Cuồng Thám

Chương 159: Chương 159TỘI ÁC TÀY TRỜI





Có lúc, mong muốn thì rất tươi đẹp, nhưng hiện thực lại thường rất tàn nhẫn.

Cả một ngày trôi qua, tuy Triệu Ngọc tự tin như thế nhưng lại không có được thu hoạch như trong tưởng tượng.

Mà ngược lại, có vẻ như quẻ “Đoài” đã phát huy tác dụng. Mới sáng sớm, Lương Hoan đã báo cho Triệu Ngọc biết là có một nhà sưu tầm thích số tiền giấy cũ của hắn, tỏ ý sẽ bỏ một triệu hai ra để thu mua! Nếu hôm nay có thể cho xem hàng được, thì sẽ có thể tiến hành giao dịch ngay lập tức!

Một triệu hai!

Số tiền này quả thật đã vượt khỏi tầm tưởng tượng của hắn. Nhưng Triệu Ngọc là một người rất tinh ranh, đối mặt với giá tiền cao như thế, hắn không quá vui mừng mà đột nhiên nghĩ tới một tầng ý nghĩa sâu xa hơn.

Nếu chỉ mới một thời gian ngắn đã có người chịu ra giá cao để thu mua số tiền giấy đó, vậy thì chứng tỏ rằng, thứ đang nằm trong tay mình, ngoại trừ giá trị thật ra, rất có thể còn có giá trị gì đó cao hơn!

Vì túi tiền giấy cũ này vốn là tiền chuộc của vụ án Miên Lĩnh! Nếu như quảng cáo thêm nữa, nói không chừng sẽ còn nhận được thêm kha khá lợi ích!

Ngoài ra, tuy về mặt lí thuyết thì số tiền này đã không còn là tang vật của phía cảnh sát nữa, Triệu Ngọc có toàn quyền xử lí. Nhưng nếu bán chúng đi như thế, hắn cảm thấy đây là một sự bất kính đối với những nạn nhân kia! Nếu bị ông Đào biết được, sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt!

Phải rồi!

Bây giờ mình phải làm một người tốt! Sao có thể làm những chuyện bất nhân bất nghĩa thế này được?

Vì vậy, vẫn nên phá án xong đã rồi mới tính tới việc bán tiền! Nếu như thật sự có thể phá được vụ án này, không những có thể bán đi số tiền đó một cách đường hoàng, mà còn có thể hợp tác thêm với bên truyền thông quảng cáo, nói không chừng bán hai triệu cũng có người mua! Ha ha...

Vì vậy, Triệu Ngọc nói suy nghĩ của mình cho Lương Hoan biết. Anh ta vừa nghe xong liền đưa ngón cái lên, khen Triệu Ngọc đầu óc thông minh, rất có tư chất kinh doanh.

Việc đổi tiền tạm gác sang một bên. Thời gian tiếp theo Triệu Ngọc lại tập trung vào việc điều tra vụ án bắt cóc, bắt đầu dán thêm tài liệu và manh mối lên sáu cái bảng trắng của mình!

Để có thể dựng lại quá trình vụ việc một cách chính xác, Triệu Ngọc còn nhờ đến sự giúp đỡ của Lý Bối Ni, sử dụng phần mềm bản đồ để xác định địa điểm và các tuyến đường năm xưa.

Từ con đường ô tô giữa núi – nơi xảy ra vụ án bắt cóc, đến các tuyến đường bọn bắt cóc ra lệnh cho người nhà nạn nhân mang tiền chuộc di chuyển, rồi đến hẻm núi ông Đào ném tiền chuộc xuống và cả hang đá phát hiện thi thể, toàn bộ đều được xác định trên bản đồ.

Nhìn bao quát các nơi trên tấm bản đồ, Triệu Ngọc thấy là, tuy rằng phần lớn những địa điểm gây án đều nằm ở khu vực miền núi, nhưng khoảng cách giữa những địa điểm này lại rất xa. Từ Miên Lĩnh đến khu vực hẻm núi giao tiền chuộc rồi đến hầm mỏ ở thị trấn Ngân Bàn, ba địa điểm này vừa hay có thể vẽ được một hình tam giác to, khoảng cách xa nhất có thể lên đến bốn mươi cây số.

Triệu Ngọc thấy hơi khó hiểu, tại sao bọn bắt cóc lại phải đi xa như thế? Lúc đó bọn chúng đã nghĩ như thế nào nhỉ? Hai mươi sáu năm trước, giao thông trên núi vốn không thuận tiện, tại sao bọn bắt cóc lại phải tốn công đến mức ấy?

Chẳng lẽ... Đúng như những gì mình đoán, thật ra đám người này không chuyên nghiệp? Hoặc là... bọn chúng đang muốn che giấu gì đó?

Trong lúc Triệu Ngọc đang vắt óc suy nghĩ về vụ án, bên Trương Cảnh Phong và Lương Hoan báo lại rằng, không tìm được thông tin gì có liên quan đến Lương Tư Tư trong trung tâm tìm người thân cả, chỉ có thể suy nghĩ cách khác thôi.

Tuy kết quả này khiến mọi người hơi chán nản, nhưng dù sao nó vốn đã nằm trong dự đoán. Khả năng Lương Tư Tư còn sống là rất thấp, khả năng đến trung tâm tìm người thân để khai báo mở hồ sơ lại càng thấp hơn.

Vì vậy, mọi người chỉ đành đặt hy vọng lên thông báo tìm người. Chân dung của Lương Tư Tư đã được vẽ xong rồi, vì để nâng cao độ chính xác, các chuyên gia tổng cộng đã vẽ ba bức chân dung sau khi lớn lên của Lương Tư Tư, lập tức đăng tin tìm người trên phương tiện truyền thông và trên các trang mạng lớn khắp cả nước.

Cùng lúc đó, công việc điều tra của tổ trưởng Khúc Bình cũng đang được tiến hành gấp rút, mặc dù trước mắt chưa có tin gì mới cả. Manh mối của vụ án Miên Lĩnh thật sự là quá ít, khi các cảnh sát bắt tay vào điều tra đã gặp phải rất nhiều khó khăn.

Ngoài ra, bên Khoa Giám định pháp y của trưởng khoa Vương Phi cũng đang làm việc miệt mài không ngừng nghỉ.

Thông qua lượt giám định mới nhất này, bọn họ đã phát hiện được có cùng một loại sợi vải trên cả năm bộ hài cốt. Theo phỏng đoán sơ bộ là, năm xưa lúc các nạn nhân tử vong, chắc là đã bị bọn bắt cóc dùng loại vải này bịt chặt mắt lại.

Thử nghĩ xem, nếu lúc hung thủ kích nổ hang đá đó, nạn nhân đã chết rồi, vậy... bọn họ còn cần bịt mắt nạn nhân sao?

Để dựng lại hiện trường vụ nổ, Khoa Giám định pháp y còn làm một vài lần thí nghiệm va chạm căn cứ vào góc độ phát nổ. Kết quả thí nghiệm chỉ ra rằng, ngoại trừ tài xế Ngưu Vĩ Quang ra, bốn người còn lại, trước khi chết chắc là đã ngồi tựa sát vào nhau.

Cũng tức là, lúc hung thủ kích nổ hang đá, bốn đứa trẻ đó, rất có thể vẫn còn sống! Chúng đều bị nổ chết!

Độ tàn nhẫn của bọn hung thủ thật khiến người ta căm phẫn, không thể tha thứ được!

Mà thi thể của Ngưu Vĩ Quang thì ở gần ngay cửa hang, cách bốn đứa bé kia một khoảng khá xa, hơn nữa các mảnh xác cũng không bị rơi vụn nhiều, chứng tỏ lúc vụ nổ xảy ra, hẳn là anh ta đang ở tư thế nằm ngửa mặt lên trời.

Nói cách khác, rất có khả năng anh ta đã chết trước khi hầm mỏ bị nổ!

Điều kì lạ hơn là, nơi Triệu Ngọc tìm thấy cặp da đựng tiền chuộc, không những cách cửa hang rất gần, vả lại chỉ cách xác của Ngưu Vĩ Quang có ba mét thôi.

Có người nghi ngờ rằng, nói không chừng Ngưu Vĩ Quang chính là một trong các tên bắt cóc, có thể cặp tiền chuộc đó chính là phần của anh ta. Kết quả là, trong lúc hầm mỏ sắp nổ tung, anh ta bị những tên bắt cóc khác giết người diệt khẩu, vì vậy anh ta và cặp tiền mới bị chôn vùi trong đó.

Nhưng suy đoán này không hợp lý tí nào, nếu như bọn bắt cóc muốn giết người diệt khẩu, cần chi phải đợi đến lúc hang đá sắp nổ tung mới ra tay chứ? Bọn chúng hoàn toàn có thể giải quyết anh ta sớm hơn, lấy luôn cả phần tiền chuộc của anh ta!

Ngoài ra, Khoa Giám định pháp y còn kiểm nghiệm được thành phần thuốc nổ trong đống đổ nát, chứng minh được rằng đó là một loại thuốc nổ dùng để phá núi thường được dùng trong các khu khai thác mỏ. Tên hung thủ phụ trách kích nổ hang đá năm đó đã tính rất chính xác cả về số lượng và chỗ đặt thuốc nổ, điều đó chứng tỏ rằng người này thường xuyên làm công việc kích nổ, là một chuyên gia trong nghề!

Hơn nữa địa hình ở hầm mỏ rất phức tạp, người lạ khó đi vào trong được, vì vậy bên phía cảnh sát có đủ lí do để nghi ngờ rằng, một trong số các tên bắt cóc đã từng làm việc trong khu khai thác mỏ, vả lại còn từng làm công việc kích nổ chuyên nghiệp.

Vì vậy, Khúc Bình vội cử thêm người, đặt trọng tâm điều tra lên khu khai thác mỏ bạc với mong muốn là tìm được người phù hợp với các đặc điểm này!

Công việc điều tra vẫn tiếp tục được tiến hành một cách căng thẳng và vội vã, nhưng cả ngày trôi qua vẫn không có kết quả gì.



Triệu Ngọc cũng thế, tuy rằng hôm nay mở được quẻ “Cấn”, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại không phát huy tác dụng. Trời còn chưa tối hẳn thì hệ thống đã lên tiếng thông báo kết thúc kỳ ngộ.

Do Triệu Ngọc không có kiếm được tiền cũng không điều tra được thêm gì nên độ hoàn thành hôm nay của hắn còn chưa đạt được 40%, chẳng nhận được phần thưởng gì cả.

Nhưng Triệu Ngọc cũng không cảm thấy nản lòng. Hắn biết rằng, đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Nghĩ lại về vụ án chặt tay và vụ án thảm sát, có vụ án nào dễ phá đâu chứ?

Không vượt qua sóng gió sao nhìn thấy cầu vồng được? Vì vậy, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí cần phải tiếp tục cố gắng.

Hôm đó, Triệu Ngọc lại là người cuối cùng rời khỏi nơi làm việc. Lúc ra về, sáu tấm bảng trắng đã bị hắn dán đầy tài liệu. Trên đó còn có các đường nối chằng chịt, có thời gian, có nhân vật, có địa điểm. Người ngoài nhìn vào trông giống như đang đọc sách trời vậy, không hiểu gì cả!

Sau khi về nhà, Triệu Ngọc lại bắt đầu vắt óc suy nghĩ, muốn tìm được một hướng phá án từ trong những manh mối chằng chịt này.

Nhưng hắn suy nghĩ đến nỗi đầu óc sắp nổ tung ra rồi vẫn không có kết quả gì.

Cuối cùng, Triệu Ngọc chỉ đành đưa ra một quyết định khác: Hắn định ngày mai sẽ đi lên núi, đi đến nơi xảy ra vụ án năm đó để tra xét, xem có thể tìm được linh cảm hay kỳ ngộ gì không?