Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 133: Trách nhiệm



Triệu Thần Hy thấy cô buồn thiu, nhẹ nhàng lên tiếng:

" Em đừng lo, việc này anh sẽ giải thích với chị".

Lý Uyên nhìn hắn, hắn đây là đang... an ủi cô sao?

Cô vươn tay đẩy hắn vào lại phòng, nhíu mày rồi nói:

" Chuyện của tôi với anh vẫn còn chưa xong đâu" - vào bên trong, cô đóng cửa.

Trong căn phòng, người đàn ông đang né tránh cái động chạm của cô gái, luống cuống nói:

" Đã nói là không có gì đáng lo mà, sao em cứ như thế?".

" Để tôi kiểm tra, sau khi xong tôi sẽ đi ngay, sao anh cứ khiến cho mọi chuyện thêm phức tạp vậy?".

" Khi về nhà anh sẽ gọi bác sĩ đến".

" Từ hôm qua đến giờ rồi, đợi đến tối mà được sao?".

Cái cô gái này sao hôm nay lại lắm lời thế? Cô cứ tự nhiên động chạm như thế, làm sao hắn có thể chịu được cơ chứ?

Lý Uyên đẩy hắn ngồi xuống ghế, cương quyết đến cùng:



" Nếu anh còn không để tôi kiểm tra thì đừng hòng tôi rời khỏi".

".........".

Triệu Thần Hy hết cách, hắn không muốn tiêu tốn nhiều thời gian mà giằng co mãi đâu, lát sau còn có một cuộc họp, không để cho cô làm, có khi cô sẽ không cho hắn đi họp.

Đúng vậy, là do không muốn ảnh hưởng đến cuộc họp, chứ không phải hắn thích mà còn làm bộ đâu.

Thấy hắn đã chấp nhận số phận, ngồi yên trên ghế, Lý Uyên ra lệnh:

" Anh cởi áo ra".

"......." - Người đàn ông khẩn trương ngọ nguậy nhưng cũng rất nhanh đã làm theo lời cô, cởi cúc áo để lộ nửa thân trên vạm vỡ.

Sau lưng hắn chếch sang bên phải xương sống là một mảng to sưng tấy, có chút bầm tím, đúng như hắn nói không có gì nghiêm trọng, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình phải chịu một phần trách nhiệm.

Lý Uyên loau hoay, nhìn ngang ngó dọc rồi hỏi:

" Hộp y tế ở đâu, tôi xem có thuốc nào bôi giảm sưng hay không".

" Chỉ cần chườm đá là được, không cần phải dùng thuốc...".

Lúc hắn nói thì cô đã nhanh nhảu kéo hộc tủ của bàn làm việc để tìm kiếm, hộp cứu thương thì không thấy, chỉ nhìn thấy...

Trong ngăn kéo khá to có một quyển sách với dòng chữ bắt mắt.

100 CÁCH DỖ VỢ.1

".............".

Lý Uyên cầm lên, cùng lúc đó người đàn ông xoay sang định nói cô không cần tìm hộp y tế vì phòng làm việc của hắn không có thứ đó thì thấy được cô đang cầm quyển sách.

Chột dạ, hắn giật lấy giấu ra sau lưng:

" Đây... ".

Có hơi lúng túng, hắn đứng lên, lắp bắp:



" Cái... cái này sao lại ở đây nhỉ? À, chắc là Mike hôm trước để quên...".1

Vì để cho hành động giống thật hơn, hắn lớn tiếng:

" Mike! Mike, cậu mau vào đây!!!!!".

Cậu nghe thấy tiếng hắn hớt hãi, vội đi vào:

" Vâng, có việc gì...".

Triệu Thần Hy chìa quyển sách đến trước mặt cậu, nhíu mày:

" Đã bảo với cậu đọc sách xong thì phải để đúng nơi đúng chỗ mà, sao có thể nhét nó vào ngăn tủ của tôi!!!".

"???" - Mike chưa hiẻu việc gì, hỏi lại:

" D... Dạ? Tôi đâu...".

" Còn dám nói là không có? Ngoài cậu ra thì còn có ai vào phòng tôi, đừng có mà chối".

".........." - Đúng là phận làm thuê làm mướn mà, cậu không còn cách nào khác đành phải cúi đầu rồi nhận lấy quyển sách, rối rít lên tiếng:

" Xin lỗi thiếu gia, tôi có chút bất cẩn".

" Cậu ra ngoài đi, về sau đừng có bỏ đồ lung tung thế kia nữa".

"......".

Có lòng tốt tìm sách cho người ta, bây giờ khi không đối phó được với nóc nhà thì đem cậu ra chết thay. Đúng là làm ơn mắc oán.

Mike cúi đầu rồi đi ra ngoài, còn chưa đóng cửa thì đã nghe thấy Lý Uyên hỏi:

" Mike, cậu kết hôn rồi à?".

Cậu xoay người nhìn cô, chưa hiểu tại sao cô lại hỏi việc này, chỉ có thể trả lời sự thật:

" Chưa ạ".

"...........".

Triệu Thần Hy cúi gằm mặt, Lý Uyên thì đứng đó nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn thấu tất cả, lát sau liền xoay sang nói với Mike:

" Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi".

Cậu đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa, còn đang không hiểu vì sao lại được hỏi như thế thì bất chợt nhìn thấy tựa đề của quyển sách.

"..........".

Lý Uyên cũng không muốn đào sâu vào chủ đề này, vì hôm nay cô đến đây là vì việc khác.

" Tôi đi lấy đá chườm cho anh".

" Tới giờ họp rồi, anh phải đi, không chườm được đâu".

"............".

Bị cô nhìn, hắn vừa mặc áo vừa cố giải thích:

" Thật đó, cuộc họp này không thể trễ được".