Công Chúa Tại Thượng

Chương 67: Chương 67:



Trời mưa như trút nước, dù cho nha hoàn lấy ô ngay lập tức thì Quý Thính vẫn bị xối cho ướt đẫm, chứ đừng nói là Thân Đồ Xuyên vẫn luôn đứng trong mưa.
 
“Thân Đồ Xuyên! Có phải bổn cung không đồng ý để ngươi vào ăn cùng thì sau này, cho dù đổ mưa, mưa đá hay mưa đao thì ngươi cũng cứ đứng ngây ngốc ở đấy đúng không!” Quý Thính cau có hỏi.
 
Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên một chút xíu không thấy rõ, vươn tay lên che trên đỉnh đầu nàng: “Mưa lớn quá, điện hạ chú ý thân thể.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bổn cung đã ướt đẫm hết rồi!” Quý Thính buồn bực hất tay hắn ra, tỏ vẻ cay nghiệt: “Trước kia Thân Đồ đại nhân chỉ hơi bướng bỉnh một chút, bây giờ còn thêm cả cái tật xấu không biết xấu hổ, thế này thì ngang bướng trở nên hơi đáng ghét rồi đó.”
 
Ý cười trên môi Thân Đồ Xuyên nở rộ: “Chẳng qua ta chỉ muốn có một cơ hội ăn chung một bữa cơm với điện hạ, chỉ cần điện hạ chấp thuận, sau này ta sẽ cố gắng hết sức không khiến mình đáng ghét nữa.”
 
Quý Thính nhìn hắn chằm chằm, một lát sau mới cười lạnh một tiếng: “Vậy thì vào đi, tránh cho người ngoài nói phủ trưởng công chúa ta không chứa được ai, ngay cả quyền ngồi cùng một bàn ăn cơm cũng không cho phò mã gia.”
 
“Đa tạ điện hạ.” Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng.
 
Quý Thính liếc xéo hắn một cái rồi quay người đi ra ngoài, Thân Đồ Xuyên đi theo luôn: “Điện hạ đi đâu thế?”
 
“Về phòng thay đồ.” Quý Thính không ngừng bước, nha hoàn định che ô giúp nàng, nhưng nàng lại từ chối, tùy ý bước đi trong màn mưa lớn.
 
Thân Đồ Xuyên đi sau nàng một khoảng không xa không gần, tiếng mưa tuôn ầm ĩ, lấn át hết những âm thanh khác, Quý Thính đi thẳng về phía phòng ngủ mà không chú ý tới người đi phía sau mình, đến lúc nàng nhận ra thì Thân Đồ Xuyên đã theo đến trước cửa phòng ngủ của nàng rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi theo ta làm gì?” Quý Thính nhíu mày.
 
Y phục Thân Đồ Xuyên ướt đẫm, nước chảy ròng ròng xuống theo đường xương quai hàm, mắt của hắn rất đen, hệt như viên ngọc trai đen được trận mưa to gột rửa, cho dù trong tình huống nhếch nhác thế này mà cũng có mấy phần đẹp đẽ khác biệt. Tuy lúc này Quý Thính rất ghét hắn nhưng không thể không thừa nhận gương mặt này của hắn quả thực không tệ.
 
Đáng tiếc đầu óc không ổn cho lắm.
 
Sau khi Quý Thính hỏi hắn, hắn mở miệng đáp ngay: “Đến dùng bữa trưa với điện hạ.”
 
“Bổn cung đã cho phép ngươi đến gian nhà chính dùng bữa rồi đó thôi, ngươi muốn ướt thì cứ đi ăn đi, lôi kéo bổn cung làm gì?” Ngọn lửa giận trong lòng Quý Thính đã bị mưa xối tương đối rồi, nghe vậy không nói gì, liếc mắt nhìn hắn.
 
Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ cong lên: “Ta xin một cơ hội được dùng bữa với điện hạ, điện hạ cũng đồng ý cái này rồi, còn ăn ở đâu thì chẳng liên quan gì tới việc dùng bữa, chỉ cần có điện hạ là có thể rồi.”

 
“Ý ngươi là kể cả sau này bổn cung muốn ăn ở phòng ngủ thì ngươi cũng muốn theo vào?” Quý Thính híp mắt lại.
 
Thân Đồ Xuyên liếc nhìn màn mưa lớn xối thành từng dòng dưới mái hiên: “Trận mưa hôm nay hơi lạnh, điện hạ mau vào thay y phục đi, tránh để cảm lạnh.”
 
“Bớt nói sang chuyện khác cho bổn cung.” Giọng Quý Thính hơi trầm xuống.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng lại ngay: “Ta chỉ muốn ở cùng điện hạ.”
 
Quý Thính cười lạnh một tiếng rồi đi vào phòng, Thân Đồ Xuyên định đuổi theo thì nàng hung dữ nói: “Thực sự cho rằng bổn cung không dám trừng trị ngươi hả?”
 
“Điện hạ, ta chỉ muốn vào trú mưa thôi mà.” Thân Đồ Xuyên nói một cách đàng hoàng trịnh trọng.
 
Quý Thính híp mắt, đáp lại lời hắn là tiếng đóng cửa rầm một cái. Thân Đồ Xuyên nhìn cánh cửa trước đóng sầm lại trước mặt, đành chịu thở dài một hơi.
 
Trận mưa to tạnh rất nhanh, bầu trời tựa như vừa nãy chẳng xảy ra chuyện gì cả.
 
Quý Thính trở về phòng, cởi y phục ướt ra, gọi người mang hai thùng nước nóng đến, tắm rửa xong mới mặc bộ đồ khô ráo vào, đến khi tất cả mọi thứ đều được thu dọn ổn hết rồi, nàng đã vô cùng đói bụng nhưng lại không đi dùng bữa nữa.
 
Lúc nàng đang xoắn xuýt nghĩ có nên đi hay không thì đột nhiên có ai đó gõ cửa hai cái, chưa chờ nàng mở miệng đã tự ý đẩy cửa bước vào.
 
Thấy Thân Đồ Xuyên đã thay y phục mới, Quý Thính từ từ nheo mắt lại: “Ai cho phép ngươi vào đây?”
 
“Ta mang cho điện hạ ít đồ ăn.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì gọi người bưng cơm nước vừa được làm xong vào.
 
Quý Thính vốn đã đói bụng, lúc này ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì không nhịn được ngồi thẳng dậy một chút, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Bổn cung đang định tới gian nhà chính dùng bữa, ai cần ngươi làm điều thừa thãi này?”
 
“E là điện hạ không thể đi được, bay nãy mưa còn chưa tạnh, ta đã bảo người đi báo cho bọn họ không cần đợi, chắc là bây giờ họ cũng ăn xong rồi.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì chủ động ngồi vào bàn, còn không quên vẫn tay với nàng.
 
Quý Thính đanh mặt: “Ngươi còn dám mượn danh bổn cung để truyền lời?” miệng thì nói lời không vui nhưng cơ thể thì vô cùng thành thật, đi tới ngồi xuống bàn.
 
Thân Đồ Xuyên đưa đũa cho nàng: “Thân Đồ sai rồi, mong điện hạ nể tình ta lần đầu phạm lỗi mà tha cho ta một lần.”

 
Giây phút này Quý Thính đang rất đói, không có tâm trạng dây dưa với hắn nên dứt khoát không nói gì, tập trung tìm thứ mình muốn ăn, nàng vừa nhìn trúng đĩa thịt xào chua ngọt thì Thân Đồ Xuyên đã gắp để vào bát nàng: “Điện hạ ăn đi.”
 
Quý Thính im lìm, liếc mắt cảnh cáo hắn rồi mới bắt đầu cúi đầu dùng bữa. Sau đó, mỗi lần nàng muốn ăn món nào, chỉ cần nhìn một cái thì nó sẽ xuất hiện trong bát nàng, giương mắt lên cái là sẽ có trà đã được làm nguội đưa đến bên miệng, bữa cơm này, Thân Đồ Xuyên hầu hạ còn tốt hơn cả Phù Vân.
 
“Sớm biết ngươi biết cách hầu hạ người ta thế này thì lúc trước cha ngươi không nên cho ngươi đọc sách, mà nên tịnh thân* đưa vào cung mới phải, có khi bây giờ đã thành Đại tổng quản rồi cũng nên.” Quý Thính nói lời cay nghiệt một cách biếng nhác.
 
*Tịnh thân: đàn ông phải cắt bỏ bộ phận sinh dục để trở thành thái giám phục vụ cung đình, hầu hạ vua chúa và phi tần.
 
Nét mặt Thân Đồ Xuyên không hề thay đổi: “Nhà Thân Đồ chỉ có một đứa con là ta, e là gia phụ không nỡ đâu, còn nữa, bây giờ ta và nàng đã thành thân rồi, cha ta cũng là cha nàng, không thể vô lễ.”
 
Lúc đầu Quý Thính còn khinh khỉnh xem thường, nghe tới nửa câu sau của hắn thì vẻ mặt trở nên vi diệu. Nàng và Thân Đồ Sơn làm quan cùng triều, dù vẫn đang trong lúc vờ vịt tính kế lẫn nhau ở một mức độ nhất định, có thể là vì bình thường các vị quan văn quan võ đứng đầu đều đối chọi gay gắt ở rất nhiều chỗ, thắng nửa này thua nửa kia, còn bây giờ bản thân nàng trở thành con dâu ông ấy, chẳng phải thấp hơn ông ấy một bậc rồi sao?
 
Cũng không đúng, nếu ông ấy biết mình là con dâu ông ấy thì có khi nôn ói dữ dội.
 
Cái gọi là chỉ cần mặt dày, dù sao người mất mặt cũng không phải bản thân mình, vừa nghĩ tới việc có một ngày Thân Đồ Sơn đứng trước mặt mình muốn hộc máu, trong nháy mắt Quý Thính khoan khoái hơn hẳn.
 
“Điện hạ, ăn chút cháo đi.” Thân Đồ Xuyên nói dứt câu thì múc một thìa cháo bí đỏ đưa tới bên miệng nàng.
 
 Quý Thính liếc hắn: “Bổn cung không phải kẻ bị tàn phế.”
 
“Là bản thân ta muốn hầu hạ nàng.” Thân Đồ Xuyên ôn hòa nói.
 
Quý Thính vô cùng coi thường cách làm không chút tôn nghiêm này của hắn, nhưng vẫn ăn hết cháo mà hắn đút cho. Còn Thân Đồ Xuyên đút nàng ăn xong mới bắt đầu ăn.
 
Quý Thính nhìn động tác tao nhã mà không chậm chạp của hắn thì biết hắn cũng đói bụng, ung dung thờ ơ nói: “Thực sự không biết ngươi đang có toan tính gì nữa.”
 
“Toan tính sự vui vẻ.” Thân Đồ Xuyên nhếch môi cười.
 
Quý Thính tưởng mình sẽ nghe thấy hắn nói mấy câu nhảm nhí như “toan tính với nàng”, không ngờ hắn lại nói ra lời càng không có giới hạn như thế, hầu hạ nàng là để toán tính sự vui vẻ, thế này chẳng phải... Hèn hạ quá sao?
 

Quý Thính có đầy một bụng những lời châm chọc muốn nói ra, nhưng đến khi đối diện với ánh mắt chân thành của hắn, nàng không khỏi dừng lại một chút, không nói gì nữa.
 
Nàng không nói nhưng Thân Đồ Xuyên muốn nói: “Điện hạ, nếu ta luôn đối xử tốt với nàng, bù đắp sai lầm kiếp trước thì liệu rằng có một ngày nào đó nàng sẽ thích ta như trước đây không?”
 
Quý Thính im lặng một lúc lâu mới đáp: “Nếu như ngươi có thể an phận một chút, bổn cung không ngại ở chung với ngươi một cách hòa bình.”
 
Mặc dù nàng không trả lời câu hỏi của hắn nhưng cũng chẳng khác gì câu trả lời cả.
 
Thân Đồ Xuyên yên lặng, mặt mày giãn ra: “Nếu điện hạ thích an phận thì ta sẽ an phận chút, làm một phu quân đức hạnh, được không?”
 
Quý Thính không nói gì, rất khó để tưởng tượng ra dáng vẻ hắn đức hạnh ra sao.
 
Dùng bữa trưa xong, Quý Thính đuổi hắn đi luôn, chưa hưởng thụ được sự yên tĩnh bao lâu thì đã gặp lại nhau ở bữa tối.
 
“Bổn cung phải nói cho ngươi biết trước, Phù Vân và những người khác không thích ngươi, tốt nhất là lúc dùng bữa tối ngươi an phận một chút, nếu để xảy ra tranh cãi ầm ĩ thì đến lúc đó đừng trách bổn cung không công bằng.” Đám người Mục Dự Chi còn chưa tới, Quý Thính đã cảnh cáo trước rồi.
 
Bàn tay Thân Đồ Xuyên trong tay áo siết chặt lại thành nắm đấm, nhưng giọng điệu vẫn hết sức bình tĩnh: “Điện hạ không công bằng, nhưng là không công bằng về phía phu quân của nàng sao?”
 
“Ngươi đoán thử xem?” Quý Thính nói với vẻ tựa như mỉm cười mà không phải cười.
 
Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống, một lát sau đã khôi phục vẻ bình thường: “Điện hạ làm vậy thì có khác gì so với nam nhân sủng thiếp diệt thê chứ?”
 
“Không khác gì cả, bổn cung chính là nữ nhân xấu xa, chẳng phải trước khi ngươi ở rể đã biết rồi sao?” Quý Thính khiêu khích hắn.
 
Thân Đồ Xuyên so sánh với Quý Thính ở hai ngày đại hôn, rõ ràng lúc ấy nàng rạng rỡ hơn không ít, khóe môi hơi nhếch lên: “Đâu chỉ có trước khi ở rể, kiếp trước cũng biết rồi.”
 
Hắn vừa dứt lời thì Mục Dự Chi bước vào: “Kiếp trước gì cơ?”
 
“Không có chuyện gì cả, ta và phò mã chỉ nói chuyện mà thôi.” Quý Thính vội vàng lấp liếm.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng rồi nói một câu đầy âm mưu: “Không sai, chỉ là mấy lời riêng tư giữa hai phu thê mà thôi.”
 
Mục Dự Chi im lặng một lúc, vẻ mặt không thay đổi chút nào, nhìn Quý Thính: “Không biết điện hạ đã nói chuyện riêng tư gì?”
 
“Không có gì, chỉ nói tối nay ăn gì, ngươi đừng nghe hắn nói bậy.” Quý Thính dứt lời thì liếc mắt cảnh cáo Thân Đồ Xuyên.
 
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên thoáng hiện lên ý cười, ngậm miệng lại tựa như có gì đó thật, càng khiến hai người họ giống như có bí mật gì đó. Ánh mắt Mục Dự Chi hơi lạnh, nói chuyện khác với Quý Thính, còn Thân Đồ Xuyên thì an phận không nói câu gì.
 

Chờ Phù Vân và Chử Yến đến, coi như đông đủ cả rồi, Quý Thính hơi căng thẳng, không phải nàng sợ bọn họ một lời không hợp sẽ đánh nhau, chỉ sợ đánh nhau xong thì bữa tối của nàng không còn ngon miệng nữa.
 
Cũng may Thân Đồ Xuyên rất biết điều, Mục Dự Chi cũng không nói nữa, còn Chử Yến thì sau lần làm mặt Thân Đồ Xuyên bị thương lần trước không chủ động khiêu khích hắn nữa, ngay cả Phù Vân hôm nay cũng yên tĩnh lạ thường, Quý Thính nhân lúc những người khác không chú ý, lén lút hỏi y một câu: “Ta còn tưởng rằng ngươi thấy Thân Đồ Xuyên ngồi cùng bàn ăn cơm thì sẽ đánh nhau với hắn.”
 
“Vì ăn bữa cơm mà dãi nắng dầm mưa, điện hạ không cảm thấy vừa mất mặt vừa đáng thương sao?” Phù Vân nhìn Thân Đồ Xuyên với ánh mắt đồng cảm.
 
Quý Thính: “...” Ngươi quả là biết đồng cảm với người khác.
 
Lúc nàng muốn tiếp tục nói chuyện với Phù Vân thì đột nhiên Thân Đồ Xuyên gắp một miếng cá cho nàng: “Món cá hấp này không tệ, điện hạ nếm thử đi.”
 
Sự chú ý của Quý Thính được hắn kéo trở lại, nhưng nàng còn chưa nói gì Phù Vân đã không vừa lòng trước rồi. Uổng công mình vừa đồng cảm với hắn một chút, không ngờ hắn vừa mới vào bàn ngồi cùng đã bắt đầu cướp việc của mình rồi.
 
Người gắp thức ăn cho điện hạ chỉ có thể là y!
 
“Điện hạ ăn xôi ngó sen này đi, hôm nay hấp ngon lắm.” Y gắp cho Quý Thính một miếng ngay lập tức, sau đó khiêu khích nhìn Thân Đồ Xuyên.
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh múc thêm bát canh cho Quý Thính: “Điện hạ uống canh.”
 
“Điện hạ ăn thịt viên.” Phù Vân lập tức hành động.
 
Thân Đồ Xuyên: “Điện hạ ăn nấm.”
 
Phù Vân: “Điện hạ ăn đùi gà!”
 
“Có thể đợi ta ăn hết thức ăn trong bát rồi gắp tiếp không?” Quý Thính không còn lời gì để nói.
 
Thân Đồ Xuyên và Phù Vân liếc mắt nhìn nhau rồi quay mặt qua chỗ khác rất nhanh, trong gian nhà chính bỗng yên tĩnh một lúc, Mục Dự Chi chậm rãi mở miệng: “Điện hạ đã lâu rồi chưa tới viện của ta, chi bằng lát nữa dùng bữa tối xong thì đến chỗ ta ngồi một chút?”
 
“Được đó.” Bình thường Mục Dự Chi tìm nàng thì đều có chuyện gì đó nên Quý Thính đồng ý ngay lập tức.
 
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lẽo.
 
Mục Dự Chi cong khóe môi lên: “Vậy lát nữa ta bảo người chuẩn bị một chút, nếu nói chuyện tới khuya quá thì điện hạ cứ ở lại một đêm.”
 
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên trực tiếp đen luôn.