Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 99: Thân Phận Của Mợ Chủ Phong



Dương Vũ bị Mạn Nhu gài bẫy đưa đến đây, lại bị Huy phản bội, cô lo rằng Mạn Nhu và chị Hy cùng nhau hại cô, cho nên cố ý nói những lời này để công kích Mạn Nhu.

Dù sao thì những lời này đối với cô mà nói cũng chẳng hề hấn gì.

Nhưng đối với Mạn Nhu lại là một chuyện cũ không dám nhớ lại, cô nhìn thấy Mạn Nhu không lên tiếng, biểu cảm trên mặt lại càng thêm đắc ý.

"Sau này, Lạc Phong còn đặc biệt đưa tôi đến cửa tiệm hàng hiệu, chọn châu báu, bây giờ nghĩ lại..."

"Bây giờ hai người chẳng phải chia tay rồi sao?"

Mạn Nhu cong môi cười nhạt, vốn chẳng để những lời nói của Dương Vũ, cho dù nói thế nào, cô ấy cũng sẽ không né tránh việc mình và Lạc Phong từng ở bên nhau, nàng cũng từng bỏ ra trái tim chân thành, chỉ là chưa gặp đúng người mà thôi.

Nhưng Dương Vũ chỉ đang lợi dụng Lạc Phong, cho đến bây giờ vẫn mang tình cảm của hai người trong quá khứ ra làm công cụ.


"Đó là vì tính cách của chúng tôi không hợp cho nên mới chia tay." Dương Vũ nén giận, trừng mắt nhìn Mạn Nhu: "Dù gì cô cũng là người phụ nữ bị Lạc Phong vứt bỏ thôi."

"Tôi thật sự cảm ơn hai người, nếu không phải cô cướp anh ta đi, nếu như tôi thật sự kết hôn với anh ta thì mới hối hận đó."

Thứ đáng sợ nhất không phải là tình cảm thay đổi, mà là ngay từ đầu người đàn ông này đã không thèm để mắt đến nàng.

Đêm đầu tiên khi Lạc Phong ở cùng Dương Vũ, thì anh ta đã không còn chút giá trị nào trong lòng Mạn Nhu nữa,

"Cô đừng giả bộ nữa, tôi biết những ngày tháng bây giờ của cô cũng rất khó khăn, mỗi ngày bị người trên mạng mắng là người đàn bà tiện nhân, trong lòng nhất định rất khó chịu nhỉ?" Dương Vũ cười cực kỳ vui vẻ.

Chị Hy đứng bên cạnh không xem tiếp được nữa, ho một tiếng.


Dương Vũ cười đứng dậy: "Mạn Nhu, cô không thắng nổi tôi đâu."

"Tôi kết hôn rồi, chính là vào ngày cô không để Lạc Phong đến Uỷ ban tìm tôi." Mạn Nhu nhìn Dương Vũ cười, nói ra từng câu từng chữ.

Nàng nở nụ cười hạnh phúc trên gương mặt, khiến lông mày của Dương Vũ nhíu chặt lại, bởi vì thực sự quá cay mắt rồi.

"Đừng đùa nữa, ngoại trừ Lạc Phong, cô còn có thể thích người đàn ông khác sao? Mấy năm nay, cô hy sinh vì anh ta biết bao, thậm chí đến sự nghiệp mà mình yêu nhất cũng từ bỏ rồi, chắc chắn là cô lừa tôi nên mới nói như thế đúng không? Đừng lừa mình dối người nữa."

"Bây giờ cô nói như vậy cũng chẳng vớt vát được gì nữa, tôi không cần Lạc Phong, nếu như cô thích có thể ra nước ngoài chạy nạn cùng anh ta."

Mạn Nhu mỉm cười, lắc đầu. Trong tình yêu, trước này nàng đều thật tâm thật ý, nhưng có những người đàn ông lại thích phụ nữ nũng nịu dịu dàng, Dương Vũ vừa đúng là một trong số những người như thế. Lúc đầu, khi nàng còn chưa phát hiện ra gian tình giữa bọn họ đã thường nghe thấy nhân viên của nội bộ Huy Hoàng bàn luận, chỉ là nàng ngốc, quá tin tưởng Lạc Phong nên không để ý.


Nhưng... Dương Vũ chỉ là câu dẫn đàn ông, quá hư vinh sẽ hại đến bản thân cô ta.

"Cô đáng để tôi lừa sao?" Mạn Nhu nghiêng đầu, trong mắt lấp lánh ý cười: "Vì sao tôi vẫn ở lại Huy Hoàng, không hủy hợp đồng mà rời đi, không phải vì tôi vẫn còn quan tâm Lạc Phong, cũng không phải vì tôi không trả nổi phí hợp đồng, mà là..."

Mạn Nhu ngừng lời một chút: "Tôi muốn tận mắt nhìn thấy hai người cùng nhau rơi xuống vực thẳm."

"Cô!"

Lồng ngực Dương Vũ bị tức nghẹn đến buồn bực, lời cô ta nói quả thực rất sắc bén, cũng đều là sự thật, nhưng từ trong biểu cảm của Mạn Nhu, cô có thể nhìn ra rõ ràng, Mạn Nhu thật sự không quan tâm chút nào.

Ngược lại còn cảm thấy lời cô nói rất tức cười.

"Được thôi, tôi tin rằng cô đã kết hôn, nhưng chỉ dựa vào danh tiếng bây giờ của cô trong giới giải trí, ai dám lấy cô, cho dù lấy rồi, cũng chắc chắn là một lão già nát rượu."
"Chắc là có tiền nhỉ, mua giúp cô mấy hạng mục giải thưởng của Liên hoan phim Kim Qua."

Mạn Nhu nhếch mép: "Về điểm này, cô với Lạc Phong thật giống nhau, lúc ban đầu anh ta cũng nói như vậy."

"Cô nói, Lạc Phong cũng biết?"

Trong lòng Dương Vũ giật thót.

"Nói chính xác thì hai người họ đã từng gặp nhau rồi." Mạn Nhu tựa người về đằng sau, nhìn thấy phục vụ bưng sườn bò lên.

"Mợ chủ, ngài Phong nói sẽ đến ngay."

"Cảm ơn." Mạn Nhu mỉm cười gật đầu, thể hiện ý cảm ơn, cầm dao dĩa ung dung cắt sườn bò.

Thực ra, Lạc Phong có ở bên nàng hay không đều sẽ không ảnh hưởng đến địa vị xã hội của nàng, ngược lại là lúc nàng nổi tiếng nhất, đã từ bỏ tất cả, ký hợp đồng với Huy Hoàng, lúc đó Huy Hoàng vẫn chỉ là một công ty nhỏ chưa nổi tiếng, lúc đó bởi vì sau khi Lạc Phong ký được hợp đồng với Grand Slam Ảnh hậu nổi tiếng như thế, mới nhanh chóng từ Phó Tổng Giám đốc trở thành Tổng giám đốc.
Lúc nàng được Lạc Phong nâng niu trong tay, Dương Vũ còn không biết đang ở nơi nào!

Chỉ là đạo lý phong thủy lần lượt thay đổi, Mạn Nhu ở trong giới giải trí lâu rồi nên rõ hơn ai hết.

Cho nên nàng sẽ không đố kỵ đến phát điên giống như Dương Vũ, mà là sẽ cẩn thận quan sát đối thủ, đề cao bản thân, nàng phải dựa vào thủ đoạn chính đáng, thành công từng bước một.

"Chồng cô họ Phong?" Dương Vũ nhíu chặt mày, không ngừng thắc mắc người này có thể là ai.

Chị Hy khoát tay đứng ở bên cạnh, bổ sung thêm một câu: "Cô cũng không cần vắt kiệt trí óc để suy nghĩ đâu, vẫn nên ngồi vững, đừng để lát nữa bị dọa."

"Thật thú vị, một lão già nát rượu có chút tiền mọn mà thôi, có gì đáng ngưỡng mộ chứ, tôi không tin Mạn Nhu có thể..."

Cô còn chưa nói hết câu, đã nhìn thấy một bóng người bước vào, đối phương mặc váy sang trọng, vẻ mặt lạnh lùng giữa trán khiến người khác rung động, đôi mắt cô chỉ nhìn thấy một mình Mạn Nhu, ngồi thẳng vào cạnh nàng, dịu dàng nắm tay Mạn Nhu.
Dáng vẻ xuất hiện vốn khác xa với trong phim thường ngày.

"Bị tắc đường, chị đến muộn rồi, để em đợi lâu rồi phải không?" Giọng nói của Phong Miên yêu chiều đến vậy.

Dương Vũ nhất thời không thể chấp nhận nổi, ngồi đơ trên ghế, nhìn hai người ân ái trước mặt, tay không ngừng run lên, cô tưởng rằng Mạn Nhu nhiều nhất là tìm một người trên dưới bốn mươi tuổi, nhưng không ngờ, cô ta lại gả cho Phong Miên.

Người tôn quý nhất của giới giải trí, hơn nữa còn trẻ trung, nhiều tiền, là người tình trong mộng của biết bao nữ nghệ sĩ.

Nhưng, Mạn Nhu vậy mà...

Nhớ lại những chuyện từng xảy ra trước kia, đã sớm có vết tích có thể xảy ra, việc Mạn Nhu thử phim cho cô bị phát hiện, có một nhóm vệ sĩ xông vào bảo vệ nàng, trên sàn đầu tư cũng nhận được cảnh cáo của thế lực nào đó, lúc đó cô và Lạc Phong tưởng rằng Mạn Nhu đã quay về nhà họ Mạn, có nhà họ Mạn ở đằng sau chống lưng cho nàng.
Lại đến khi bọn họ chụp ảnh với nhau, lễ phục mặc lên là bản định chế cao cấp.

Từ khi việc của cô và Lạc Phong lộ ra, Mạn Nhu vẫn luôn thuận nước thuận gió, thì ra, là dựa vào cây đại thụ Phong Miên.

Nụ cười trên gương mặt Dương Vũ dần dần biến mất, cô tính kế Mạn Nhu bao nhiêu năm nay, phí biết bao tâm tư cướp Lạc Phong, lại mất đi một đứa con, còn mặt dày trèo lên giường của Dương Gia Cữu, đến cuối cùng, lại tự tay đẩy Mạn Nhu một cái, khiến nàng trở thành vợ của Tổng Giám đốc tập đoàn Đại Thiên.

Cô cười khổ nhìn chằm chằm Mạn Nhu, giữa đôi môi đỏ thốt lên một câu: "Mạn Nhu, cô thành công rồi."

"Tôi thua rồi, tôi không sánh được với may mắn của cô."

Cô tưởng Mạn Nhu kiên trì đến bây giờ là dựa vào may mắn?