cuồng như vậy chỉ vì trả thù.

"Vũ, thật ra trước đây cô cũng đã sai. Tôi thấy tình hình của tổng Giám đốc Lạc bây giờ cũng không tốt lắm, cô có muốn qua thăm anh ta không?" Huy lấy điện thoại di động ra và đưa cho Dương Vũ.

Anh ta thấy, bọn họ dù sao cũng từng có một đoạn tình.

"Cho dù đứa trẻ không còn, các người..."

"Huy, anh đang nói bậy bạ gì đó! Chẳng lẽ vào lúc này anh còn muốn tôi đi an ủi anh ta sao? A, chính anh ta hại tôi thành ra bộ dạng này! Trước đây khi lên giường với tôi, anh ta nói bao nhiêu ba hoa chích chòe, dối trá, nói sẽ nâng đỡ tôi thành đàn chị trong giới điện ảnh. Bởi vì những lời này của anh ta nên tôi mới ở lại Huy Hoàng!"


"Vũ, cô đừng nói lẫy nữa."

"Tôi lãng phí tuổi thanh xuân của mình ở Huy Hoàng, lãng phí thời gian ở trên người anh ta, anh ta không đền bù nổi đâu!" Dương Vũ căm phẫn cắn đôi môi đỏ mọng, cười lạnh nói: "Anh ta có ngày hôm nay là do anh ta tự làm tự chịu!"

Cũng trong lúc đó, chị Hy đã nói tin tức này cho Mạn Nhu biết.

"Chị thấy Lạc Phong lại đi theo con đường ngày xưa của chị anh ta."

Mạn Nhu "Ừ" một tiếng. Màn hình điện thoại của nàng sáng lên, là Lạc Phong gọi tới.

Mạn Nhu không để ý nhưng Lạc Phong vẫn gọi không ngừng. Nàng không có cách nào, đành phải nghe máy.

Bên cạnh, tay Phong Miên đang ngoáy cốc cà phê thoáng dừng lại một lát, nhưng lập tức làm như không có gì xảy ra, đi tới ngồi xuống bên cạnh Mạn Nhu.

Mà Mạn Nhu cũng không có ý e ngại cô, nàng lạnh lùng nói một tiếng: "Alo."
"Mạn Nhu, tôi kết thúc rồi, tôi không còn là tổng Giám đốc của Huy Hoàng nữa. Những lão già kia còn muốn kiện tôi, tôi không có cách nào tiếp tục ở lại trong nước ở. Tôi đã mua vé máy bay và sẽ lập tức bay ra nước ngoài."

"Đó là chuyện của anh, tạm biệt." Mạn Nhu trả lời hoàn toàn không do dự. Đối với nàng, Lạc Phong đã là người xa lạ.

"Không!" Lạc Phong kêu lên một tiếng: "Mạn Nhu, là bọn họ cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, tôi mới không có cách nào tiếp tục đặt chân trong giới diễn xuất trong nước nữa. Nhưng chỉ cần tôi ra nước ngoài tìm chị tôi, chắc chắn sẽ còn có cơ hội."

Mạn Nhu nhíu mày. Nàng không hiểu nguyên nhân Lạc Phong gọi cuộc điện thoại này.

"Mạn Nhu, tôi biết tình hình của cô bây giờ cũng không tốt lắm, vừa ở trong thời kỳ mới quay lại làm việc lại phải một mình đối mặt với những lời đồn nhảm này, chắc chắn cô rất mệt mỏi. Không sao, cô hãy đi cùng với tôi. Tôi không quan tâm trước đây cô có cắm sừng tôi không, chỉ cần cô gật đầu, tôi có thể xem như trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì."
Mạn Nhu hít sâu một hơi. Nàng thực sự chấn động trước những lời này của Lạc Phong rồi.

Một người phải xấu xa đến mức nào mới có khả năng mặt dày như thế, nói đen thành trắng.

"Mạn Nhu, sao cô không nói gì? Tôi không có nhiều thời gian, tôi sẽ lập tức qua đón cô. Cô đang ở đâu?"

Mạn Nhu hít sâu một hơi, dùng giọng nói đặc biệt lạnh lùng nói với Lạc Phong: "Anh đúng là không biết xấu hổ còn hơn cả sự tưởng tượng của tôi."

"Người phản bội là anh chứ không phải tôi. Hơn nữa bởi vì ham muốn cá nhân của anh mà kéo tôi xuống nước. Bây giờ anh lại hào phóng nói tha thứ cho tôi, dẫn tôi đi à? Thật ngại quá, tôi không cần, chúng ta cũng đã sớm kết thúc rồi."

"Nguyên nhân duy nhất tôi ở lại Huy Hoàng chính là muốn nhìn thấy anh thân bại danh liệt, chỉ tiếc rằng tôi không hận anh như Dương Vũ, không làm được chuyện cùng nhau đi chết."
Bên kia, Phong Miên gọi điện thoại cho thư ký: "Nghe nói Huy Hoàng sắp thay đổi tổng giám đốc, đi điều tra một chút đi."

Giọng nói không nhẹ không nặng, vừa đủ cho Lạc Phong ở đầu điện thoại bên kia nghe được.

Anh ta lập tức kêu lên một tiếng: "Cô đang ở cùng với ai?"

Anh ta nghe được rõ ràng giọng nói của người phụ nữ, cũng nghe được người đó nhắc tới hai chữ Huy Hoàng. Quả nhiên phía sau Mạn Nhu còn có nhân vật lớn trong giới đang giúp nàng.

"Dương Gia Cữu không nhìn nhầm, cô cũng là một kẻ đê tiện, ngoài mặt giả vờ trong sáng nhưng trên thực tế thì sao chứ? Cô còn đê tiện hơn cả Dương Vũ!"

"Tôi làm gì là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh."

"Cô còn thật sự vô tình! Mấy tháng trước, chúng ta suýt nữa đã kết hôn..."

"Anh cũng đã nói là suýt nữa, bây giờ tôi rất tốt, rất hạnh phúc." Mạn Nhu nhìn Phong Miên, biết đã đến lúc rồi, bằng không Lạc Phong sẽ vẫn cứ sống trong giấc mơ.
"Mạn Nhu, cô đừng nói lẫy nữa, ngoại trừ tôi, cô còn có thể ở cùng với ai chứ? Bây giờ danh tiếng của cô đã đi vào con đường thối nát rồi."

"Tôi đã kết hôn rồi, mời anh đừng lại quấy rầy tôi nữa."

Lạc Phong căn bản không tin tưởng, anh ta vừa cười vừa nói: "Ai dám lấy cô chứ?"

Mạn Nhu không trả lời thẳng vào vấn đề này mà dùng thái độ rất bình tĩnh nói cho Lạc Phong biết: "Tất cả mọi chuyện của tôi đều không có liên quan gì đến anh."

Lạc Phong không ngờ rằng sẽ là kết quả như vậy. Anh ta biết Mạn Nhu sẽ không dùng chuyện như vậy ra để nói đùa, tim anh ta giống như bị xé rách vậy, cảm giác đau đớn và hối hận lan tràn ở trong lòng anh ta.

Anh ta vẫn cho rằng Mạn Nhu sẽ chờ anh ta thay đổi ý định, dù sao anh ta nói gì nàng đều nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, làm sao có thể đột nhiên kết hôn cùng người khác được!
Anh ta không chấp nhận được hiện thực này, anh ta cho rằng bất kể anh ta có đối xử thế nào với Mạn Nhu, chỉ cần anh ta vẫy tay với nàng, nàng sẽ lập tức đến bên cạnh anh ta. Tình huống hiện nay lại cho anh ta một cái tát quá mạnh.

"Tôi biết, cô chắc chắn cưới một gã đàn ông vừa xấu lại vừa già đúng không? Ông ta rất giàu có à? Ở trên giường, ông ta có thể thỏa mãn được cô sao?"

"Lạc Phong, anh thật sự khiến cho người ta thấy buồn nôn!"

Suy nghĩ của anh ta bẩn thỉu tới cực điểm. Ở trong mắt anh ta, Mạn Nhu chỉ có con đường bán mình này. Từ trước đến nay anh ta đều chưa từng tôn trọng Mạn Nhu, cũng chưa từng đứng ở góc độ của nàng để suy nghĩ.