Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 610: Bại vong



Khi Đường Kính Chi, Bách Vân Sơn dẫn đại quân đi đến đâu thắng tới đó, thì Vương Tích cũng một đường công trành cướp trại, ép thẳng tới Hải Kinh thành.

Phúc Thọ vương vốn không tin Vương Tích dám cả gian suất lĩnh đội ngũ tập kích Hải Kinh Thành, đến khi nghe thám tử báo về Vương Tích chỉ còn cách Hải Kinh thành hai ba ngày đường nữa, ông ta mới cuống lên.

Còn chưa đánh trận nào, Phúc Thọ vương đã lệnh người thu thập châu báu trong phủ chuẩn bị rời thành.

Minh Húc chạy tới khuyên, nói ông ta không thể rời Hải Kinh Thành, nếu không lòng quân bất ổn, sẽ thất bại càng nhanh, Phúc Thọ vương không nghe, mắng Minh Húc ý đồ muốn mình chết trong tay quân triều đình để chiếm quyền.

Minh Húc lòng càng thêm nguội lạnh, từ đó trốn trong phủ không ra ngoài nữa.

Phúc Thọ Vương tài phú kinh người, lại không nỡ bỏ ca kỹ nhạc sư tốn công dạy bảo, nên khi Vương Tích dẫn quân tới tận chân thành rồi, còn chưa thu thập xong đồ để bỏ chạy.

Thấy Vương Tích tới nhanh như thế, Phúc Thọ vương cuống cuồng lệnh Minh Tuấn và Minh Việt xuất quân ứng chiến.

Nhưng quân triều đình ngoài thanh hô lớn, đầu hàng không luận tội, bất kể quân triều đình hay phản quân ai bắt sống hoặc giết được Phúc Thọ vương hoặc Trí Võ vương, thưởng hai vạn lượng bạc, phong Định Nam hầu. Còn nếu bắt sống hoặc giết được Minh Tuấn, Minh Việt thượng hai trăm lượng hoàng kim, ghi đại công ở lại bộ.

Nghe quân triều đình hô hào phía dưới thành như thế, Minh Tuấn và Minh Việt tức thiếu điều hộc máu, thế chẳng phải nói hai người bọn chúng không bằng một mình Minh Húc sao? Song không làm gì nổi Vương Tích đành về nói xấu Minh Húc trước mặt phụ vương.

Phúc Thọ vương thấy Minh Húc được đặt ngang với mình lại càng khó chịu, có điều ông ta hiện chỉ quan tâm tới mau mau thu dọn gia sản để bỏ chạy, chỉ gọi Minh Húc tới mắng chửi một phen.

Vương Tích dẫn đại quân tới trước thành, không vội công ngay, nguyên nhân đơn giản, nhân mã của hắn quá ít, có đánh tuy vẫn có thể hạ được thành trì, song không có cơ hội bắt được cả nhà Phúc Thọ vương, nếu chuyến này để bọn chúng chạy thoát, lần sau khó bắt lại được.

Vì thế sau khi liên tiếp đánh lui thuộc hạ của Minh Tuấn và Minh Việt, Vương Tích hạ lệnh chia quân làm bốn doanh, vây kín bốn cổng thành, đồng thời Vương Tích phái quân báo tin cho Bách Vân Sơn mau chóng cho quân chi viện.

Hơn hai mươi vạn quân trong Hải Kinh Thành rụt đầu làm rùa, không dám ra đánh.

Bách Vân Sơn nhận được tin, ra sức thúc quân ngày đêm hành quân cấp tốc.

Lúc này ở Hải Châu, phản quân liên tiếp thua trận, lại nghe nói Hải Kinh thành có hơn hai chục vạn binh mã, không ngờ đánh không nổi ba vạn quân triều đình, lòng người càng bất ổn.

Một số đại quân nhận lệnh Phúc Thọ vương tới cứu viện cũng đều sinh dị tâm, thái độ quan sát.

Chỉ ba vạn quân sĩ đã áp chế hai mươi vạn quân trốn trong thành rồi, nếu cả ba mươi vạn quân triều đình tới còn đánh cái gì?

Trí Võ vương Minh Húc cực kỳ tức tối, song tới thời khắc này Minh Tuấn và Minh Việt vẫn mê muội cô chấp, sợ hắn đánh thắng trận đoạt được binh quyền, vẫn gièm pha đề phòng hắn, tướng sĩ đều sa sút tinh thần nên hắn không làm được gì.

Vương Tích hiểu rất rõ quan hệ giữa cha con Phúc Thọ vương, nên hắn chỉ vây không đánh, chỉ cần Minh Húc không nắm được quân quyền, hắn nắm tám phần có thể bắt cả nhà Phúc Thọ vương.

Ru rú trong thành sáu ngày, Phúc Thọ vương không còn hi vọng vào quân cứu viện nữa, lệnh Minh Tuấn, Minh Việt suất lĩnh năm vạn quân đột vây từ hai cửa đông tây, còn ông ta dẫn mười vạn quân chạy về phía nam.

Tướng sĩ nghe nói Phúc Thọ vương muốn chạy, bọn họ càng nản, bọn họ theo ông ta làm phản chẳng phải vì vinh hoa phú quý sau này sao, nếu chạy rồi thì ai thèm theo ông ta. Vương Tích lại cho hô đầu hàng không luận tội, hơn nữa bắt được cha con Phúc Thọ vương còn được trọng thưởng, nên không ít kẻ nảy ra toan tính khác.

Hôm đó trời còn tờ mờ sáng cửa đông và tây của Hải Kinh Thành đột nhiên mở ra, quân sĩ như dòng nước lũ hướng về đại doanh triều đình, quân triều đình tựa hồ không kịp trở tay, trở mắt nhìn hai lộ nhân mã chạy đi.

Đợi hai lộ nhân mã đó chạy rồi, cửa nam mới lặng lẽ mở ra, một đội quân đông hơn nữa xuất hiện, nhưng bọn chúng vừa thò đầu ra, liền bị tạc đạn, cung tiễn trải xuống như mưa, trước cổng thành hẹp, phản quân người ngã ngựa nhào, tiếng la hét thảm thiết.

Sau khi tử thương gần một nghìn người, không kẻ nào dám xông ra nữa, Phúc Thọ vương ngồi trong xe, bị kẹt giữa đường lớn thông ra thành, nổi giận chửi mắng:

- Ăn hại, ăn hại! Cả một đám ăn hại, chừng đó mà không xông ra được.

- Vương gia, có lẽ quân triều tập trung ở đó nhiều nhất, chúng ta đột vây ở cổng khác?

Mỹ phụ cùng xe nói:

Phúc Thọ vương không còn cách nào khác đành nghe theo, song chạy tới cổng bắc bị đả kích trầm trọng, lại lần nữa rụt đầu vào.

- Phụ vương, trong quân chúng ta có phản đồ, nếu không vì sao đại ca và nhị ca đi được, còn chúng ta bị vây khốn ở đây?

Minh Húc dù không được Phúc Thọ vương ưa, nhưng ông ta cũng không vứt con ở lại bỏ chạy được:

Phúc Thọ vương cả kinh, hiểu ra Vương Tích không đủ quân lực bắt cả nhà mình, nên định chỉ bắt một mình mình:

- Vậy chúng ta phải làm sao?

- Thứ nhất, tiếp tục ở lại, hài nhi nắm chắc sáu phần có thể đánh tan quân triều đình.

Minh Húc nói xong, thấy ánh mắt Phúc Thọ vương lộ vẻ nghi kỵ, đánh nói tiếp:

- Cách thứ hai là đợi tới đêm chia quân làm bốn ngả đột vây.

- Được, chúng ta gom quân lại, tới khi đột vây mới thông báo, Húc Nhi, có các nào lôi được tên phản bội ra không?

Phúc Thọ vương nghiên răng ken két:

- Bắt phản đồ không có, nhưng sợ là tới lúc ấy chúng cổ động quân sĩ trở giáo thì không hay.

Thực ra Minh Húc sớm biết phản đồ không phải chỉ một hai tên nữa, hiện không phải là lúc bắt phản đồ.

Minh Tuấn và Minh Việt sau khi phá vây thành công, tụ lại ở địa điểm hẹn trước, đợi mãi không thấy Phúc Thọ vương đâu, biết tin phụ vương phá vây thất bại, đều có tâm tư riêng.

Uy lực của tạc đạn chúng thấy rồi, nếu quay lại cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa nếu cha và đệ đệ bị bắt hoặc giết, bọn chúng sẽ có địa vị cao nhất, tới khi đó giơ tay hô cao, Hải Châu là của bọn chúng rồi.

Đương nhiên, một nước không thể có hai vua, nên bọn chúng bắt đầu tính cách loại trừ nhau.

Có điều nghĩ thì nghĩ thế, hai huynh đệ bọn chúng đấu đá mười mấy năm, đều nghi kỵ đề phòng nhau, muốn trừ đối phương còn khó hơn lên trời.

Cả hai thương lượng chốc lát rồi dẫn thuộc hạ ai đi đường nấy, bọn chúng đều tự có căn cứ riếng gây dựng nhiều năm, muốn trở về củng cố thế lực.

Chưa đi được bao lâu thì bọn chúng gặp phải hai đội phản binh nhân sỗ không ít, bọn chúng đang mừng rỡ định lung lạc thu phục thì tướng lĩnh phản quân nhân cơ hội tới gần bất ngờ ra tay bắt trói bọn chúng.

Minh Tuấn, Minh Việt cả kinh, định kêu tâm phúc giải cứu, không ngờ tâm phúc tới chửi bới bọn chúng ngu xuẩn vô dụng, nếu không hãm hại Trí Võ vương đã chẳng tới cơ sự này, cả hai cúi đầu không nói được gì.

Về phía Phúc Thọ vương và Minh Húc, định thừa đêm tối đột vây, nhưng gặp phải chuyện ngoài dự liệu làm kế hoạch mắc cạn, vẫn ở trong thành.

Đó là lúc mặt trời xuống núi, mấy tướng lĩnh cấp thấp mở cổng thành, định cho đại quân triều đình vào, Vương Tích không làm theo, chỉ hạ lệnh bọn họ ra ngoài thành đầu hàng, đảm bảo miễn trừ mọi tội cũ.

Vương Tích không dám vào là vì hắn ít quân, sợ vào trúng mai phục, hai là sợ Phúc Thọ vương và Minh Húc nhân lúc hỗn loạn trốn mất thì công lao trước đó mất hết.

Biết tin tướng trong thành mở cửa làm phản, Phúc Thọ vương đứng ngồi không yên, định chặt đầu mấy kẻ đẻ giết gà dọa khỉ, nhưng Minh Húc khuyên can mãi mới thôi.

Lúc này mua chuộc lòng người còn không kịp, sao có thể chọc giận tướng lĩnh?

Tới ngày hôm sau, Minh Húc tập trung được quân tinh nhuệ trung thành với mình để đột vây, có điều mới chuẩn bị xong thì quân sĩ thủ thành về báo, nói bên ngoài bụi đất mù mịt có hai đội quân, ước chừng mười mấy vạn tới.

Minh Húc mừng rỡ, nghĩ viện quân tới? Hắn đích thân lên tường thành, thấy đại ca và nhị ca đi đầu đội ngũ, dẫn quân tới dưới thành.

Phúc Thọ vương nhìn thấy hai đứa nhi tử, vội hạ lệnh quân sĩ mở cửa, Minh Húc ngăn cản, nhưng ông ta cho rằng hắn ham muốn quyền thế tới lúc này còn hoài nghi thân ca ca tới cứu mình.

Cổng thành mở ra, Minh Tuấn và Minh Việt đi đầu tiến vào, Phúc Thọ vương thấy quân triều đình đứng xa xa không có hành động gì, lòng sảng khoái, tưởng lại quân triều đình sợ mấy chục vạn quân bên mình.

Có điều ông ta chẳng mừng được lâu, liền bị tướng lĩnh đằng sau hai người kia bắt sống.

Minh Húc thân thủ cao cường, song bị trọng thương không địch nổi số đông, hơn trăm thân binh trung thành với hắn cũng bị tiêu diệt nhanh chóng, Minh Húc hét to một tiếng phẫn uất, nhảy xuống thành tự sát.

Phúc Thọ vương bị bắt, Minh Húc chết, quân trong thành đại loạn, nhanh chóng đầu hàng.

Đại quân của Bách Vân Sơn mấy mấy ngày sau mới tới, Đường Kính Chi không xuất hiện, chỉ phái một thân binh đưa giấy cho Vương Tích.

Thì ra Đường Kính Chi thấy Hải châu được bình định liền cưỡi ngựa rời đi.

- Các vị có biết Trung Nghĩa hầu có chuyện gì gấp mà đi vội vàng như thế không?

Vương Tích đọc thư xong nghi hoặc hỏi:

Bách Vân Sơn lắc đầu:

- Không biết, mạt tướng phát hiện ra mấy ngày qua hầu gia có tâm sự nhưng không rõ là việc gì.

Đoạn Khánh cũng không biết.

- Vậy hầu gia bỏ lỡ một chuyện thú vị rồi, còn nhớ lúc hầu gia mới lên kinh, có mấy tên cuồng sĩ bên cạnh hoàng thượng luôn đối đầu với hầu gia, không ngờ lần này lại gặp một kẻ trong số đó là Tần Mục đã quy thuận Phúc Thọ vương.

Vương Tích từng làm hộ vệ cho Đường gia nên không lạ gì Tần Mục:

- Vốn định để hầu gia đích thân xử trí hắn, thôi vậy lôi hắn ra chợ chặt đầu thôi.

Cách đó không xa một bến tàu kín đáo trong rừng, Hà Dũng sau khi kiểm xong quân số, năm nghìn người, đây thực sự là quân sĩ tinh nhuệ nhất trung thành của Minh Húc, hắn lên bến, nói một thanh niên đứng chắp tay sau lung nhìn về phía Hải Kinh thành:

- Vương gia xin đừng quá đau buồn, ngài có thể quay lại, chúng ta đi nhanh kẻo không kịp.

Thanh niên kia lắc đầu:

- Người sẽ không quay lại, không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Rồi quay người nở nụ cười nhẹ nhõm:

- Ta chưa bao giờ làm gì đó vì mình, lần này ta sẽ làm, đi thôi cho đám hải tắc đó biết hoàng đế của chúng đã tới.

Đại kết cục: Trai gái vẹn toàn.

Đường Kính Chi không biết những chuyện này, nếu có biết thì kết cục của Tần Mục cũng không khá hơn được, biết cũng không thể ngăn Trí Võ vương rời đi, ai có thể ngờ mấy ngày qua người ở trong Hải Kinh thành là thế thân của hắn, còn vì sao y không cùng tướng sĩ ăn mừng chiến thắng đã vội vã rời đi?

Nguyên nhân rất đơn giản, y nhẩm ngày mà tính thì Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương chỉ còn hai mươi ba ngày nữa là lâm bồn rồi.

Từ Hải Kinh Thành tới Lạc thành cách nhau rất xa, không biết có kịp về trước khi các nàng sinh con không?

Đường Kính Chi rời Hải Kinh Thành không lâu thì gặp Hồ Phụng Kiều.

Sau lưng Hồ Phụng Kiều còn mấy nam nữ ăn mặc kiểu khách giang hồ, trong đó hai người xách hai cái đầu còn chảy máu.

Hồ Phụng Kiều liếc nhìn Ngọc Nhi ở bên cạnh Đường Kính Chi, vẫy tay bảo thuộc hạ ném hai cái đầu tới:

- Tỷ phu, muội giúp huynh giết kẻ thù, huynh tạ ơn người ta ra sao đây?

Đường Kính Chi sửng sốt, nhìn hai cái đầu lâu, một là nữ nhân tóc che nửa mặt, chưa gặp bao giờ. Một là đầu nam nhân, chưa kịp nhìn rõ thì Ngọc Nhi đã nhảy xuống ngựa, hét lên:

- Nhị sư huynh!

- Cái gì, là Thiếu Kiệt!

Hồng Phong phi thân tới, nhặt đầu Trương Thiếu Kiệt lên, chết đứng tại chỗ.

Hai cái đầu đó là của Trương Thiếu Kiệt và Điền Khinh Giao.

Nhìn thần thái của Ngọc Nhi và Hồng Phong, mấy người đằng sau Hồ Phụng Kiều đều đặt tay lên vũ khí, toàn thân giới bị.

Mặc dù từ rất lâu rồi Ngọc Nhi và Hồng Phong đã tuyên bố không còn bất kỳ quan hệ gì với Trương Thiếu Kiệt nữa, nhưng nhìn cái đầu be bét máu của hắn trước mắt, cả hai đều không kìm được nước mắt.

Một lúc sau, Ngọc Nhi đứng dậy nhìn chằm chằm vào Hồ Phụng Kiều, tay từ từ di chuyển lên bảo kiếm.

Đường Kính Chi biết thanh kiếm đó do hoàng thái hậu tặng, chém sắt như bùn, ho khẽ một tiếng nói:

- Hai tay Trương Thiếu Kiệt vấy máu mấy chục ám vệ Đường gia ta, chết đáng đời. Phụng Kiều, muội muốn ta cám ơn ra sao đây.

Nghe Đường Kính Chi lên tiếng, Ngọc Nhi run lên, hai nắm đấm buông ra, mấy chục người đó là thủ hạ của nàng, không thể để họ chết không nhắm mắt, toàn thân rũ xuống.

Hồng Phong ân oán rạch ròi, thương tâm chốc lát, hỏi rõ chỗ hai người kia bị giết chết, ôm hai cái đầu bỏ đi, hắn muốn sư đệ của mình chết rồi đầu một nơi thân một nẻo.

- Phải nói Trương Thiếu Kiệt cũng là hạng si tình, nếu chẳng phải hắn không nỡ bỏ rơi nữ nhân kia cũng chẳng bị thuộc hạ của muội giết chết! Nữ nhân kia cũng nặng tình, thúc giục Trương Thiếu Kiệt bỏ chạy không cẩn để ý tới ả. Khi đó muội bị tình cảm của bọn chúng làm cảm động ...

Hồ Phung Kiều thở dài:

- Nhìn thấy người ta chết mà vẫn có đôi có cặp, muội thấy thật cô đơn. Hay là tỷ phu cưới luôn muội vào Đường phủ đi.

- Hả?

Đường Kính Chi há hốc mồm, không nói được gì:

- Hả cái gì mà hả, bản tiểu thư chịu gả cho ngươi là phúc phận ba đời của ngươi rồi đó, nhưng mà thành thân xong, bản tiểu thư không ờ trong phủ mà vẫn ở tại Lưu Yên các, huynh mà không thường xuyên đến thăm ta, ta cho huynh đội mấy cái nón xanh.

Hồ Phụng Kiều nhìn mặt Đường Kính Chi vẫn ngây ngốc, cười khúc khích:

- Nhanh nào, về nhà thôi, nếu không không kịp Úc Hương tỷ và Quế Phương tỷ sinh con.

Rồi đỏ mặt quất ngựa phóng về phía Lưu châu.

Ngựa không ngừng vó, gần như đi ngày đi đêm, cuối cùng ba ngày trước khi Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương lâm bồn, đoàn người trở về Đường phủ, Đường lão thái quân vui mừng ra tận cửa đón, thấy đích tôn bình an vô sự mới yên tâm.

Trên chiến trường đao thương không có mắt, ai biết có thể xảy ra chuyện gì.

Đường lão thái quân cũng biết đích tôn về gấp vì cái gì, hỏi thăm qua loa nói Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương bụng đều rất to, không rời giường được nữa, suốt ngày lẩm bẩm chờ mong y về. Đường Kính Chi nóng lòng gặp nàng, mời Đường lão thái quân về nghỉ, rồi chạy tới tiểu viện.

Vội vội vàng vàng chạy tới chính phòng, thấy Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương đều được hai tiểu nha hoàn đỡ, vất vả mặc y phục ra đón y.

Vì ngay lâm bồn các nàng đã tới gần, nên Đường lão thái quân để các nàng cùng một viện tử, như thế có gì tiện bề chiếu cố cả hai.

- Úc Hương, Quế Phương, ta về rồi đây.

Đường Kính Chi định chạy tới ôm các nàng, nhưng đi qua ngưỡng cửa nhớ ra mình đi gấp hai mấy ngày, toàn thân bụi bẩn, nếu để dính vào giường các nàng thì không hay, vội vàng gọi Tri Đông lấy nước nóng, tắm rửa thơm tho sạch sẽ ở phòng mới quay lại.

Khi y tới nơi thì trong phòng đã oanh yến ríu rít, thê thiếp của y đã đầy đủ.

- Tướng công, bụng hai vị tỷ tỷ thật to.

Nhu Nhi nhảy tưng tưng chạy tới ôm lấy một cánh tay Đường Kính Chi, đỏ mặt hạ thấp giọng nói:

- Không phải ghen tỵ, tướng công cũng sẽ làm nàng bụng to y như thế.

Đường Kính Chi vuốt mũi Nhu Nhi, nhỏ giọng đáp, làm Nhu Nhi ngượng chín mặt, may mà không ai khác nghe thấy.

- Tướng công đã về, thiếp thân yên tâm hơn nhiều rồi.

Chu Quế Phương mong ngày mong đêm, rốt cuộc Đường Kính Chi cũng kịp về trước khi mình sinh nở, mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn.

Lâm Úc Hương không nói gì cả, chỉ nắm chặt lấy tay Đường Kính Chi, như sợ y lại đi mất vậy.

Hoàng thái hậu đã sinh con, mấy ngày qua thường xuyên tới trò chuyện, chia sẻ kinh nghiệm với hai nàng, nàng không chỉ nhiều thủ đoạn, mà cũng thực lòng muốn hưởng thụ cuộc sống dân gian, khiến Lâm Úc Hương giảm bớt đề phòng rất nhiều.

Đường Kính Chi ngồi xuống giường, mỗi tay nắm tay một nàng, hỏi han tâm sự, lễ không thể phế, một lúc sau được thê thiếp xúm quay tới tiểu viện Đường lão thái quân.

Bữa trưa hôm đó vô cùng thịnh soạt, xếp đầy ba bàn lớn, Đường lão thái quân lấy lý do mấy ngày nữa hai người Lâm Úc Hương sinh nở sẽ có máu, nên tổ chức hôn sự sớm, cưới Hoàng thái hậu quá môn.

Bữa tiệc thành hôn này không mời người ngoài, Hoàng thái hậu sẽ là bình thê của Đường Kính Chi.

Ngày hôm sau Đường phủ lại mở tiệc, Đường Kính Chi cưới tiếp Hồ Phụng Kiều.

Tới đêm tân hôn, Hồ Phụng Kiều mới chịu nói ra ân oán giữ nàng và Ngọc Nhi, thì ra gia gia của Trương Thiếu Kiệt hẹn gia gia của nàng quyết đấu, tiếp đó cả hai trọng thương qua đời, vì thế Hồ Phụng Kiều mới nhất định giết Trương Thiếu Kiệt, đồng thời coi Ngọc Nhi là kẻ địch.

Mặc dù cả hai quyết đầu công bằng, nhưng ân oán giang hồ là thế, hiện Hồ Phụng Kiều gả vào Đường gia, tất nhiên không thể chém giết nhau trả thù, song cũng không coi nhau là tỷ muội.

Ân oán giữa tỷ muội Hồ Kiều Kiều và Ngọc Nhi không có cách nào hòa giải, Đường Kính Chi suy đi nghĩ lại, chỉ đành để thời gian dần dần hóa giải mâu thuẫn giữa các nàng.

Hai ngày liên tiếp Đường phủ náo nhiệt tưng bừng, trưa hôm đó, đột nhiên Đường lão thái quân gọi riêng Đường Kính Chi tới hỏi:

- Lăng Nhi, cháu nói cho nãi nãi biết, chuyện Đỗ Diêu Thị là sao?

Đường Kính Chi vội đem quá trình quen biết mẹ con Đỗ gia kể lại một lượt, Đường lão thái quân nhíu mày nói:

- Nếu cháu không có quan hệ gì, vậy một quả phụ ở trong nhà chúng ta rất không thỏa đáng. Cháu sinh ra trong đại trạch cũng không lạ gì, đám hạ nhân đều nâng cao đạp dưới, Đỗ Diêu Thị ở trong phủ chúng ta không thoải mái đâu.

Đường Kính Chi hiểu điều ấy:

- Vậy đích tôn sẽ chọn căn nhà ngoài phủ, an bài nàng ở.

- Ừm, thế là tốt nhất, có điều cháu cũng nên tỏ ý một chút, không nên lạnh nhạt người ta.

Đường lão thái quân nhắc một cầu rồi bảo y lui:

Đỗ Diêu Thị thời gian qua ở trong phủ, khách chẳng phải khách, chủ chẳng phải chủ, thân phận rất lơ lửng, nên không tiếp xúc với ai.

Đám hạ nhân cũng âm thầm lưu tâm, thấy Nhị gia đích thân tới chỗ Đỗ Diêu Thị rất lâu mới ra, y phục thì xộc xệch, liền hiểu sau này phải làm sao rồi, ai chẳng biết Nhị gia cực kỳ cưng chiều nữ nhân của mình.

Đường Kính Chi không ngờ Đỗ Diêu Thị nhút nhát lại lớn gan một chuyến, chủ động ngả vào lòng y, đoán chắc nàng sợ bị hạ nhân trong phủ ức hiếp, nên mới muốn kiếm chỗ dựa.

Tới sáng sớm ngày thứ tư thì Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương đều ôm bụng kêu đau, trong phủ bắt đầu bận rộn tíu tít, mấy sinh bà đều được mời vào phủ nhiều ngày trước chuẩn bị sẵn sàng, sau khi xem qua, biết hai nàng sắp sinh, vội sai người chuẩn bị phòng đẻ.

Không bao lâu sau Đường lão thái quân cùng toàn bộ thê thiếp của Đường Kính Chi tới nơi, thấy y xoa chân xoa tay đi đi lại lại trước phòng, nhìn mặt là biết ngủ dậy tới giờ còn chưa chải tóc rửa mặt.

- Lăng Nhi, nữ nhân sinh con không phải ra ngay được, cháu đi rửa mặt đi, luộm thuộm thế kia hạ nhân nhìn vào còn ra thể thống gì.

Đường lão thái quân khẽ trách mắng:

Mặc dù không yên tâm về hai nàng, Đường Kính Chi vẫn nghe lời đi theo Tri Đông rửa mặt chải đầu, thay y phục xong lại chạy ra, đi đi lại lại trước phòng, làm người khác nhìn cũng sốt ruột.

Tới gần trưa vẫn nghe hai nàng kêu la trong phòng chưa sinh được, Đường Kính Chi nóng ruột vô cùng, chỉ có thể đứng ngoài dùng lời lẽ khích lệ các nàng.

Đường lão thái quân khuyên can mãi y mới chịu ăn vài miếng cơm, rồi lại đợi, đợi mãi tới chiều, rồi tới lúc mặt trời sắp xuống núi, hai nàng vẫn chưa thuận lợi sinh được, Đường Kính Chi chỉ muốn vào phòng với các nàng, nhưng phụ nữ thời xưa sinh nở cố kỵ rất nhiều, không cho y vào.

Mọi người đang khuyên can y thì sau lưng có tiếng huyên náo, Đường Kính Chi bực mình tính quát thì thấy Thị Mặc trở về, nó lau mồ hôi kích động khấu đầu vấn an các chủ tử rồi nói:

- Nhị gia, nô tài nghe người ta nói khi khó sinh, ở ngoài đập bể một cái bình, đứa bé có thể ra đời thuận lợi.

Đường Kính Chi nghe thế chẳng cần biết đây là kiểu mê tín gì, sai ngay người đi lấy thật nhiều vò rượu tới, giơ cao lên đầu, đập liên tiếp ba bốn cái liều.

Mọi người chỉ biết nhìn nhau cười khổ.

Bên ngoài tiếng bình vỡ kêu choang choang, chẳng biết đập tới cái thứ mấy thì nghe thấy có tiếng khóc.

- Sinh rồi, Nhị nãi nãi sinh rồi, chúc mừng lão thái quân, chúc mừng hầu gia, Đường phủ có thêm một vị thiên kim.

Ổn bà chạy ra chắp tay ríu rít chúc mừng:

Đường lão thái quân chỉ mong Lâm Úc Hương sinh cho mình trọng tôn, nghe thế có chút thất vọng, song vẫn sai hạ nhân lấy phong bao đỏ trọng thưởng.

Đường Kính Chi không cần quan tâm trai hay gái, reo lên sung sướng, cứ ra sức nhìn vào phòng sinh, chỉ mong sớm được nhìn thấy con mình, giấy phút nghe thấy tiếng đứa bé, như mười vạn tám nghìn cái lông chân sung sướng dựng cả lên, khỏi nói y mừng tới cỡ nào.

Bên này ổn bà còn chưa kịp lau rửa đứa bé sạch sẽ bế ra thì bên phòng Chu Quế Phương lại có tiếng trẻ con khóc lớn, trong ánh mắt nhìn chằm chằm của người Đường gia, lại một ổn bà nữa chạy ra:

- Chúc mừng, chúc mừng, Đường phủ có thêm một vị thiên kim tiểu thư.

Hả?

Lại là một nữ nhi à?

Đường lão thái quân yếu ớt xua tay, bảo hạ nhân lấy bạc thưởng, chẳng bao lâu hai ổn bà bế hai đứa bé quấn kín trong chăn ra, Đường Kính Chi chạy ngay tới, cười toét miệng như kẻ ngốc, mắt nhìn hết bên nọ tới bên kia, cả hai đứa bé da dẻ đỏ sậm, mặt nhăm nhúm, nhưng Đường Kính Chi thấy đáng yêu nhất trên đời.

Đó là con của mình!

Mọi người chạy cả tới xem.

Tuy bất mãn không có trọng tôn, Đường lão thái quân không muốn phá hỏng niềm vui của đích tôn, đi tới xem một lúc hỏi:

- Đứa này do Úc Hương sinh phải không? Sao lại bé thế, lão thân nhớ Úc Hương bụng còn to hơn Quế Phương một chút cơ mà.

- Bẩm lão thái quân, vị tiểu thư này đúng là do Nhị nãi n...

Ổn bà đó còn chưa nói hết thì bên trong phòng Lâm Úc Hương có người hô lớn:

- Còn nữa, mau mau, Nhị nãi nãi mang thai đôi ...

Mấy ổn bà vội vàng giao hai vị tiểu thư cho người khác bế chạy cả vào phòng.

Đường Kính Chi lại cuống lên, nữ nhân mang thai đã nguy hiểm rồi, Lâm Úc Hương sinh liền một lúc hai đứa bé, chẳng phải càng nguy hiểm? Đang không biết làm sao thì trong phòng có tiếng kêu oe oe, tiếp đó là tiếng kêu mừng rỡ không sao tả siết của Tri Thu:

- Là long phụng thai, Nhị nãi nãi sinh một vị công tử rồi!

HẾT TRỌN BỘ