Cuồng Thám

Chương 338: Chương 338NHẬT KÝ GÓI SỦI CẢO KINH HOÀNG (1)





Lúc Triệu Ngọc hùng hùng hổ hổ chạy về đến nhà thì bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng mà hắn hoàn toàn chẳng thể tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy một người mặc cảnh phục, tư thế hiên ngang là Miêu Anh đang ở trong nhà bếp gói sủi cảo cùng mẹ già nhà hắn!

Miêu Anh cán bột làm vỏ bánh, mẹ già nhà hắn gói bánh.

Mợ nó...

Tròng mắt của Triệu Ngọc sắp rớt xuống đất tới nơi, sống chết cũng không dám tin hết thảy cảnh tượng trước mắt mình.

“Con trai à, sao hôm nay về sớm thế?” Bà Triệu còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên, cất giọng hỏi Triệu Ngọc: “Con xem, hôm nay thật sự quá trùng hợp luôn! Mẹ cảm thấy ấy, con ở một mình lâu như vậy chắc chắn chưa từng được ăn sủi cảo, cho nên mẹ liền lên phố mua rau hẹ! Ai ngờ vừa khéo gặp được con dâu... Ừ, bạn gái con đang mua bánh rán trái cây, mẹ vừa nhìn, duyệt! Đã gói sủi cảo thì phải ăn một bữa cho tưng bừng, bởi vậy mẹ gọi luôn con dâu tương lai của mẹ về đây đỡ một tay...”

Ực...

Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc không khỏi nuốt khan một cái, vội vàng liếc mắt về phía Miêu Anh. Ai ngờ, cô cũng không hề tức giận chút nào, vẫn đang vô cùng chăm chú làm vỏ bánh sủi cảo.

“À... à...” Trên trán Triệu Ngọc ướt đẫm mồ hôi. Hắn thấy mẹ mình không ngẩng đầu lên, thế là vội vàng nháy mắt liên tục với Miêu Anh, còn ra hiệu “này này” mấy cái.

Bấy giờ Miêu Anh mới phủi tay, bước vào phòng ngủ cùng với hắn.

“Tổ... à đội trưởng Miêu... thế này... rốt cuộc là làm sao vậy?” Đầu óc Triệu Ngọc lơ mơ.

“Này!” Rốt cuộc thì mặt Miêu Anh cũng sa sầm xuống, cô hỏi ngược lại: “Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng chứ nhỉ? Đột nhiên đi trên đường lại nhặt được một bà mẹ chồng về, chuyện này chẳng lẽ còn chưa đủ mới mẻ hay sao?”

“À... ừm...” Triệu Ngọc trầm tư suy nghĩ, mãi đến tận bây giờ hắn mới thoát ra khỏi sự ngạc nhiên để chỉnh lý lại những suy nghĩ hỗn độn của mình. Hắn vội vàng giải thích: “Ai ôi, đội trưởng Miêu, quả thực... quả thực là ngại quá! Khiến cô phải uất ức rồi!”

“Là thế này, cô còn nhớ vụ coi mắt lần trước không? Bà cụ nhà tôi cứ ép tôi tìm cho bà một người con dâu. Nếu tôi không đi, bà ấy sẽ ngã bệnh mất!”

“Cuối cùng tôi chẳng còn cách nào nữa, mới đành lấy ảnh của cô ra cho bà ấy xem, nói cô là con dâu của tôi. À... không, cô là vợ tôi. Khụ! Là bạn gái của tôi! Là con dâu tương lai của mẹ tôi...”

Thấy Triệu Ngọc nói năng lộn xộn, không ngờ Miêu Anh lại mỉm cười lắc đầu.

“Đội trưởng Miêu, coi như tôi có lỗi với cô!” Triệu Ngọc nghiêm túc sám hối: “Nếu cô có thể giúp tôi giải vây lần này, tôi nhất định sẽ nhớ ơn cô! Về sau có xông vào nước sôi lửa bỏng cũng quyết không chối từ! Ừ... Cô xem, nếu như có thể khiến tâm bệnh của mẹ già nhà tôi lắng xuống, tôi cũng có thể tập trung tinh thần vào công việc hơn đúng không? Xin cô đó, xin cô đó...”

“Hừ! Mấy lời này coi như mới là tiếng người này!” Miêu Anh khó nén nổi ý cười, quở trách hắn: “Không ngờ Triệu lưu manh nhà anh cũng có điểm yếu! Cái bộ dạng thấp kém này của anh, tôi thấy mà trong lòng thoải mái! Nếu đã như thế, vậy bản cô nương liền cố làm vậy! Có điều, anh phải nhớ những lời mình nói đấy...”

“Lời này tôi nói ra!” Triệu Ngọc liền vỗ ngực: “Đại trượng phu nói một lời khó truy, ừm, ngựa chết* khó truy! Cảm ơn nhé, bà cô Miêu. Nếu bà cụ nhà tôi có chỗ nào không đúng, mong quý cô cố gắng lượng thứ! Nể mặt tôi, nể mặt tôi...”

* Câu gốc là “quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy”, tức là người quân tử một khi đã nói lời sẽ giữ lời. Nhưng Triệu Ngọc lại nói “tứ” (bốn) thành “tử” (chết).

Hai tay Triệu Ngọc chắp lại, bày ra tư thế cầu Phật.

Miêu Anh cuối cùng bật cười, cười hì hì xong mới quay người trở lại nhà bếp, tiếp tục làm vỏ bánh sủi cảo!

“Ôi chao, con dâu à...” Vừa mới bước vào, bà Triệu lại bắt đầu khen ngợi: “Tên nhóc thối tha Triệu Ngọc kia chẳng biết tu được phúc phận từ kiếp nào mới có thể dắt về được một cô con dâu xinh đẹp nhường này! Con xem nó ấy, đầu tóc bây giờ đều trọc lóc hết! Con gái à, con đừng ghét bỏ nó nhé! Tuy điều kiện của con trai bác không phải là quá tốt, thế nhưng con người nó thành thực, tuyệt đối sẽ không gây chuyện lung tung...”

Bịch...

Chày cán bột của Miêu Anh bị rớt xuống đất, cô vội nhìn về phía Triệu Ngọc, trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ trước nay chưa từng có.

Mồ hôi lạnh trên trán Triệu Ngọc chưa kịp khô thì đã vã ra thêm một lớp nữa.

“Mẹ... mẹ...” Triệu Ngọc vội gọi mẹ già nhà mình, lại dẫn bà vào phòng ngủ nói chuyện riêng.

“Mẹ, mẹ có biết là thế này rất thất lễ không?” Triệu Ngọc mau chóng khuyên nhủ: “Sao mẹ lại lỗ mãng kêu cô ấy về nhà mình được chứ? Con nói mẹ biết, quan hệ của bọn con vẫn chưa được ổn định lắm đâu!”

“Mẹ nào có chứ?” Vẻ mặt bà cụ hết sức vô tội: “Mẹ nói với con bé, nếu đã gặp được, vậy thì cùng nhau ăn bữa cơm đi! Gói sủi cảo, càng đông càng vui, thế là con bé tới đây thôi mà!”

“Con trai à, không đề cập đến những việc khác, mẹ thấy con bé quả thực không tồi đâu! Rất có tướng phú quý, nếu mà con lấy con bé, đảm bảo nửa đời sau của con ăn uống vô lo. Có điều, mẹ vẫn chưa nhìn thấy tai của con bé, không biết có thể sinh con trai được không...”

“Ôi mẹ!” Triệu Ngọc vội khuyên can: “Mẹ, con nói rồi đấy, mẹ đừng có làm loạn! Ừ... Thôi con nói với mẹ vậy!” Triệu Ngọc chỉ vào Miêu Anh ở bên ngoài: “Nhà cô ấy thực sự rất rất rất có tiền, xe cô ấy lái cũng phải mấy triệu. Là danh gia vọng tộc, thiên kim tiểu thư đấy mẹ có biết không?”

“Hả? Con... sao con không nói sớm?” Sắc mặt bà cụ thoắt thay đổi, bà vội dùng tạp dề lau mặt mình, nói: “Có tiền đến thế à? Mẹ... Mẹ nói mà, mẹ xem tướng chuẩn lắm đúng không? Ôi chao... Thằng nhóc này, tên nhóc thối nhà con, sao con không bảo sớm...”

Nói xong, bà cũng chẳng đợi Triệu Ngọc phản ứng ra sao mà vội vàng chạy một mạch về phòng bếp, nói với Miêu Anh: “Ôi chao, con gái à, con mệt rồi phải không? Mệt rồi thì mau nghỉ một lát, để Triệu Ngọc rót cho con cốc nước, chút việc vặt này để bác làm cho! Các con đợi ăn là được rồi!”

“Không sao đâu ạ!” Miêu Anh cẩn thận cười nói: “Thế này có mệt gì đâu ạ? Gói sủi cảo thôi mà!”

“Vậy... Con xem con vẫn còn đang mặc đồng phục. Triệu Ngọc này!” Bà cụ lại bận rộn hô lên: “Mau mở điều hòa, mở điều hòa đi! Đừng để con gái bị nóng...”

“Không sao đâu ạ, không nóng...” Miêu Anh không ngượng ngùng chút nào mà rất hào phóng tự nhiên, càng thêm cố gắng cán bột làm vỏ.

Bà cụ cũng không biết nói thêm gì nữa, bèn nhanh chóng ngồi xuống, tiếp tục gói sủi cảo.

Thế là trong nhà bếp dần dần hồi phục lại vẻ yên tĩnh. Không cần phải nói, mẹ già của Triệu Ngọc với Miêu Anh ở chung với nhau lại vô cùng hòa hợp, hai người họ vừa gói sủi cảo, vừa chuyện trò chuyện nhà chuyện cửa.

Phù...

Lúc này Triệu Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã vào nhà bếp rửa tay.

Song, Miêu Anh cũng không phải người hiền lành gì, cô kính trọng bà cụ nhưng mà với Triệu Ngọc thì lại không hề như vậy. Bây giờ chộp được cơ hội khó gặp, cô muốn trêu chọc Triệu Ngọc một chút, bèn nói với bà cụ: “Bác à, bác còn nói Triệu Ngọc thành thực nữa! Chắc bác chưa biết đâu nhỉ? Ở trước cửa đối diện nhà có hai cô gái cực kỳ xinh đẹp, hàng ngày vẫn luôn chạy đến chỗ Triệu Ngọc bên này đó!”

Triệu Ngọc vốn đang ở trong nhà vệ sinh rửa tay, vừa nghe thấy vậy liền lập tức giật mình cảnh giác.

Hắn là tay tình trường lão luyện, vừa nghe đã hiểu những lời này Miêu Anh cố ý nói cho mình nghe.

Hả?

Không lẽ... Miêu Anh ghen đấy à?

“Đúng! Cái hôm bác tới ấy, cũng thấy một đứa mang chó tới!” Bà cụ phụ họa theo: “Bác bảo con này, cái con bé ấy vừa nhìn là biết không phải con gái đàng hoàng gì, bác đã bảo Triệu Ngọc cách nó xa chút rồi! Con gái à, con yên tâm, có bác ở đây, thằng nhóc này tuyệt đối không dám hai lòng đâu! Bằng không, bác giúp con xử đẹp nó!”

Ực, Triệu Ngọc lại nuốt nước bọt.

Nhưng mà, nước bọt vừa nuốt xuống, chuông cửa chợt vang lên.

Triệu Ngọc cuống quýt chạy đến trước cửa, nhìn qua lớp kính của mắt thần. Bà nội nhà nó, người đang đứng bên ngoài ấn chuông cửa lại chính là Hoa Hoa! Mà đằng sau Hoa Hoa còn có Dương Hồng nữa!

Mợ nó!

Triệu Ngọc phát rồ đến nơi, đúng là vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được chứ?

À... Trong giây phút ấy, Triệu Ngọc đã lĩnh ngộ ra. Khỏi cần nói nữa, cái này tất nhiên đều là do hệ thống Kỳ Ngộ tác oai tác quái rồi!

Đại ca à, Triệu Ngọc muốn quỳ với hệ thống luôn, từ sâu trong đáy lòng hắn thầm cầu khẩn, chúng ta đừng chơi như vậy có được không? Sẽ chết người đó...