Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 269



Chương 269: Đừng nói những gì không nên nói

Khi cảnh sát hỏi về việc camera giám sát, An Bích Hà đã trả lời rằng camera giám sát đã bị hỏng trước đó và chưa sửa xong.

Bên tiểu khu cũng không có cách gì cung cấp được băng ghi hình từ camera giám sát, nên bọn họ không thể làm gì được đám người con ông cháu cha vô công rỗi nghề đó được.

Phía An Bích Hà cũng không muốn điều tra tiếp, nên cảnh sát chỉ có thể xóa bỏ coi như không có gì.

“Các cô phải nhanh chóng sửa lại cửa sổ, vì có khả năng đám người kia sẽ quay lại trả thù, nhất định phải chú ý đến an toàn của mình”

Cảnh sát dặn dò hai mẹ con An Bích Hà, anh ta đang nhấc chân chuẩn bị trở về thì đã bị An Bích Hà và mẹ An kéo lại.

Anh quay đầu nhìn An Bích Hà và dò hỏi: “Còn có chuyện gì nữa sao?”

An Bích Hà hơi do dự, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh ta: “Bây giờ ở nhà chỉ có hai người là mẹ và tôi thôi. Sửa kính cũng mất thời gian không ít, bây giờ chúng tôi không dám ở nhà”

“Nhưng tôi còn công vụ phải làm, cũng không thể lúc nào cũng túc trực ở đây với các cô!” Viên cảnh sát nói.

An Bích Hà ngẩn người, vội vàng lắc đầu: “Anh cảnh sát à, anh hiểu lầm rồi. Ý của tôi không phải là muốn anh ở lại. Tôi chỉ lo những người đó quay lại báo thù hoặc lần theo dấu vết của mẹ con chúng tôi mà thôi. Vì vậy bọn tôi muốn cùng anh lên xe đến đồn cảnh sát”

Yêu cầu này cũng không phải là quá đáng, viên cảnh sát lưỡng lự một chút rồi đồng ý với hai mẹ con họ.

Bây giờ nhà họ An đã bị đập phá tan nát, trên sàn nhà vương vãi rác rến, một nơi xuống cấp như vậy chắc chắn là không thể ở lại được nữa.

“Xin anh đợi tôi một lát, tôi đi thu dọn ít đồ. Trốn ở bên ngoài mấy ngày cần phải chuẩn bị một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngà An Bích Hà nói xong đã kéo mẹ An vào phòng, bỏ hết đồ trang sức còn sót lại, thẻ ngân hàng các loại và tất cả vật có giá trị vào một chiếc túi lớn.

Cảnh sát chờ đợi đến muốn hết kiên nhẫn mới nhìn thấy hai mẹ con An Bích Hà mỗi người rinh một cái túi lớn, anh ta mệt đến mức mặt đỏ tới mang tai.

Mặt họ không nói nên lời, đây có phải là vật dụng cần thiết hàng ngày để trốn trong vài ngày không? Điều này chỉ đơn giản là chuyển cả gia đình đi nơi khác.

Nhưng nó đã được đồng ý, à cảnh sát cũng đi lên để xử lý.

Hai mẹ con lên xe cảnh sát, quay đầu lại bắt đầu liên hệ sửa nhà, tìm đại lý bán nhà.

Khi xe nổ máy, An Bích Hà và Mẹ An nhìn lại căn nhà lần cuối, thở dài rồi xoay người rời đi không chút do dự.

Sau khi xuống xe cảnh sát, hai mẹ con cố ý tìm một khách sạn an toàn để ổn định chỗ ở, sau đó không ngừng tới thăm An Vu Khang.

Nó không được phép đến thăm cho đến ngày hôm sau.

Khi nhìn thấy An Vu Khang, cả hai mẹ con đều thở phào.

Nhìn thấy khuôn mặt đầy vết bầm tím của An Vu Khang trên mặt rõ ràng còn in đầy vết tát, trông có vẻ xấu hổ, làm sao có thể có được dáng vẻ tao nhã thường ngày.

“Đây là Hoắc Tùng Quân cho người đánh bố sao?” An Bích Hà hỏi dò An Vu Khang.

An Vu Khang lạnh lùng liếc hai mẹ con họ một cái, trong mắt hiện lên một ánh nhìn thù hận: “Không liên quan gì tới hai người, không phải mẹ con bà định trơ mắt nhìn tôi chết sao?

Sao hôm nay lại còn đến thăm tôi, nói đi, hai người muốn làm gì hả?”

‘Vừa nghe thấy những lời cứng rắn ngang ngạnh này của An Vu Khang, mẹ An lại càng tức giận hơn nữa: “Ông cũng không nhìn lại xem ông đã gây ra chuyện gì sao, lúc đó tôi đang bị phát lệnh truy nã trong cả nước, hai mẹ con tôi dám giúp ông à? Một mình ông ngồi tù được rồi, lẽ nào còn muốn lôi mẹ con tôi vào tù chung sao? An Vu Khang, ông còn có trái tim không?”

“Còn có trái tim không á? Câu đó phải là tôi hỏi bà mới đúng đấy!” An Vu Khang nghiến răng nghiến lợi nhìn bà ta, bởi vì trên mặt chỉ chít vết thương, nhìn thoáng qua cảm thấy vô cùng hung hăng và dữ tợn: “Trong hai người, một người là vợ đã sống với tôi mấy chục năm, một người là con gái duy nhất của tôi, tôi nai lưng ra làm lụng để cung phụng cái ăn, cái mặc cho hai người, cho hai người một cuộc sống vật chất sung túc đầy đủ.

Ngược lại mẹ con bà đối xử với tôi như thế nào hả? Tôi vừa gặp nạn thì hai người bỏ mặc không thèm giúp tôi dù chỉ là một chút, đã thế còn giậu đổ bìm leo. Lương tâm của mẹ con bà bị chó ăn mất rồi hả?”

An Bích Hà nghe xong có vẻ hơi khó chịu, không nhịn được nên gân cổ to tiếng phản bác: “Bố, bố nói sai rồi, bố là thủ phạm giết người nên đương nhiên là phải ngồi tù. Thà để một mình bố chịu tội còn hơn để liên lụy cả một gia đình. Hai mẹ con của con tự do ở bên ngoài, thì An thị của chúng ta mới còn cơ hội để vực dậy chứ. Chả nhẽ bố không hiểu được điều này sao?”

Nghe vậy, An Vu Khang tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.

Đây là cô con gái ngoan ngoãn mà ông ta đã rất mực yêu thương nuôi nấng, vậy mà giờ đây cô ta thực sự tàn nhẫn và thâm độc đến mức có thể nói ra những lời ích kỷ và táng tận lương tâm như vậy.

An Bích Hà vẫn quả quyết nhìn thẳng vào ánh mắt đang tràn trề thất vọng của An Vu Khang, cô ta cảm thấy mình không hề Sai.

Người giết Bạch Quang Nhật là An Vu Khang, Bạch Hoài An muốn báo thù cho bố của mình, đương nhiên sẽ đối phó với An Vu Khang. Chỉ cần ông ta vào tù thì áp lực đối với mẹ con họ sẽ giảm đi một chút. Hy sinh một mình ông ta để đổi lại sự bình an cho hai người, không phải là có lợi nhất sao?

An Bích Hà còn trẻ, năng lực rất đồi dào, nhưng An Vu Khang lại đã già rồi, chẳng còn làm được tích sự gì nữa, càng ngày càng dễ mềm lòng dẫn đến làm hỏng chuyện. Chuyện của Sở Hân lúc trước chảng phải chính là một ví dụ rõ rành rành trước mắt đó sao!

“Nhưng bố thì tốt đẹp gì. Bố tiết lộ toàn bộ sự thật với Hoắc Tùng Quân và bị anh ấy ghi âm lại. Bố có biết hai mẹ con của con đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn vì đoạn băng ghi âm đó của bố không? Có nhà mà không thể về, phải khổ sở trốn chui trốn nhủi ở bên ngoài. Kẻ thù của bố chĩa mũi dùi tấn công.

vào hai mẹ con của con, tất cả đều là vì những gì bố đã nói đấy”

Bích Hà càng nói càng tức giận, không đợi An Vu Khang Nhìn thấy bộ dạng ương ngạnh và ích kỷ của cô ta, An Vu Khang chế nhạo: “Nghe con nói như thế, bố đã cảm thấy thoải mái hơn rồi. Đúng vậy, là bố nói đấy, là bố muốn làm liên lụy đến con đấy! Nếu không phải vì con thì bố có đến mức phải giết Bạch Quang Nhật để bảo vệ danh tiếng cho con và mẹ của con không hả? Ngược lại con đã làm gì, con đẩy tất cả tội lỗi cho bố, để được sống tự do với mẹ của con. Trên đời làm gì có chuyện thuận lợi như vậy. Con cứ chờ đấy, bố sẽ thực hiện bước tiếp theo. Bố sẽ khai với cảnh sát rằng trước đây con đã say xin…”

Gương mặt của An Vu Khang vô cùng đắc ý, ông ta dừng lại một chút, rồi nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Con còn biết sợ à.

Bố tưởng rằng con không sợ trời không sợ đất chứ, vì ngay cả bố mà con cũng dám lừa gạt cơ mà”

“Bố, con gọi bố là “Bố” vì con mang họ An của bố. Nhưng bố làm như vậy thì quá đáng rồi.

Suy đoán của An Bích Hà đã thành sự thật, quả nhiên An Vu Khang đã chuẩn bị tố cáo chuyện năm đó cô ta lái xe trong tình trạng say xỉn.

Trong lòng cô ta cực kỳ căm phẫn, thầm nghĩ hôm nay nhất định phải thuyết phục bố của mình từ bỏ ý định vạch trần cô ta.

“Là người nhà mà con dám đối xử với bố như thế này đây hả!” Đôi mắt An Vu Khang đỏ ngầu, quét ánh nhìn giận dữ qua khuôn mặt của An Bích Hà và mẹ An.

Mẹ An mím chặt môi, trừng mắt sắc lạnh nhìn ông ta, rồi đột nhiên bà ta cất tiếng nói: “Ông đã bị kết án tù nhiều năm như vậy, sau khi ra tù thì ông đã là một lão già chẳng làm được trò trống gì nữa. Ông chỉ có duy nhất một đứa con gái Bích Hà này thôi, chỉ có con bé mới có thể chu cấp phụng dưỡng cho ông lúc tuổi già”

An Vu Khang sửng sốt một chút, mấy ngày qua ông ta bị thù hận không ngừng thôi thúc, nên cũng không có suy nghĩ sâu xa được như vậy.

“Lúc ông ra tù thì cũng đã lớn tuổi lắm rồi, không có sức lao động, lại có tiền án tiền sự, ai mà dám thuê mướn ông làm việc.

Ông chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ sống sót thế nào khi trên người không có một xu dính túi à”

Đúng như dự đoán, vẫn là mẹ An hiểu rõ người đầu ấp tay gối của mình nhất, bà ta lập tức đoán được mọi chuyện khi nhìn thấy biểu hiện của An Vu Khang.

Bà ta ủ rũ và nhỏ giọng nói: “Lúc ông nói với Hoắc Tùng Quân những chuyện đó, có lế trong lòng đã nghĩ đến việc trả thù hai mẹ con tôi, nhưng tại sao ông lại quên mất rằng bây giờ “Khinh Hà” đang nằm trong tay của Bích Hà và đây là tài sản duy nhất của An thị. Bây giờ, nếu có chuyện gì xảy ra với con bé, thì “Khinh Hà” cũng không thể giữ lại được. Đợi đến khi ông ra tù thì ông chẳng còn thứ gì cả và cũng chẳng còn ai để ông dựa vào nữa”

Ngón tay An Vu Khang run rẩy và đôi môi trở nên tái nhợt.

Ông ta đã quên rồi, ông ta không hề băn khoăn do dự khi nói ra những lời nói kia, vì một lòng chỉ muốn trả thù hai mẹ con của An Bích Hà.

An Vu Khang kiên cường chống đỡ, giọng nói khàn khàn: “Cho dù tôi không đối phó với hai mẹ con bà, “Khinh Hà” không sụp đổ, thậm chí An thị ở trong tay An Bích Hà có thể vực dậy lại như xưa thì nó vẫn sẽ đối xử ác nghiệt với tôi như trước đây mà thôi. Bích Hà cũng sẽ không chu cấp tiền cho tôi dưỡng già, nói không chừng nó còn sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà nữa!”

Tính cách của An Bích Hà trước giờ đã như vậy rồi, ích kỷ và bất hiếu, không đời nào cô ta bằng lòng phụng dưỡng một người bố già nua và vô dụng như vậy.

Hai mắt của mẹ An lóe lên, bà ta nháy mắt với An Bích Hà.

An Bích Hà vội vàng ôn tồn nói: “Bố, bố đang nói gì vậy?

Người thân của con chỉ có hai người là bố và mẹ thôi. Cho dù quan hệ giữa chúng ta có không hòa thuận đến đâu đi chăng nữa, bố cũng là người bố duy nhất của con. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, làm sao con có thể không phụng dưỡng cho bố chứ!”

Cô ta nhìn sâu vào mắt An Vu Khang, nở một nụ cười gượng gạo và nói : “Con nói như vậy có thể bố sẽ không tin con. Nhưng bố hãy thử nghĩ mà xem, nếu đến lúc con công thành danh toại mà lại bỏ bê không phụng dưỡng cho bố, bố chỉ cần tìm đài truyền hình và nói hết tất cả mọi chuyện ra thì đã có thể khiến con thân bại danh liệt rồi. Cho nên con cũng không dám bất hiếu với bố đâu”

An Vu Khang vừa nghe xong những lời đầu tiên là ánh mắt đã lộ vẻ xúc động, trong lòng ông ta biết rõ An Bích Hà chỉ đang diễn kịch trước mặt mình thôi, nhưng khi nghe đến cuối thì trong lòng ông ta có hơi dao động.

Lời nói vừa rồi nghe cũng hơi có lý.

Người ở địa vị càng cao thì càng quan tâm đến thanh danh, nếu sau này An Bích Hà thực sự dám đối xử tệ bạc với ông ta, ông ta chỉ cần kiện cô ta ra tòa cũng có thể nhận được số tiền cấp dưỡng lớn.

Nhìn thấy ánh mắt của An Vu Khang sáng lên, An Bích Hà cong môi nở nụ cười, cô ta nhỏ giọng nói: “Vậy bố biết mình nên nói gì và không nên nói gì rồi chứ?”