Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

Chương 8: [Sinh nhật]



Nhờ một chuyến mua sắm sảng khoái, cơn uể oải của Tống Kinh Hi đã được quét sạch.

Ngày hôm sau đi học, tâm trạng của cô thậm chí còn có chút vui vẻ.

Thời gian cũng không còn sớm nên mọi người trong lớp đã đến đông đủ, lúc cô từ cửa sau bước vào, có vài ánh mắt đổ dồn về phía cô.

Cô không thèm để ý đến.

Gia đình cô xảy ra chút vấn đề là đúng, nhưng cũng không phải cô thực sự trở nên đáng thương, cô có nơi ăn chốn ở đầy đủ, tính ra cũng không kém trước kia là bao, tại sao phải ăn năn hối hận chứ?

“Kinh Hi, cậu khỏe chưa?” Hứa Thanh thấy cô ngồi xuống thì thấp giọng hỏi.

Tống Kinh Hi liếc nhìn cô ấy: “Ừ, khỏe rồi.”

Hứa Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hôm thứ Sáu tớ có gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không trả lời, tớ còn tưởng cậu bị rất nặng… Sau đó thứ Bảy tớ cũng có gửi tin nhắn cho cậu, cậu không thấy sao?”

Tống Kinh Hi biết hai ngày đó cô ấy có gửi tin nhắn cho cô, nhưng khi đó tâm trạng của cô rất khó chịu vì Tiết Tình Tình và Lâm Hy rõ ràng đang thăm dò cô.

Bình thường Hứa Thanh và hai người họ hay chơi chung với cô, thế nên cô vô thức cảm thấy Hứa Thanh cũng giống như vậy. Đơn giản bởi vì cô là đại tiểu thư nhà họ Tống nên bọn họ mới thân thiết với cô, chứ không phải vì cô là Tống Kinh Hi.

Cho nên cô đang giận dỗi, không muốn trả lời.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, cuối tuần vừa rồi hình như cũng chỉ có cô ấy quan tâm đ ến sức khỏe của cô.

“…Tớ quên trả lời.”

Hứa Thanh: “Vậy thì tớ yên tâm rồi. Đúng rồi, sáng nay cậu đã ăn sáng chưa? Tớ có mang theo đồ ăn sáng, nếu cậu chưa ăn ——”

“Tớ ăn ở nhà rồi.”

“À, được rồi… Tớ định bảo bụng cậu còn đang yếu, ăn chút cháo thì tốt hơn.” Hứa Thanh lấy hộp giữ nhiệt từ chiếc túi bên cạnh ra: “Đây là cháo mẹ tớ nấu đấy, tớ cố ý mang cho cậu, nếu cậu đói thì cứ lấy ăn nhé.”

Tránh xa những người thích xem trò vui đó một chút, chỉ nên ở bên những người lo lắng cho em.

Lời nói của Chu Hoài Ngạn lại hiện lên trong đầu Tống Kinh Hi, cô nhìn Hứa Thanh, lần này là nghiêm túc đánh giá cô ấy: “Tại sao cậu lại mang cháo cho tớ?”

Hứa Thanh: “Không phải bụng cậu khó chịu sao?”

Tống Kinh Hi: “Bình thường tớ thấy bụng khó chịu thì trong nhà sẽ có người nấu cháo cho tớ, nếu không tớ sẽ tự mình mua. Tại sao cậu lại mang cho tớ?”

Hứa Thanh đột nhiên nghẹn họng.

“Là cậu nghe nói nhà tớ phá sản, cảm thấy không ai chăm sóc tớ, thậm chí bản thân tớ cũng không có tiền mua nổi một bát cháo sao?”

Tiết tự học buổi sáng đã bắt đầu nên Hứa Thanh không dám nói chuyện lớn tiếng, bây giờ nghe thấy Tống Kinh Hi nói vậy, mặt cô ấy nghẹn đỏ giống như mông khỉ: “Tớ chỉ lo cậu chưa khỏi bệnh thôi chứ không có ý thương hại cậu gì cả, cậu đừng nghĩ lung tung!”

Tống Kinh Hi im lặng nhìn cô ấy.

Hứa Thanh mím chặt môi, một lát sau mới thỏa hiệp: “Được rồi, đúng là tớ có nghe nói chuyện gia đình cậu, nhưng tớ không biết là thật hay giả. Nếu là giả thì tốt nhất. Nếu là thật, tớ biết tính tình của cậu mà, chắc chắn cậu không muốn tớ thương hại cậu… Nhưng, nhưng tớ có hơi lo lắng cho cậu, muốn giúp cậu thôi.”

Ánh mắt của cô gái rất chân thành, không có bất kỳ ý tứ thăm dò hay cười nhạo nào.

Đây là ‘sự lo lắng của bạn bè’ mà Chu Hoài Ngạn nói sao?

Tống Kinh Hi khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn hộp giữ nhiệt cô ấy ôm trong lòng, hồi lâu sau mới nói: “Cảm ơn cậu… trưa nay tớ sẽ ăn.”

Hứa Thanh vốn tưởng rằng sau khi mình nhắc tới chuyện phá sản, cô sẽ thẹn quá hóa giận mà nổi đóa với cô ấy, nhưng không ngờ cô lại nói một câu như vậy, ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên: “Được! Đây là cháo bí đỏ ngọt đấy, chắc chắn cậu sẽ thích.”

“Ừm…”

Tống Kinh Hi dời tầm mắt, rút sách giáo khoa Ngữ văn từ đống sách bên cạnh ra, sau khi lật đến chỗ đại diện lớp đang đọc thì hờ hững nói một câu: “Nhà tớ đúng là đã xảy ra chút chuyện, nhưng tớ không sao, vẫn có người chăm sóc tớ, cậu đừng lo lắng.”

Hứa Thanh vươn tay kéo cổ tay cô: “Ừm! Cậu không sao là được rồi, có gì cần tớ giúp đỡ tớ nhất định sẽ giúp cậu.”

Tống Kinh Hi gật đầu, bắt đầu lười biếng học thuộc thơ từ cổ, nhưng học mãi học mãi, khóe miệng cô lại nhịn không được khẽ nhếch lên.

Sau đó độ cong trên khóe môi càng lúc càng lớn, vui mừng đến mức không có cách nào kìm nén được, bèn lén lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.

[Cho dù em nghèo thì cũng cũng có người muốn làm bạn với em.]

Cô gửi cho Chu Hoài Ngạn, có lẽ bây giờ cô chỉ có thể chia sẻ với anh, cho nên cô muốn chia sẻ với anh niềm vui này.

Nhưng Chu Hoài Ngạn không trả lời, lúc này chắc anh đang bận.

Cô tiếp tục gửi tin nhắn cho anh: [Em đã nói là với tính cách thiện lương tốt bụng đáng yêu của em thì chắc chắn sẽ có người không phải vì tiền tài mới kết bạn với em mà]

[Hôm nay cô ấy sợ em không có cơm ăn còn cố ý mang cháo cho em nữa đấy.]

[Hương vị chắc chắc ngon hơn anh nấu nhiều.]

Vừa ấn gửi xong tin nhắn cuối cùng, Tống Kinh Hi đã thấy hối hận, vội vàng thu hồi rồi gửi tiếp một tin khác: [Hương vị chắc chắn không ngon bằng anh nấu, cháo anh nấu là ngon nhất luôn đó ~ Đúng rồi anh ơi, anh còn nhớ hôm đó em nói tiền tiêu vặt của em chỉ còn hai nghìn tệ không? (icon đáng thương)]

Chu Hoài Ngạn vừa tới công ty thì nhìn thấy tin nhắn của cô, lúc anh bước xuống xe, trợ lý đã đợi sẵn.

“Tổng giám đốc Chu, tài liệu đã chuẩn bị xong cả rồi.”

“Ừm.” Chu Hoài Ngạn vừa đi về phía thang máy vừa tiện tay cầm điện thoại lên xem tin nhắn chưa đọc.

Xem xong mấy tin nhắn của Tống Kinh Hi gửi tới, anh gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh cô ‘vênh váo khoe khoang nhưng kịp thời nhớ ra mình không có tiền tiêu nên vội ra vẻ lấy lòng’.

Anh cười khẽ, trả lời tin nhắn của cô: [Chiều nay anh phải ra sân bay đi công tác. Mấy ngày nay em tự gọi đồ ăn nhé, tốt nhất nên ăn thanh đạm thôi.]

Cuối cùng, anh chuyển cho cô một vạn tệ.

——

Học tập còn chưa có bước tiến bộ nào mà đã nhận được một vạn tiền tiêu vặt, Tống Kinh Hi cảm giác như nhặt được của hời.

Vốn đang nghĩ chờ anh trở về cô sẽ giả bộ đáng thương, hoặc là nịnh nọt lấy lòng anh một chút để kiếm thêm chút đỉnh, nhưng không ngờ suốt một tuần trôi qua cô vẫn không thấy bóng dáng Chu Hoài Ngạn đâu.

Hôm nay, tiết tự học buổi tối.

Tống Kinh Hi và Chu Tự Nam bớt ra nửa tiếng để đến phòng đàn luyện đàn.

“Tốt lắm, hai em đàn rất khá, bây giờ chỉ cần luyện thêm vài lần nữa để ăn ý hơn.”

“Vâng thưa thầy.”

Giáo viên âm nhạc rất hài lòng với màn trình diễn của hai người, sau khi chuông tan học vang lên, thầy ấy vui vẻ cho hai người ra về.

Tống Kinh Hi và Chu Tự Nam cùng bước ra khỏi phòng đàn, hai người đều thuộc kiểu trai xinh gái đẹp trong trường, còn là nhân vật làm mưa làm gió, thế nên đi trên đường đã thu hút không ít ánh mắt của bạn học.

Chu Tự Nam liếc nhìn Tống Kinh Hi, cô không có biểu cảm gì, còn đang ngâm nga bản nhạc vừa chơi.

Trông cô còn khá vui vẻ nhỉ?

Chu Tự Nam bỗng nhớ tới lời đồn mà bạn cùng lớp đã bàn tán bên tai cậu ta mấy hôm trước, bảo là nhà cô đã phá sản, nhưng nhìn dáng vẻ của cô bây giờ đâu có giống gặp phải chuyện gì lớn?

“Chờ các cậu được một lúc rồi đấy, kết thúc rồi à?” Hứa Thanh và Trình Tiếu Khải đang đợi ở dưới lầu phòng đàn, thấy hai người đi tới thì lập tức chạy đến.

Chu Tự Nam: “Ừ, về thôi.”

Hứa Thanh kéo tay Tống Kinh Hi: “Các cậu đàn tới đâu rồi? Giáo viên âm nhạc nói thế nào?”

Tống Kinh Hi: “Cũng tạm được.”

Tuy Tống Kinh Hi không có cảm tình với Chu Tự Nam nhưng vẫn thừa nhận trình độ đàn piano của cậu ta cũng không tệ, có lẽ còn giỏi hơn cô một chút.

“Chu Tự Nam, tiết tự học tối mai cũng tới luyện một lát nhé?”

Chu Tự Nam: “Ừm, sao cũng được.”

Bốn người nói xong thì cùng nhau đi về phía cổng trường. Trên đường đi, Trình Tiếu Khải và Tống Kinh Hi nhắc tới chuyện sinh nhật của Chu Tự Nam.

“Kinh Hi, tới tham dự cùng bọn tôi đi, chúng ta có thể chơi cùng mà.” Trình Tiếu Khải nói.

Chu Tự Nam không ngờ Trình Tiếu Khải còn nhớ chuyện này, cậu ta có chút cạn lời. Có điều sau khi nghe Trình Tiếu Khải hỏi xong, trong lòng cậu ta lại hơi thấp thỏm, bởi vì lần trước Tống Kinh Hi đã từ chối không thèm suy nghĩ.

“Là thứ Bảy tuần này sao?”

“Đúng vậy.”

Hứa Thanh cũng nói: “Đến đi mà đến đi mà, tớ cũng đi nữa, cậu đi chung với tớ đi.”

Lần trước lúc nhắc tới chuyện này, Tống Kinh Hi đang trong giai đoạn bất an khổ sở nên đã lập tức từ chối. Bây giờ nhắc lại lần nữa, Hứa Thanh còn nói hy vọng cô đi cùng cô ấy, nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy đến chơi một lát cũng không tệ.

“Chu Tự Nam, cậu có sở thích gì không? Hoặc là có thích cái gì không?” Tống Kinh Hi hỏi.

Chu Tự Nam sửng sốt, không ngờ cô không những đồng ý đến tham gia mà còn hỏi cậu ta thích cái gì. Cậu ta khựng lại vài giây mới nói: “Bạn học trong lớp tới tham gia cũng không cần tặng quà, tôi đã nói với mọi người rồi, cho nên cậu cũng đừng tặng làm gì.”

Tống Kinh Hi: “Ồ, vậy à.”

“Ừm.”

Bốn người nhanh chóng đi tới cổng trường, chiếc xe hơi sang trọng của nhà Chu Tự Nam đã chờ cách đó không xa, cậu ta bèn rời đi trước. Trình Tiếu Khải vô cùng phấn khích, sau khi chào tạm biệt hai người cũng rạo rực rời đi.

Mấy ngày nay Tống Kinh Hi đều bắt taxi về nhà, nhà Hứa Thanh cũng cách trường không xa, bình thường cô ấy đều đi bộ đến trường, cho nên đã nán lại chờ xe với cô.

Chờ Tống Kinh Hi ngồi lên taxi công nghệ rời đi, cô ấy mới rảo bước về nhà.

“Hứa Thanh.”

Đột nhiên, có người gọi cô ấy lại.

Hứa Thanh quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Tình Tình và Lâm Hy.

“Kinh Hi về rồi à?”

Hứa Thanh ừ một tiếng, không muốn nói thêm gì nữa, bởi vì chuyện đi ăn đồ Nhật lần trước nên cô ấy khá bực bọn họ. Cô ấy cảm thấy hai người họ đang cố ý làm khó Tống Kinh Hi.

Lâm Hy: “Hứa Thanh, gần đây Kinh Hi cứ phớt lờ bọn tớ, cậu ấy làm sao vậy nhỉ, tự nhiên lại nổi giận với bọn tớ? Cậu ấy có nói gì với cậu không?”

Hứa Thanh: “Tại sao cậu ấy lại tức giận, chẳng lẽ các cậu không biết sao?”

“Bọn tớ phải biết cái gì chứ? Cái tính đại tiểu thư của cậu ta thích phát lúc nào thì phát.” Tiết Tình Tình bất mãn, thấp giọng lầm bầm: “Thậm chí cũng không biết bây giờ có còn là đại tiểu thư gì đó không…”

Hứa Thanh nghe vậy thì đột nhiên nổi giận: “Cậu còn nói câu này được à? Lần trước các cậu thử thăm dò cậu ấy, còn cố ý bắt cậu ấy trả tiền, nhà cậu ấy có phá sản hay không quan trọng đến thế sao?”

Sắc mặt Lâm Hy lập tức thay đổi: “Bọn tớ thử cậu ta chỗ nào, cố ý bắt cậu ta trả tiền chỗ nào? Bọn tớ cũng muốn chia đều, là cậu ta mạnh miệng nói mời bọn tớ đó biết không hả? À, hóa ra mấy hôm nay phớt lờ bọn tớ là vì tức bọn tớ bắt cậu ta trả tiền? Bọn tớ cũng đâu phải cầu xin cậu ta, ai bảo cậu ta bây giờ đã nghèo túng mà còn ra vẻ tự cao tự.”

“Lâm Hy! Mọi người đều là bạn bè với nhau, sao cậu lại nói như vậy?”

“Bạn bè cái nỗi gì, với cái tính khí thất thường của cậu ta, tớ với Tình Tình đã chịu không nổi từ lâu rồi!” Lâm Hy chế nhạo, “Cậu muốn tiếp tục làm nha hoàn bên cạnh cậu ta thì cứ làm đi, bọn tớ không rảnh.”

Tiết Tình Tình: “Đúng vậy.”

Hứa Thanh: “Cậu ——”

“Đi thôi Tình Tình, lười nói nhảm.”

——

Năm lớp 10, Hứa Thanh vừa gặp Tống Kinh Hi đã bị vẻ đẹp của cô thu hút.

Cô ấy chưa từng thấy cô gái nào có làn da trắng trẻo và hai mắt to tròn giống như búp bê như cô. Thế nên cô ấy rất muốn đến gần cô, cũng tình nguyện trở thành bạn bè của cô.

Nhiều người cho rằng Tống Kinh Hi có tính khí thất thường, kiêu ngạo tự mãn, không coi ai ra gì. Nhưng cô ấy lại cảm thấy không phải như vậy, thỉnh thoảng cô đúng là khá ngang ngược ngạo mạn, nhưng cô chưa bao giờ vênh mặt hất hàm sai khiến bạn bè.

Hơn nữa Tống Kinh Hi còn rất tốt với cô ấy, tuy rằng có đôi khi cô tiện tay tặng chút đồ hoặc mời cô ấy ăn những bữa ăn đắt tiền khiến cho cô ấy có chút gánh nặng, còn phải tìm mọi cách để trả lễ, nhưng tóm lại cô ấy cảm thấy rất vui vẻ.

Sau này chia lớp bọn họ mới gặp Lâm Hy và Tiết Tình Tình, hai người đó chủ động gia nhập hội, thường xuyên đi ăn với nhau.

Đi ăn chung mãi cũng thành thân, bốn người hay hẹn nhau đi mua sắm và chơi đùa, còn lập ra một nhóm chat nhỏ để tán gẫu, Hứa Thanh cảm thấy Tống Kinh Hi thật sự coi các cô là bạn bè.

Không ngờ kết quả lại thế này.

Hứa Thanh cũng không kể cho Tóng Kinh Hi biết thái độ tối nay của Lâm Hy và Tiết Tình Tình, dù sao bọn họ đều là bạn cùng lớp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, làm ầm ĩ quá cũng không tốt.

Nhưng cô ấy cảm thấy, trong lòng Tống Kinh Hi đã có tính toán.

Thế nên vào hôm sinh nhật Chu Tự Nam, khi hai người chạm mặt Tiết Tình Tình và Lâm Hy ở nhà Chu Tự Nam, Hứa Thanh cũng giống như Tống Kinh Hi, hoàn toàn phớt lờ bọn họ.

“Cậu ta ngạo mạn cái nỗi gì chứ, vẫn cho rằng mình là nhất sao?” Thấy Tống Kinh Hi không thèm để ý đến mình, Tiết Tình Tình tức giận không chịu nổi.

Lâm Hy lạnh mặt: “Cậu ta khi nào chẳng vậy, luôn coi thường người khác.”

Tiết Tình Tình: “Buồn cười chết đi được, mấy hôm trước tớ đã xác nhận với đàn chị rồi, chị ấy nói nhà cậu ta xảy ra chuyện là thật. Này, gia đình cậu ta xuống dốc rồi, bây giờ điều kiện chắc chắn không bằng cậu đâu.”

Lâm Hy nghe nói vậy thì trong lòng thoáng thấy thoải mái, dù sao từ trước đến nay cô ta vẫn luôn âm thầm so sánh mình với Tống Kinh Hi, bây giờ xem ra cô ta cũng không kém gì cô cả.

“Đi thôi, đi tìm Chu Tự Nam, mặc kệ cậu ta.” Lâm Hy nói.

“Ừm.”

Tiệc sinh nhật được tổ chức trong sân nhà Chu Tự Nam, lần này người lớn trong nhà nhất quyết muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu ta, còn bảo cậu ta mời các bạn cùng lớp đến cho náo nhiệt.

Chu Tự Nam bình thường khá khiêm tốn, thế nên mặc dù mọi người biết cậu ta là con nhà giàu có, nhưng cũng không ngờ lại giàu có đến vậy, nơi này thật sự quá xa hoa!

“Vừa rồi hình như tớ nhìn thấy một người khá quen trên bản tin..” Sau khi bước vào sân, có một chàng trai đột nhiên thần bí nói một câu.

“Ai thế?”

“Chính là Chu Dĩ Lương, Chu Dĩ Lương của tập đoàn Thừa Phong, cậu biết không?”

Ngay cả những học sinh trung học như bọn họ cũng biết đến tập đoàn Thừa Phong. Suy cho cùng tập đoàn này liên quan đến rất nhiều ngành nghề, trong cuộc sống hàng ngày bọn họ cũng thường xuyên tiếp xúc. Không cần nói đâu xa, nhiều trò chơi nổi tiếng dạo gần đây cũng đều do công ty trò chơi trực thuộc tập toàn Thừa Phong làm ra.

“Chu Tự Nam là cháu của Chu Dĩ Lương?”

“Phải…”

“Ôi mẹ ơi!”

Mọi người đều chấn động, chỉ có Tống Kinh Hi là có vẻ bình tĩnh, suy cho cùng cô đã biết việc này từ lâu.

Chấn động thì chấn động, nhưng dù sao bọn họ cũng còn là thiếu niên, sau khi bữa tiệc mở màn, mọi người cũng không nhắc lại việc này nữa mà bắt đầu cười đùa vui vẻ.

Đúng bảy giờ tối, người nhà Chu Tự Nam giúp đẩy bánh sinh nhật ra, chiếc bánh sáu tầng cao tới nửa thân người.

“Nào nào nào, hát mừng sinh nhật cho chàng trai của chúng ta hôm nay nào! Hát xong thì ước nguyện, sau đó thổi nến nhé!”

Một nhóm thiếu niên thiếu nữ vây quanh bánh sinh nhật trong sân, người lớn trong nhà và những vị khách được mời tới thì ở trong phòng mỉm cười nhìn ra bên ngoài.

Người lớn xã giao với người lớn, thiếu niên thì chơi đùa với thiếu niên.

Đứng trong đám người, Tống Kinh Hi cũng cảm thấy vui vẻ theo bầu không khí của bữa tiệc, cô nhìn về phía nhân vật chính bên cạnh bánh sinh nhật.

Nhìn mãi nhìn mãi, bỗng nhiên cô có chút thất thần.

Trước kia cô không phát hiện ra, nhưng bây giờ nhìn kỹ Chu Tự Nam vài lần cô mới thấy cậu ta và Chu Hoài Ngạn khá giống nhau, chẳng trách bọn họ là anh em họ…

Nhắc đến Chu Hoài Ngạn, cũng không biết anh đã đi công tác về chưa.

Chu Tự Nam không thích làm nghi thức ước nguyện trước bánh sinh nhật gì đó, cứ cảm thấy sến súa, vì thế sau khi mọi người hát xong, cậu ta lập tức thổi tắt nến, cắt bánh sinh nhật chia cho mọi người.

Các chàng trai thích chơi đùa, vừa ăn vừa công kích đối phương. Hôm nay là sinh nhật của Chu Tự Nam nên dĩ nhiên cậu ta được ‘săn đón’ nhất, Trình Tiếu Khải và hai chàng trai khác đuổi theo cậu ta, nhất quyết muốn bôi kem bơ lên mặt cậu ta.

Chu Tự Nam vừa cười vừa mắng, chạy vài vòng trong sân, các cô gái trong lớp nhìn bọn họ ầm ĩ cũng bật cười theo.

“Trình Tiếu Khải! Cậu thử bôi lên người tôi xem!”

Trình Tiếu Khải đuổi theo cậu ta: “Hôm nay là sinh nhật của cậu mà, hơn nữa tôi cũng đâu có bôi lên quần áo cậu, tôi bôi lên mặt cậu thôi!”

Chu Tự Nam không muốn bị trét đầy kem bơ trước mặt bao nhiêu cô gái như thế, cậu ta bước lên cầu thang định chạy vào trong nhà, kết quả vừa mới đi lên cầu thang đã đụng phải một người.

“Cẩn thận.”

“Anh!” Chu Tự Nam đột nhiên lui một bước.

Trình Tiếu Khải và một chàng trai khác ở phía sau cũng lập tức dừng bước theo tiếng gọi này, sau khi ngước mắt nhìn thấy người trên bậc thang, nụ cười cợt nhã trên gương mặt cũng chợt tắt.

“A… Chào anh.” Trình Tiếu Khải tỉnh táo lại, lập tức chào hỏi.

Ánh mắt của mọi người trong sân cũng lướt qua phía bên này, chợt thấy trên bậc thang cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo sơ mi đen và quần tây cùng màu, dáng người anh cao lớn, còn cao hơn mấy cậu thiếu niên trước mặt nửa cái đầu.

Dưới bóng đêm sâu kín và ánh đèn sáng rực như ban ngày, người trong sân chỉ cần liếc mắt nhìn cũng cảm nhận được sự khác biệt giữa anh và bọn họ.

Các cậu thiếu niên vẫn đang trong giai đoạn ngây ngô non nớt, nhưng người đàn ông trước mắt lại cao lớn điển trai, có nét quyến rũ của sự trưởng thành.

“Hôm nay anh họ Chu Tự Nam cũng tới đây.” Lâm Hy nhỏ giọng nói.

Tiết Tình Tình có chút kích động: “Sinh nhật em trai anh ấy mà, anh ấy đến tham gia cũng là chuyện bình thường thôi! Ôi mẹ ơi, anh ấy vẫn đẹp trai như thế.”

Trước đó khi mọi người đang nhìn đám Trình Tiếu Khải rượt đuổi nhau, Tống Kinh Hi chê mấy cậu thiếu niên này còn trẻ con, bèn ngồi vào chiếc ghế tựa bên cạnh tập trung ăn bánh sinh nhật của mình. Cho đến khi Hứa Thanh đột nhiên chạy tới lắc lắc cánh tay của cô, cô mới phát hiện cách đó không xa có thêm một người.

“Kinh Hi, Kinh Hi! Thấy không, đó là anh trai lần trước tớ gửi ảnh cho cậu đấy, anh ấy là anh trai của Chu Tự Nam, đẹp trai lắm đúng không?” Hứa Thanh ghé vào tai cô nói.

Tống Kinh Hi chớp mắt, đầy kinh ngạc nhìn người đàn ông cách đó vài mét.

À, anh về rồi.