[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 76: Phiên ngoại



Việt Nam nghe rõ, biểu cảm trên mặt có chút ngưng đọng lại, dường như cũng trở nên lạnh lùng hơn.

"Dạo gần đây có hai người. Một là người tên Việt Hòa. Người thứ hai anh không biết."

"Anh không biết?"

Đông Lào nghe tới đây đột nhiên có chút bất an về cái người kia.

"Vậy anh trong khoảng thời gian này nhớ cẩn thận nhé. Em sẽ hỏi Vetam về cách ngăn chặn nó."

"Em không muốn chúng ta trở thành một sao?"

Nghe rõ, cả người Đông Lào chợt khựng lại, không rõ cảm nghĩ.

"Em..."

Em không muốn... từ bỏ Việt Quân...

Nhưng mà, em cũng không muốn làm tổn thương anh.

"Em đương nhiên là có rồi."

Việt Nam nhìn nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt của Đông Lào, nhanh chóng quay đầu đi không tiếp tục nhìn nữa.

"Đủ rồi, em cũng nên trở về với Việt Quân đi. Hãy dùng số thời gian còn lại cho tốt."

"A, anh! Anh giận em sao?!"

Đông Lào gấp gáp hỏi nhưng cậu không trả lời, trực tiếp rời đi.

Sau khi Việt Nam rời đi, nó cũng gục xuống.

Nó không thể trách anh nó được.

Bởi vì sau cùng... nếu không phải nhờ anh nó thì nó cũng chẳng có thể tới với Việt Quân.

.....

"Đông Lào! Đông Lào!"

Việt Quân lắc mạnh người Đông Lào.

Cơ thể nó đổ mồ hôi lạnh, biểu cảm nhắm chặt nhăn nhó.

Là gặp ác mộng sao?

"Đông Lào!"

Y cúi người ôm chặt lấy thân thể của Đông Lào, sống mũi trở nên cay xè.

Lát sau, Đông Lào trở ra từ Mộng thức, nước mắt của Việt Quân đã ướt đẫm áo của nó.

"Việt, Việt Quân? Anh sao vậy?!"

Nó hốt hoảng đưa tay gỡ y ra, lau đi từng giọt nước mắt trên khuôn mặt ấy.

Việt Quân nhìn dáng vẻ ân cần của nó, không tự chủ ôm chầm lấy khiến cả hai ngã xuống giường.

Tiếng sụt sịt vang lên nhỏ nhẹ khiến người nghe xót xa.

"Anh Quân, đã có chuyện gì xảy ra sao?"

"Không có..."

Y lắc đầu, tiếp tục ôm chặt lấy, vùi mặt vào sâu trong hõm cổ nó.

Nhớ lại thì lần đầu tiên gặp mặt Đông Lào, nó chỉ như một con rối luôn làm theo những gì mà Việt Nam làm.

Yếu ớt, cứng nhắc và không có mấy tình cảm.

Ban đầu Việt Quân chỉ cảm thấy thật phiền phức khi phải trông nom một kẻ còn chẳng được công nhận sự tồn tại như Đông Lào nhưng lâu dần y cũng chả thể ghét nó nữa.

Bởi vì chính nó, y mới có thể trải nghiệm thứ gọi là tình yêu như thế này.

Vì chính nó mà một vị quân nhân như y mới có thể dễ dàng khóc như vậy.

"Tất cả là tại ngươi."

"Hả?"

Đông Lào hoang mang nhìn y.

Bộ nó làm gì sai hả?!!!!

----------------

Việt Nam sau khi rời khỏi Mộng thức liền ngồi dậy khỏi giường.

Cậu nhìn lén qua giường của Việt Hòa, chắc rằng gã đang ngủ mới rón rén thức dậy ra ngoài.

Thiếu niên nhỏ bé chỉ mặc độc một bộ quần áo mỏng giữa đêm khuya, lang thang trên con đường nhỏ vào rừng sau kí túc xá.

Nhìn kiểu gì cũng thấy một mặt mong manh, cô độc.

Việt Nam đi được một lúc, thâm tâm đều không nhịn được mà có chút siết lại.

"Ta biết người ở đó, bước ra đây."

Một câu mệnh lệnh.

Điều đó có vẻ khiến đối phương không mấy dễ chịu nhưng anh vẫn bước ra.

Cuba xuất hiện sau cái cây vừa nãy Việt Nam đi qua, nở một nụ cười nhẹ, tay còn cầm theo một chiếc áo khoác ấm và khăn quàng.

"Tôi thấy cậu đột nhiên ra ngoài, lo cậu sẽ bị cảm nên mới đi theo. Tôi không có ý xấu đâu."

"Vậy sao..."

Giải thích trước khi chống chế à.

Giống như đã tính trước trường hợp này vậy.

"Cái đó là cho tôi sao?"

Việt Nam chỉ tay vào cái áo cùng khăn trên tay Cuba, anh nghe vậy liền nhanh chóng chạy tới, đưa áo cho cậu rồi đem khăn quấn quanh cổ.

Việt Nam cảm nhận được cái ấm áp từ chiếc khăn truyền xuống, trong lòng đột nhiên nóng lên một chút.

"Cảm ơn ngươi."