Cuồng Thám

Chương 190: Chương 190KHẢ NĂNG BIẾN KẺ THÙ THÀNH BẠN





Nếu như nói, sự qua đời của Khúc Bình vô cùng đột ngột, vậy thì việc Miêu Anh có mặt ở đây lại càng đột ngột hơn nữa.

Thật ra ở một chỗ tin tức nhanh nhạy như Đội Trọng án, mỗi khi xảy ra việc điều động nhân sự quan trọng gì đó, mọi người thường sẽ dò được chút ít tin tức từ trước, thế mà việc Miêu Anh đến đây lại không có dấu hiệu báo trước gì cả. Đừng nói chi đến các cảnh sát điều tra thông thường, ngay cả Mao Vĩ và Lưu Trường Hổ cũng không hay biết gì.

Thực ra đừng nói chi đến họ, ngay cả cục phó Loan Tiêu Tiêu – người vừa mới giới thiệu Miêu Anh cho mọi người cũng không hề có chút tin tức nào.

Mãi cho đến lúc nãy, Cục trưởng Châu gọi điện thoại thông báo cho bà ta, thì bà ta mới biết tin này. Trước đó, thậm chí bà ta còn không biết rằng lại có người nhận chức tổ trưởng tổ B nhanh như thế.

Chính vì vậy nên sự xuất hiện của Miêu Anh khiến cho bầu không khí trong phòng ngượng ngập hơn hẳn.

Liên tục mấy ngày vừa qua, các cảnh sát điều tra đều từng suy nghĩ rằng ai sẽ đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ B? Có người cho rằng, nếu xét về mặt tuổi nghề, một là Bành Hân được điều làm tổ trưởng tổ B, hai là trong số các cảnh sát điều tra già dặn sẽ có người được thăng chức.

Tuy nhiên, không ai ngờ rằng, cấp trên lại điều một người mới từ phân cục Nhữ Dương xa xôi về làm tổ trưởng! Vả lại, khi mọi người nghe nói trước đây Miêu Anh còn từng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, trong lòng lại càng cảm thấy tò mò hơn.

Tuy rằng bầu không khí khá là ngại ngùng, nhưng những gì cần làm thì vẫn phải làm. Sau khi Cục phó Loan giới thiệu xong, Miêu Anh cũng tự giới thiệu sơ qua về mình, cuối cùng nói là sẽ cùng mọi người cố gắng, mong mọi người hợp tác v.v.

Nói chung, sau khi khách sáo với nhau xong, buổi phân tích tình tiết vụ án Miên Lĩnh vẫn được tiếp tục. Miêu Anh cũng không thấy ngại ngùng gì, tự kéo ghế ngồi giữa mọi người, tập trung nghe Mao Vĩ phân tích hướng phá án.

Thật ra, hướng phá án của Mao Vĩ không có gì mới mẻ cả, hoàn toàn là đi theo những gì tổ trưởng Khúc Bình để lại, thậm chí những tài liệu dán trên bảng trắng cũng được giữ nguyên.

Triệu Ngọc nghe một lúc mới phát hiện ra, manh mối có liên quan đến Trình Tam Lý mà hắn lấy được từ chỗ Dương Văn Đào đã bị bác bỏ rồi.

Trong những ngày Triệu Ngọc không đi làm, các cảnh sát điều tra đã từng điều tra về thông tin chi tiết của Trình Tam Lý, vả lại họ cũng đã tìm được bản sao hợp đồng thầu mỏ bạc năm đó trong máy vi tính của Dương Văn Đào.

Kết quả là, ngày tháng ghi trên hợp đồng đã chứng tỏ rằng, Trình Tam Lý nhận thầu những mỏ quặng này cả một năm trước khi vụ án xảy ra. Còn theo một phần tài liệu khác thì năm đó, sau khi Trình Tam Lý thuê những mỏ bạc này xong, quả thật có đào được bạc từ trong đó, vì thế kiếm được một số tiền lớn, trở nên giàu có hơn.

Nếu suy đoán theo hướng này thì trước khi xảy ra vụ án Miên Lĩnh, Trình Tam Lý đã khá giàu có rồi! Khả năng ông ta là tên bắt cóc trong vụ án Miên Lĩnh thật sự rất thấp!

Khi nhận được tin này, Triệu Ngọc cũng khá thất vọng. Nếu như không điều tra được gì từ manh mối về Trình Tam Lý, vậy thì hắn chỉ còn một tia hi vọng cuối cùng thôi, đó chính là chân tướng Khúc Bình bị giết hại!

Nếu như việc này thật sự có liên quan đến vụ án Miên Lĩnh, vậy thì chỉ cần tìm ra được chân tướng của nó là có thể tìm ra được manh mối của vụ án Miên Lĩnh, vả lại còn là một manh mối quan trọng!

Vì vậy, Triệu Ngọc quyết định vẫn làm theo kế hoạch cũ, sử dụng máy phát hiện nói dối cuối cùng trên người Hầu Mãnh, từ đó tìm ra được chân tướng sự thật.

Do Miêu Anh mới đến, chưa quen thân với các cảnh sát điều tra, nên buổi sáng sau khi kết thúc buổi họp phân tích án, cô chỉ quay về tổ B để làm quen với các thành viên trong tổ rồi vội vàng chạy đi ăn cơm.

Còn bên tổ A của Triệu Ngọc thì vô cùng sôi nổi, mọi người không những cảm thấy vui mừng vì sự trở lại của hắn mà còn liên tục hối thúc hắn mời đi ăn cơm.

Nhưng Triệu Ngọc chỉ một lòng muốn phá án, bèn viện cớ là đầu mình phải cắt chỉ. Hắn nói rằng việc mời đi ăn cơm không phải chuyện gì to tát cả, đợi khi vết thương của hắn lành hẳn rồi, hắn nhất định sẽ mời mọi người ăn một chầu ngon.

Sau khi tan ca, Triệu Ngọc cũng không có tâm trạng để ăn trưa. Trước đó hắn đã nhờ Lý Bối Ni liên hệ với bên trại tạm giam rồi, định là sẽ đến đó để thẩm vấn Hầu Mãnh ngay bây giờ.

Trên đường đi đến trại tạm giam, hắn cứ cảm thấy bồn chồn thấp thỏm.

Mấy ngày gần đây thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện. Hắn cứ có cảm giác là dường như có một thế lực vô hình nào đó đang ngăn cản hắn phá án! Mỗi khi hắn định tập trung điều tra án, thì chắc chắn sẽ xảy ra sự cố bất ngờ này nọ.

Hắn thật sự không biết liệu lần này có xảy ra sự cố bất ngờ gì nữa không?

Ngoài ra, việc Miêu Anh đột nhiên đến đây cũng khiến hắn trở tay không kịp. Đừng thấy hắn thường trêu chọc và ra oai trước mặt cô, nhưng mỗi khi rời xa cô, trong lòng hắn cứ có cảm giác trống rỗng lạ thường.

Hắn vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với Miêu Anh, nhưng sau khi gặp mặt lại như bị mất kiểm soát vậy, cứ luôn chọc tức người ta!

Chậc...

Triệu Ngọc phỏng đoán, Miêu Anh đột nhiên trở thành đồng nghiệp của mình, có lẽ là lại làm cho bệnh tương tư của mình tái phát rồi. Bây giờ trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ đến vẻ xinh đẹp của Miêu Anh, còn có bờ môi mềm mại...

Chậc...

Sau này có cơ hội gặp Miêu Nhân Phụng mỗi ngày, có phải là ông đây sẽ có càng nhiều cơ hội hơn không? Hoặc là cơ hội ông đây bị cô ấy đánh bầm dập cũng nhiều hơn?

Cứ thế, Triệu Ngọc ôm một bụng đầy ý nghĩ lung tung mà đi đến trại tạm giam Dung Dương. Tuy nhiên, sau khi đến nơi thì đồng nghiệp ở trại tạm giam lại báo cho hắn biết là, có một nữ cảnh sát cũng đến từ phân cục Dung Dương đang thẩm vấn Hầu Mãnh rồi.

Ồ?

Triệu Ngọc ngạc nhiên, vội đi xem lịch sử thẩm vấn. Kết quả là, cái tên Miêu Hiểu Anh hiện lên trên giấy một cách rõ ràng.

Là cô ấy!?

Không phải chứ?

Chuyện này, cũng quá trùng hợp nhỉ?!

.

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Do có việc quan trọng nên mình mới đến thẩm vấn Hầu Mãnh! Còn cô ấy? Cô ấy đến thẩm vấn Hầu Mãnh làm gì chứ?

Chẳng lẽ...

Triệu Ngọc không phải tên ngốc, hắn bỗng nghĩ ra được điều gì đó. Miêu Anh này... chẳng lẽ... mục đích của cô ấy cũng giống mình? Cũng đang điều tra... chân tướng việc Khúc Bình bị giết hại?

Ồ...

Triệu Ngọc đột nhiên tỉnh ngộ. Thì ra Miêu Anh được điều đến Đội Trọng án Dung Dương một cách thần tốc như thế, thậm chí còn bị giáng chức để tiếp nhận công việc của Khúc Bình, chắc chắn là có mục đích đặc biệt gì đó!

Chả trách sao trước đó chẳng ai nhận được tin báo gì cả!

Vậy...

Nếu vậy thì...

Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, bây giờ là 12 giờ 15. Hắn thầm tính toán trong lòng, Cục Cảnh sát tan ca vào lúc 11 giờ 50, 11 giờ 55 là Miêu Anh đã đến đây rồi. Như vậy, một là cô ấy còn chưa ăn cơm trưa, hai là cô ấy mới bắt đầu thẩm vấn Hầu Mãnh, chắc chưa có xong nhanh vậy đâu.

Vì thế, Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi, lại nghĩ đến quẻ Khảm Chấn của ngày hôm nay. Một kế hoạch bỗng hình thành trong đầu hắn.

Nếu như kế hoạch của hắn có thể thành công, vậy thì hắn không những có thể điều tra được manh mối từ chỗ Hầu Mãnh, mà còn có thể bình thường hoá mối quan hệ giữa hắn và Miêu Anh, thậm chí còn có thể biến kẻ thù thành bạn nữa!

Vì thế, Triệu Ngọc liền gọi điện thoại cho Pizza Hut, đặt giao hai phần thức ăn, sau đó kiên nhẫn ngồi đợi ở băng ghế dài bên ngoài phòng thẩm vấn.

Năm phút sau, thức ăn được giao đến.

Tám phút sau, Miêu Anh thẩm vấn Hầu Mãnh xong, đi ra từ phòng thẩm vấn, vừa hay nhìn thấy Triệu Ngọc đang đưa phần thức ăn trên tay ra!

Đương nhiên Miêu Anh không chịu nhận rồi, cô chỉ liếc Triệu Ngọc một cái, quát lên: “Triệu Ngọc, anh làm như thế là có ý gì? Tại sao lại theo dõi tôi?”

“Ha ha…” Triệu Ngọc nói với vẻ bình thản: “Biết trước là cô sẽ nói như thế rồi! Nhưng nếu tôi nói cho cô biết, lần này cũng giống như cái lần trước tôi gặp Tiểu Trương – thành viên trong nhóm cô ở Ngọc Lang Điếm, cũng chỉ là một sự trùng hợp, thì cô nghĩ thế nào?”

Nào ngờ Miêu Anh lại lắc đầu một cách bực bội, quay người bỏ đi, thậm chí lười nói câu “kệ anh” nữa!

“Đội trưởng Miêu!” Triệu Ngọc vẫn đưa hai túi thức ăn lên, nói với vẻ tự tin: “Ồ... Bây giờ nên gọi là tổ trưởng Miêu! Để tôi đoán xem, lúc nãy cô thẩm vấn Hầu Mãnh, có phải là không nhận được câu trả lời như mong muốn không?”

Nghe thấy trong lời Triệu Ngọc có ẩn ý gì đó, Miêu Anh bỗng dừng chân, nhưng vẫn không quay đầu lại.

“Tôi biết, cái chết của tổ trưởng Khúc Bình quả thật là có rất nhiều điểm đáng nghi!” Triệu Ngọc nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi hiểu rất rõ về những người cắn thuốc, thần trí bọn họ không được tỉnh táo lắm, căn bản không đủ khả năng giết tổ trưởng Khúc Bình!”

“Triệu Ngọc, rốt cuộc anh muốn sao?” Miêu Anh lên tiếng hỏi một câu nhưng vẫn không chịu quay đầu lại.

“Ha ha, còn nhớ tôi đã thẩm vấn Lưu Bằng Phi như thế nào không?” Triệu Ngọc bỗng nở nụ cười: “Vì buổi thẩm vấn ngày hôm nay, tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi đấy! Có lẽ tôi sẽ giúp được gì đó!”

Lần này, Miêu Anh đã bị tác động bởi lời nói của Triệu Ngọc. Nhớ lại biểu hiện kì lạ của hắn lúc thẩm vấn Lưu Bằng Phi, khiến cho cô không kìm lòng được mà quay đầu lại.

Triệu Ngọc lại đưa túi thức ăn lên: “Tổ trưởng Miêu, mau ăn chút gì đi. Sau khi ăn xong, lần hợp tác thứ hai của hai chúng ta sẽ chính thức bắt đầu!”