Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 75: Cuối Cùng Cũng Gặp Lại



Vừa mới ở trong núi lửa nóng bức giờ lại chuyển tới nơi trời băng đất tuyết rét lạnh,nếu là bình thường thì có lẽ Tiểu Trúc đã vật ra ốm từ lâu rồi,nhưng chiếc áo choàng trắng Dực Minh dường như có công năng rất phi thường,ở trong núi lửa thì tự động biến thành mát rượi mà khi tới nơi đất tuyết này lại chuyển thành ấm áp,mặc dù ở phía dưới mặc mỗi nội khố khiến cậu có hơi không quen nhưng lúc này mọi người đều vội vã chạy nên cũng không thể dừng lại chỉ để mặc cái quần được.

Nhìn lâu trong vùng đất tuyết có thể sẽ bị mù,cho nên lúc đi Tiểu Trúc có dặn Tiểu Trạch và Dực Minh nhớ chuyển ma lực hoặc đấu khí lên mắt,như vậy sẽ tạo được một lớp màn chắn bảo hộ.

Lúc này hai người một hồ đang đứng ở bên cạnh hồ,Dực Minh dùng móng vuốt làm vỡ mặt băng,nhanh chóng móc lên một con cá lớn ném sang một bên,Tiểu Trạch vui sướng nhặt cá đem tới cho Tiểu Trúc xử lý.

Chờ khi bắt được hơn mười con,Tiểu Trúc cũng đã nhóm xong đống lửa,cá cũng làm xong,lúc này hai tay giữ cá trên ngọn lửa,thực ra nếu cứ đặt ở trên ngọn lửa thì hoặc là nướng không chín hoặc là nướng cháy,tốt nhất vẫn là tay giữ trên lửa,vừa có thể nướng chín mà da cá cũng không bị cháy sém.

Chờ khi nướng xong,Tiểu Trúc nhỏ vài giọt nước điều hương khử đi mùi tanh rồi lại tiếp tục nướng một lúc,rồi mới đưa hai con cá cho Dực Minh và Tiểu Trạch.

"Ngươi ăn trước đi,thừa lại để ta." Dực Minh lắc lắc đầu cự tuyệt,động tác vừa rồi của Tiểu Trúc hắn đều thấy rõ,thân là một người trượng phu tốt thì sao mình có thể để phu nhân quá mức mệt mỏi được.

"Ừm chúng ta cùng ăn." Trên mặt Tiểu Trúc dần đỏ lên,cắn một miếng cá rồi lại đưa tới bên miệng Dực Minh,Dực cười ngây ngô vài tiếng,dưới sự thúc giục của Tiểu Trúc mới há miệng to cắn một miếng đầy mồm.

Hai người cứ ngươi một miếng ta một miếng mà đút nhau ăn,chờ khi ăn xong một con liền thấy Tiểu Trạch biểu tình rối rắm nhìn con cá cháy trên tay của Dực Minh.

Mặc dù Tiểu Trạch là ma thú nhưng trí tuệ lại không khác gì con người,Tiểu Trúc cũng sớm coi nó là một thành viên trong gia đình,lúc này mặc dù Tiểu Trạch không trách cứ bọn họ nhưng cũng khiến Tiểu Trúc đỏ bừng cả mặt,còn Dực Minh thì là chúa mặt dày rồi,ném thẳng hai con cá sang một bên rồi lại cố gắng xiên một con cá khác.

Đột nhiên một cái bóng trắng vụt qua,hai con cá cháy bị vất ở một bên lập tức biến mất,Dực Minh và Tiểu Trúc nhìn chằm chằm một lúc,nhanh chóng cảnh giác,phóng ra uy áp,hoá ra là một con hồ ly nhỏ,đáng thương hề hề mà nhìn Tiểu Trúc,thi thoảng còn làm mấy động tác manh manh khiến Tiểu Trúc buông lỏng cảnh giác.

Quả nhiên trên mặt Tiểu Trúc lộ vẻ thương hại,lấy ra một miếng thịt khô trong nhẫn đưa cho hồ ly nhỏ,một người một hồ còn chưa kịp ngăn cản thì miếng thịt kia lập tức biến mất tiêu,mà trên tay Tiểu Trúc lại xuất hiện năm vết cào,vết cào còn không ngừng chảy máu đen.

Tiểu Trúc mặt không đổi sắc,lấy một viên dược ném vào trong miệng,vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu đen mà chuyển thành màu đỏ,cậu lại bóp nát một viên dược thoa lên,vết thương nhanh chóng khép lại,chờ khi Tiểu Trúc dùng tuyết rửa tay thì vết thương đã liền hoàn toàn.

Cuối cùng thì Dực Minh và Tiểu Trúc cũng thở phào nhẹ nhõm,nhưng một người một hồ vẫn phải trách cứ vài câu,"Ở nơi xa lạ như này thì nguy hiểm thường rất nhiều,sao ngươi có thể tuỳ tiện cho ma thú ăn như vậy được,một con hồ ly nhỏ mà lại có thể sống yên ổn ở một nơi như này thì sao có thể là loại tốt lành được chứ."

"Đúng vậy,không phỉa tất cả hồ ly đều đáng yêu thiện lương như Tiểu Trạch đâu,chủ nhân,ngươi đúng là không cẩn thận gì cả." Tiểu Trạch cũng kêu hét không ngừng,tứ chi còn múa may quay cuồng giống như đang múa một vũ điệu khôi hài nào đó.

Tiểu Trúc bị một người một hồ trách cứ lại cảm thấy có hơi cảm động,nhưng lập tức cười nói:"Các ngươi cảm thấy ta không cẩn thận như vậy à?"

Dực Minh và Tiểu Trạch nghe xong liền hơi ngây ra,bọn họ vì quá lo lắng nên quên mất,với tính cách của Tiểu Trúc thì sao có thể làm ra chuyện như vậy được,e là có nguyên nhân gì đó rồi.

"Các ngươi quay đầu lại nhìn thử xem." Tiểu Trúc chỉ chỉ về phía sau lưng bọn họ cười nói.

Một người một hồ cùng xoay người lại,quả nhiên thấy con hồ ly nhỏ màu trắng đang hôn mê nằm trên đất chính là con đã cào Tiểu Trúc,bên cạnh móng vuốt còn có một miếng thịt khô.

"Ta đã ở với Tiểu Trạch lâu như vậy rồi,sao có thể bị con tiểu bạch hồ này mê hoặc được chứ,hơn nữa mặc dù con tiểu bạch hồ này đã cố gắng phô ra dáng vẻ đáng thương nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ giảo hoạt và hung ác,cho nên ta mới tỏ vẻ bị mê hoặc,lấy ra miếng thịt đã được tẩm mê dược trước,loại mê dược này khác với loại thuốc bột mê dược kia,chỉ có thể dùng kèm với thức ăn,vừa lúc để gây mê con tiểu bạch hồ này,tiện thể ta muốn lấy chút máu của nó,nếu ta đoán không nhầm thì con bạch hồ này chính là tuyết hồ,máu của tuyết hồ chúng là đồ tốt,có vài công thức phối dược cần đến máu tuyết hồ làm nguyên liệu chính." Tiểu Trúc lấy ra một con dao nhỏ,biểu tình trên mặt rạng rỡ như hoa,điệu cười đó khiến Tiểu Trạch rùng mình,bất động thanh sắc tránh xa Tiểu Trúc mấy bước,đùa gì chứ,ai mà biết có khi nào chủ nhân sẽ nói với nó là Tiểu Trạch ơi,máu của ngươi là đồ tốt đấy nha,có thể dùng để phối dược đó,hay là ngươi hy sinh một chút để chủ nhân lấy một bát máu được không,như vậy thì không phải là nó sẽ rất thảm hay sao.

"Cho dù là như vậy thì ngươi cũng không được lỗ mãng,chẳng lẽ không biết là ta sẽ lo lắng như nào hay sao?" Dực Minh không thả lỏng mày mà càng nhíu chặt hơn,sắc mặt cũng âm trầm đến mức doạ người,nếu trên người Tiểu Trúc không có đan dược thì có lẽ đã chết trước mặt của hắn rồi.

"Ta biết mà,ta cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau,cho dù có thì ta cũng sẽ thương lượng trước với ngươi rồi mới làm được chứ?" Tiểu Trúc cầm tay Dực Minh,cậu biết hiện giờ Dực Minh thực sự hoảng sợ.

"Lần sau còn muốn làm như vậy thì cũng để ta làm." Dực Minh thấy Tiểu Trúc cam đoan,rốt cuộc sắc mặt cũng tốt hơn.

"Điều này ta không thể đồng ý được,ngươi quên là lúc trước ta đã nói với ngươi rồi à,ta muốn đứng ở bên cạnh ngươi cùng ngươi bước về phía trước chứ không phải lúc nào cũng trốn sau lưng của ngươi." Tiểu Trúc chưa bao giờ coi mình là kẻ yếu,cũng không cảm thấy mình sẽ trở thành một kẻ yếu,mặc dù cậu rất vui vì biết Dực Minh luôn muốn bảo vệ mình nhưng cậu cũng không muốn làm dây tơ hồng(1).

Khoé miệng Dực Minh giật giật,mặc dù không nói gì nhưng sắc mặt lại trầm hẳn xuống,lấy con dao trên tay Tiểu Trúc,nhanh chóng cắt vài đường trên tứ chi của tuyết hồ,dùng đấu khí bao quanh miệng vết thương để ngừa máu bị đông lại,chờ khi chảy đầy mấy bình sứ mới đưa bình cho Tiểu Trúc.

"Đi thôi!" Dực Minh thấy Tiểu Trúc cất bình vào trong nhẫn trữ vật mới kéo tay Tiểu Trúc đi về phía trước.

Bầu không khí giữa hai ngươi bắt đầu có chút nặng nề,lúc này Tiểu Trạch cẩn thận nhìn sắc mặt của Tiểu Trúc và Dực Minh,sau đó nhảy lên đầu của Tiểu Trúc,ngoan ngoãn làm cái mũ lông.

Có lẽ trong bầu không khí cứng nhắc khiến bọn họ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này,tốc độ thế mà lại nhanh hơn một chút so với lúc rời khỏi núi lửa,dần dần trời băng đất tuyết bắt đầu chậm rãi biến mất,dưới chân xuất hiện không ít cây cỏ,chỉ là những cây cỏ này có hơi khô héo,thi thoảng mới nhìn thấy mấy cây có rất ít lá xanh ở trên,trên mặt đất xuất hiện không ít lá khô và cành khô.

Dần dần theo hướng đi của bọn họ,bắt đầu xuất hiện những cây có quả,không ít hoa dại cũng đang nở rộ,nếu nói chỗ bọn họ đứng lúc trước là mùa đông thì khu rừng này chính là cảnh tượng mùa thu,trên cây có không ít chim chóc và động vật nhỏ đang vui sướng gặm quả,nhìn thấy hai người và một hồ thì cũng chỉ dùng ánh mắt tò mò mà quan sát như đang nhìn thấy những giống loài kỳ lạ.

Lúc này khu rừng rộng lớn này chính là một kho báu trong mắt của Tiểu Trúc,hai mắt cậu sáng rực,lấy ra hai cái cuốc nhỏ trong nhẫn,một cái nhét vào tay Dực Minh,một cái cầm trên tay mình rồi phi thẳng tới mục tiêu của mình.

Lúc thì thấy cậu cầm cuốc đào mấy cọng cỏ dại,lúc lại bám vào một cái cây nào đó để gọt vỏ cây,lúc lại tranh nhau với một con sóc một quả gì đó trên cây,hoặc là chạy tới khu đất nào đó lấy chút đất đỏ.

Chờ khi cậu làm xong hết mọi việc thì đầy mặt và đầu cổ đều dính bụi đất,thậm chí tóc còn rối tinh rối mù,trên đầu còn cắm vào chiếc lá,bộ dạng như một tên ăn mày.

Dực Minh nhìn bộ dạng này của cậu vừa bực mình lại vừa thấy đáng yêu,thấy cậu đáng thương hề hề mà nhìn mình,không nhịn được mà cười khổ vài tiếng,hắn đã nhận ra được một điều là có lẽ cả đời này của hắn đều sẽ dưới tay của cậu mà thôi.

Thở dài một hơi,Dực Minh lấy một cái khăn tay trong ngực ra,cẩn thận lau mặt và tay cho Tiểu Trúc,sau đó lại cẩn thận lấy mấy thứ bẩn thỉu và lá cây trên đầu cậu xuống,lại lấy một cây lược gỗ trong ngực ra chải đầu cho Tiểu Trúc.

Lúc này trong bụi cây truyền tới vài tiếng xô đẩy,thi thoảng lại có vài tiếng giãy dụa thật nhỏ,Dực Minh nhíu mày,tiện tay ngắt một cái lá cây phóng về phía bụi cỏ.

Lập tức có vài thân ảnh bay ra khỏi bụi cỏ,tiếp đó lại có mười mấy người đi ra,đi đầu chính là Ngân Dực,lúc này những người này cũng ngoan ngoãn đứng trước mặt Dực Minh và Tiểu Trúc,thi thoảng cười ngây ngô vài tiếng,sau đó bắt đầu nháy mắt với những người khác,cuối cùng Ngân Dực bị một đám huynh đệ dùng chân đạp ra thay mặt.

"Ơ,lão đại,chủ nhân,đã lâu không gặp,hiếm khi được gặp các ngươi khi trời trong nắng ấm,trăng thanh gió mát,sao sáng long lanh như này,đúng là rất vinh hạnh nha,ha...... ha........ha ha....... " Ngân Dực gãi gãi đầu,lúc này nhìn hắn chẳng thấy khí chất của một dong binh đứng đầu gì cả.

Mặc dù Tiểu Trúc rất xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy Dực Minh đang chải tóc cho mình,nhưng khi nghe thấy lời của Dực Minh ngược lại cười ra tiếng,trong lúc nhất thời bầu không khí mất đi vẻ xấu hổ,những người khác lập tức ném Ngân Dực sang một bên,bước nhanh tới trước mặt Tiểu Trúc vội vàng giới thiệu bản thân,đây chính là nửa kia của lão đại chúng ta đó,dù thế nào cũng phải tạo ấn tượng tốt cho người ta mới được.

Hết chương 75.

(1) 菟丝花/ Thố ti hoa: Là một loài thực vật dây leo sống ký sinh trên những cây thân gỗ lớn. Chúng hoàn toàn không có chất diệp lục nên không thể quang hợp. Thân cây hình sợi, có màu nâu vàng hoặc vàng, vàng nhạt, hút chất dinh dưỡng từ cây kí sinh nhờ các miền rễ hút.(Ở đây có lẽ ý của là không muốn dựa dậm vào người khác.)