Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?

Chương 47



Mấy ngày vật lộn xoay chuyển tiền nong mới giải quyết được vấn đề tạm thời cho gia đình, Đỗ Anh Thư giúp nàng không ít. Ngô Thị Khánh Trinh cũng chạy qua xem, Nguyễn Yến Linh tiều tụy hẳn đi giờ vấn đề nhà ở có lẽ đã được giải quyết nhưng rồi nghĩ tới số tiền kiếm được cứ thế mà bay đi chẳng ai còn sức sống muốn làm gì hết. Nàng đã phải gắng gượng an ủi bố mẹ thế nào, ít ra bây giờ cố gắng làm lụng cho Nguyễn Tiến Long đi học nốt.

Đồng nghiệp biết chuyện hỏi thăm nhiều nhất là Nguyên Vân cùng Nguyễn Huy Chính, hai người đi phong bì dày cộp, nàng không dám nhận nhưng rồi vẫn bị nhét vào, nàng đành thật lòng cảm ơn nhận lấy.

Nguyên Vân vỗ vai nàng: “ Chị đừng quá buồn, giờ còn người là tốt rồi. Đừng suy sụp nữa, còn đứa em mình phải cố vì tương lai của nó.”

Nàng ngập ngùi gật đầu, Nguyễn Huy Chính muốn tiến lại ôm lại nàng nhưng cô đã nhanh chóng khoác vai nàng khiến hắn bị cản trở không thể làm được đành hụt hẫng lùi lại.

Đỗ Duy Nam không biết ai kể cho cấp tốc gọi cho nàng hỏi thăm, khuôn mặt nàng gầy gò, xanh xao rõ rệt hắn liền muốn bỏ hết tất cả bay về bên cạnh nàng, Nguyễn Yến Linh cười nhạt: “ Không cần như vậy, khi nào hết thời gian làm ở đấy rồi về cũng được. Tao không đến nỗi thiếu người an ủi, giờ tao lo được rồi.”

Đỗ Duy Nam: “ Vậy cố lên, đừng khóc nữa, tao thấy mắt mày sưng lắm đấy. Đợi ngày tao…”

Mọi chuyện được giải quyết gần như trọn vẹn, xong xuôi, tâm trí nàng lúc này mới được thư thả, thảnh thơi nghĩ tới chuyện khác, chuyện mà nàng đã để trong lòng quá lâu rồi.

Giờ nghỉ trưa, khay cơm trước mắt làm Nguyễn Yến Linh nhớ tới bát phở ở nhà Đỗ Anh Thư trong đầu óc nàng lúc này đang vang đi vang lại câu nói của cô khiến nàng đến tận ngày hôm nay vẫn chưa thể bình tĩnh, tâm trí luôn trong trạng thái bay bổng. Khóe miệng nàng bất giác nhếch lên trong vui vẻ, hạnh phúc.

" Linh, nói chuyện một chút."

" Ừm."

" Tao thích mày." Đỗ Anh Thư hít thở thật sau lấy hết can đảm, dũng khí của mình để nói ra lời thật lòng mà cô đã giấu diếm chôn giấu nó bấy lâu nay.

“…” Nguyễn Yến Linh bàng hoàng, nàng mở to đôi mắt của mình nhìn thẳng vào đôi mắt cô, tai nàng nghe rõ từng chữ một. Nàng hoảng hốt khi thấy bóng dáng của nàng in rõ trong đôi mắt ấy.

Nàng im lặng không đáp lại, Đỗ Anh Thư cũng chẳng có hy vọng gì nhưng khóe miệng lại nở nụ cười chế giễu chính mình mình nó không mà lòng nói có, cô chỉ mong có thể chấm dứt một mối quan hệ bạn thân cưỡng ép này.

" Tao biết mày sẽ rất ngạc nhiên, tao cũng không hi vọng gì ở mày, tao biết mày chỉ coi tao là bạn. Tao nói ra ngày hôm nay là mong tao với mày chấm dứt mối quan hệ bạn bè ở đây, từ nay đường ai nấy đi cho dù… có thấy nhau ở ngoài đường cũng coi như là người dưng…" Cô hít thở thật sau dừng lại sau tất cả cô cũng chỉ có thể nói như vậy, lòng được nhẹ nhõm vài phần nhưng tim lại đau đớn, nặng nề gấp vạn lần.

" Khoan, mày thích tao từ lúc nào?".

" Không cần mày biết. Biết cũng chẳng làm gì."

" Ai bảo không? Tao cần biết." Bỗng dưng Nguyễn Yến Linh lớn tiếng nhìn thẳng cô nói. Đỗ Anh Thư bị nàng làm cho hoảng sợ, cô thật sự chẳng muốn nói ra.

" Hồi cấp 3."

" Cụ thể?"

“…”

" Nói đi." Nguyễn Yến Linh thúc giục cô, nàng tự dưng cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh hơn mọi lần, cả người cũng nóng lên trông thấy, nàng chán ghét khi nghe cô nói không hi vọng gì ở nàng!.

Nhìn cô thu mình tự làm khổ bản thân, không dám nhìn nàng. Nguyễn Yến Linh mày chau lại.

Đỗ Anh Thư chần chừ vài giây, âm thanh thật khẽ nhưng mưa đã tạnh từ lâu căn phòng trọ nhỏ có thể nghe được giọng cô rõ.

" Cuối lớp 10."

" Tại sao lại thích tao?".

" Không biết."

" Phải biết." Nguyễn Yến Linh không biết tại sao bản thân lại vui mừng trong lòng, nàng xông tới chỗ cô. Đỗ Anh Thư ngạc nhiên vội lui lại, nàng nhanh tay hai tay ép chặt mặt cô bắt cô phải đối diện với nàng.

Đỗ Anh Thư có chút chật vật, cuối cùng mặc kệ nàng, chậm rãi nói:" Đơn giản là thích không lý do."

" Vậy… mày đã đơn phương tao… 8 năm."

" Ừ, tao ngu thật." Đỗ Anh Thư giở nụ cười nhạo báng bản thân nhút nhát.

" Ngu thật! Tại sao mày không nói ra, mày giấu lâu như vậy có ích gì?". Nguyễn Yến Linh nhìn người trước mắt, vẫn mái tóc ấy, khuôn mặt năm nào đã trưởng thành hơn, giọng nói vẫn điềm đạm, trầm lắng, nhẹ nhàng mỗi khi nói chuyện với nàng. Nàng chợt nhận ra ánh mắt si tình của cô mà nàng luôn ngó lơ, bỏ qua. Nguyễn Yến Linh  cứng đờ sắc mặt hồi trước nàng từng xem lại ảnh lớp, chỉ có một ảnh duy nhất là có cô mà tầm mắt lại không nhìn phía trước như bao người lại quay đi nhìn đâu đó. Giờ nàng mới nhận ra, hướng đó là phía nàng  đang đứng.