Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 375: Dụ hoặc



Trường An vào thu, nhiệt tình bát quái lại như lửa nóng mùa hè, lan tràn khắp đầu đường cuối ngõ.


Chân tướng chuyện Tang Thần bị tập kích, có đủ mọi giả thuyết, mà Hà tự chính cẩn tuân thánh dụ, không dám đem quá trình lộ ra mảy may, nhưng lại tận hết sức lực mà đem quá trình Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng làm sao cứu trị Tang Thần nhuộm ra đủ màu đủ sắc, công lực kể chuyện này của hắn một chút cũng không dưới Lưu Thanh Tùng.


Có điều Hà tự chính cũng rất đúng mực, bỏ qua đoạn Nhiễm Nhan hô hấp nhân tạo cho Tang Thần, hơn nữa nghiêm cấm đồn đãi, người vi phạm sẽ bị phạt nặng.


Tầm mắt người khác phần lớn bị nội tình Nhiễm Nhan phẫu thuật và chuyện Tang Thần bị tập kích hấp dẫn, nhưng Tiêu Tụng lại bí mật đem mọi chuyện điều tra đến rành mạch, rồi lập tức xuống tay phong tỏa việc này lần nữa.


Tiêu Tụng công phu ngoài mặt từ trước đến nay luôn làm rất tốt, trước mặt người khác, cùng Nhiễm Nhan vẫn phu thê hòa thuận như trước, nhưng mà sau đó thì liền vùi đầu vào trong án kiện, ban ngày đi công sở, buổi tối thức trắng đêm phê duyệt hồ sơ, cũng không cố tình tránh mặt Nhiễm Nhan, khi gặp mặt, vẫn cười vui vẻ.


Nhưng những thứ đó bất quá là thói quen ngụy trang đã lâu của hắn mà thôi, Nhiễm Nhan có thể tinh tường cảm giác được, hắn không giống trước kia, cũng hiểu ra Tiêu Tụng lần này là thật sự tức giận.


Không có nam nhân nào có thể chịu được chuyện bị mang nón xanh, hành động của Nhiễm Nhan đối với Tang Thần còn chưa tới loại tình trạng này, nhưng trong lòng Tiêu Tụng sao có thể không nghẹn? Huống hồ hắn trước giờ đối với phương diện này đều không hề rộng rãi.


Nhiễm Nhan lúc đầu cảm thấy mình cũng không làm sai, lúc ấy tình huống nguy cấp, Lưu Thanh Tùng không ở bên người, lại không có ai khác biết làm hô hấp nhân tạo, nàng không muốn Tang Thần chết, miệng đối miệng thì đã làm sao? Nhưng nhiều ngày trôi qua, nàng cũng đứng ở Tiêu Tụng lập trường mà suy nghĩ rất nhiều. Hôn sự của hắn, vẫn luôn là đề tài đàm tiếu của toàn Trường An, thật vất vả cưới cái thê tử, lại "hồng hạnh xuất tường", làm sao có thể không ức chế? Quan trọng hơn là hắn thương nàng, hắn không hề là người thiện tâm, những người khác chết sống ra sao thì có quan hệ gì đến hắn? Bởi vậy chỉ sợ nhất thời cũng khó có thể nghĩ thông.


"Làm sao bây giờ?" Nhiễm Nhan tuy rằng biết phân tích tâm lý người khác, nhưng biết là một chuyện, làm sao ứng đối lại là một chuyện khác, nàng đối với quan hệ nam nữ từ trước đến nay đều không quá am hiểu, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền mà tìm Lưu Thanh Tùng xin cố vấn.


Lưu Thanh Tùng vừa nghe mọi chuyện, lập tức hưng phấn nói: "Nhiễm Nhan, ngươi đây là hỏi đúng người rồi, phương diện này ta là chuyên gia."


Nhiễm Nhan lại có chút tin tưởng, dù sao Lưu Thanh Tùng không mất mấy ngày đã đem Nhiễm Vận đuổi tới tay, Nhiễm Nhan chưa bao giờ cảm thấy Nhiễm Vận là tiểu cô nương đơn thuần dễ lừa gạt như vậy.


Thấy Nhiễm Nhan nhìn hắn với ánh mắt dò hỏi, Lưu Thanh Tùng nói: "36 kế hiểu hay không, đầu tiên nói một cái, khổ nhục kế, chúng ta phối một thứ dược, cho ngươi ăn xong sẽ giống như bệnh nặng sắp chết, Cửu Lang bất quá là giận thôi, hắn nếu không để bụng ngươi, cũng sẽ không giận đến mức như vậy, ngươi một khi dùng chiêu này, bảo đảm hắn giận cỡ nào cũng tiêu."


Nhiễm Nhan rũ mắt trầm tư, Ca Lam nói: "Không có biện pháp khác sao? Lang quân lại không phải người ngu, sao có thể dễ lừa như vậy? Nếu bị nhìn thấu, có thể biến khéo thành vụng hay không?"


Nhiễm Nhan đúng là đang băn khoăn chuyện này.


"Biện pháp có rất nhiều." Lưu Thanh Tùng tự tin tràn đầy nói: "Không bằng ngươi trực tiếp cùng Tang Thần tiếp tục ái muội, làm bộ thật sự hồng hạnh xuất tường, Cửu Lang vừa thấy, tuyệt đối nôn nóng."


"Đúng vậy, hắn khẳng định sẽ nôn nóng." Nhiễm Nhan mặt vô biểu tình mà nhìn Lưu Thanh Tùng, "Không chỉ sẽ nôn nóng, hơn nữa sẽ bạo nộ, không chừng liền ra tay tàn nhẫn giết luôn Tang Thần."


Với tính tình Tiêu Tụng, đích xác có thể làm ra chuyện này, Lưu Thanh Tùng một chút cũng không nghi ngờ.


"Không bằng...liền dùng mỹ nhân kế đi." Lưu Thanh Tùng mang vẻ mặt đáng khinh mà cười, "Tình thú ngươi nên biết đi? Dung mạo ngươi như vậy, chỉ cần mặt đừng có cứng đơ, ăn mặc mát mẻ chút, đến trước mặt hắn ưm ưm a a hai tiếng, hắn cho dù có là tường đồng vách sắt, cũng phải sụp xuống."


Nhiễm Nhan nhíu mày nói: "Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi!"


Nói thì nói vậy, nhưng đây cũng là biện pháp ổn thỏa nhất hiện giờ, mặc dù không thành công, bất quá là ném mặt đi mà thôi, nàng lại không phải lần đầu tiên mất mặt trước mặt Tiêu Tụng.


Nàng khinh thường dùng khổ nhục kế làm bộ, lại khinh thường lợi dụng Tang Thần...cuối cùng, Nhiễm Nhan liền quyết định đêm đó liền thử mỹ nhân kế xem sao, luôn chờ người khác chủ động không phải phong cách của nàng.


Nhiễm Nhan không bảo thủ, nhưng cũng không phải người tùy tiện, trước kia không quen bạn trai, thứ nhất là vì chuyện Tần Vân Lâm đè ở trong lòng, thứ hai là chưa gặp gỡ người thích hợp, còn có một điểm quan trọng nhất, là nàng trước kia hình như không có bao nhiêu hứng thú với chuyện này.


Nhưng hiện tại, nếu người kia không phải Tiêu Tụng, nàng cũng sẽ không xúc động.


Đuổi Lưu Thanh Tùng đi, Nhiễm Nhan liền cùng Ca Lam, Vãn Lục trốn trong phòng bắt đầu sửa y phục. Loại toàn thân đều là sa mỏng nửa trong suốt, hơn nữa tính chất của sa, lụa, tiêu mỗi thứ mỗi vẻ, phối lại liền như được bọc trong sương mù, như ẩn như hiện, Ca Lam cùng Vãn Lục đều nhất trí cho rằng, đây so với lộ hết ra thì càng có lực sát thương hơn.


Tu tu sửa sửa, ba người bất tri bất giác mà bận bịu hết một ngày.


Lúc chạng vạng, Tiêu Tụng từ công sở trở về, vẫn như mấy ngày trước, tắm gội trong phòng tắm tại tiền viện xong liền đến thư phòng. Mấy ngày nay tâm tình của hắn xấu tới cực điểm, may mà việc nhiều, hắn có thể đem toàn bộ lực chú ý dồn vào án tông, trước kia khi còn ở một mình không phải cũng là như vậy sao?


Tiêu Tụng vùi đầu vào một đống án tông, không biết khi nào lại thất thần.


Hắn đứng dậy đi đến trước kỷ bên cửa sổ, rót cho mình chén nước, dựa vào phía trước cửa sổ, có thể thấy Trường An phường thị đình đài lầu các, xa tít tắp như được kéo dài đến phía chân trời.


Về chuyện Nhiễm Nhan độ khí cho Tang Thần, lúc ấy khi hắn nghe được tin tức, lửa giận nhất thời bao phủ lý trí, nếu không có nguyên tắc "suy nghĩ ba lần mới làm" đã khắc vào trong xương cốt của hắn, chỉ sợ Tang Thần đã đầu mình hai nơi.


Nhiễm Nhan là thê tử Tiêu Tụng, vô luận như thế nào cũng không thể buông tay thê tử. Hắn mấy ngày nay cố tình tránh nàng, là xuất phát từ nhiều phương diện mà suy xét, hắn biết chính mình đang rất mất bình tĩnh, cũng không thể tiếp thu loại chuyện này, cho nên sợ trong lúc bị cảm xúc chi phối mà làm ra chuyện gây thương tổn cảm tình đến vô pháp vãn hồi.


Lại nói, hắn cũng phải để Nhiễm Nhan biết, bản thân hắn vô luận như thế nào cũng không thể tiếp thu việc này, Nhiễm Nhan là người có chừng mực, hẳn là sẽ không để loại chuyện này tái xuất lần thứ hai.


Nhìn hoàng hôn dần dần khuất núi, Tiêu Tụng hơi nhíu mày, trong lòng có chút bất an, mấy ngày nay vào giờ này Nhiễm Nhan đã sớm đưa cơm tới, hôm nay lại chậm chạp chưa đến...


"Người đâu." Tiêu Tụng cao giọng gọi.


"Lang quân." Gã sai vặt đẩy cửa tiến vào, cúi đầu cung kính nói.


"Sai người đi xem phu nhân đang làm cái gì?" Tiêu Tụng vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.


Khóe môi Tiêu Tụng hơi cong lên, hắn không cần nhìn, chỉ nghe tiếng bước chân liền biết là Nhiễm Nhan tới, nói với gã sai vặt: "Ngươi đi xuống đi."


"Dạ." Gã sai vặt khom người làm lễ, khi đi đến cửa thang lầu, tránh lui qua một bên, nhỏ giọng nói: "Phu nhân tới vừa lúc, lang quân mới vừa rồi còn hỏi về ngài."


Tiêu Tụng một khi giận lên, nhiệt độ không khí toàn phủ đều hạ xuống dưới 0 độ, toàn bộ phó tì đều biết là vì hắn giận dỗi với phu nhân. Bọn họ thật ra hiểu tình thế rất rõ ràng, ở nhà, vẫn là phu nhân nói mới tính, cho nên cả đám lập tức nghiêng về Nhiễm Nhan, chuyện mật báo tuyệt đối không cần phải nói thêm.


"Ừm, thưởng." Nhiễm Nhan cũng nhẹ nhàng đáp lại một câu. Nàng cũng chỉ cần nói một chữ này, còn chuyện thưởng cái gì thưởng nhiều ít, đều không cần nàng tới động cân não, Ca Lam sẽ đem những việc này sắp xếp chu toàn, nàng chỉ cần quyết định.


Tuy rằng thanh âm hai người nói chuyện cực nhẹ, nhưng Tiêu Tụng đứng ở ngay cạnh cửa, nghe thấy rõ ràng, sắc mặt không khỏi biến thành màu đen.


Khi Nhiễm Nhan vào phòng, liền nhìn thấy Tiêu Tụng mang vẻ mặt âm trầm ngồi ở trước án, nàng khựng lại một chút, hơi suy tư liền minh bạch là chuyện gì, không khỏi mỉm cười, "Phu quân, dùng qua bữa tối chưa?"


"Chưa." Thanh âm thuần hậu của Tiêu Tụng có vẻ hơi trầm thấp.


Từ sau khi đại hôn với Nhiễm Nhan, Tiêu Tụng hằng ngày về nhà vô cùng tích cực, dù hiện tại đang chiến tranh lạnh, sau khi quản lý công việc xong, vẫn lập tức trở về, không giống trước kia ở công sở chỉ tùy tiện ăn chút gì đó.


"Ta vừa mới làm một ít đồ ăn vặt." Nhiễm Nhan tự tay đặt khay đồ ăn lên bàn bên cửa sổ.


Trong phòng nơi nơi đều chất đầy án tông, vì sợ tổn hại án tông, Tiêu Tụng bình thường sẽ không ăn cơm ở chỗ này, uống trà cũng đều là đến bên cửa sổ.


Tiêu Tụng hôm nay cũng không có lộ ra nụ cười theo thói quen kia, yên lặng ngồi vào trước kỷ, hỏi một câu, "Ngươi ăn chưa?"


"Nương tử cả buổi trưa đều bận bịu ở trong phòng bếp, nước cũng chưa kịp uống ngụm nào đâu." Vãn Lục vội nói.


Thị tỳ xen mồm vào lúc này là rất vô lễ, nhưng nhìn hai người cả ngày "tương kính như băng", nàng vô cùng sốt ruột, cũng bất chấp mọi thứ, thầm nghĩ, cùng lắm thì bị đánh hơn mười gậy, nửa tháng sau nàng lại là một cái hảo hán.


"Vãn Lục." Nhiễm Nhan nhíu mày, không phải bởi vì bị xen mồm, mà là quá khoa trương, nàng bất quá chỉ ở trong phòng bếp lâu hơn ngày thường một hai khắc, vì đồ ăn hôm nay đích xác dụng tâm hơn chút mà thôi.


Tiêu Tụng rũ mắt nhìn thoáng qua món ăn, Nhiễm Nhan nấu ăn không thích làm số lượng quá nhiều, nhưng món ăn tương đối phong phú, bởi vì kỹ thuật xắt đồ lưu loát, trù nghệ cũng không tồi, bởi vậy mỗi một món đồ ăn thoạt nhìn đều cảnh đẹp ý vui.


"Cùng nhau ăn đi." Tiêu Tụng nói.


Vãn Lục nghe thấy Tiêu Tụng lên tiếng, trong lòng vui vẻ, đợi hai giây, nghe Nhiễm Nhan nhẹ nhàng nhắc nhở, nàng liền nhanh nhẹn múc cơm.


Ăn không nói. Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng tuy là người không cùng thời đại, lại tiếp nhận cùng loại giáo dục, bởi vậy trong suốt bữa cơm, chỉ có thanh âm đũa ngẫu nhiên chạm nhẹ vào chén.


Gác chén đũa xuống, chờ đồ vật trên bàn được dọn dẹp sạch sẽ mang xuống, hai người mỗi người bưng nước trà.


Nhiễm Nhan đã nghĩ kỹ từng bước, nàng bắt đầu nói từ chính sự, "Ta ngày mai phải vào cung chẩn bệnh cho Tấn Dương công chúa, ngày hôm trước trong cung đã đem ký lục bệnh tình của công chúa đến rồi."


Nàng thốt ra lời này, Tiêu Tụng liền minh bạch là nàng có ý gì, Nhiễm Nhan không có kinh nghiệm vào cung, không biết lễ nghĩa trong cung.


Hắn nhấp ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Không cần lo lắng, cứ theo lẽ thường hành lễ là được, bất quá ngươi có thần y thanh danh, sợ là nhà nhà đều đã biết, hậu cung phi tần có lẽ sẽ muốn gặp ngươi, ta đã nhờ người mang tin cho Đức phi nương nương, đến lúc đó nàng ta sẽ nhắc nhở ngươi."


Tiêu Tụng cho dù giận, nhưng trong lòng vẫn quan tâm nàng, lặng lẽ chuẩn bị hết mọi chuyện, lòng Nhiễm Nhan ấm áp, nàng duỗi tay phủ lên tay hắn.


Tiêu Tụng không đáp lại, cũng không đẩy tay nàng ra, chỉ tìm cái đề tài, "Đức phi xuất thân từ Yến thị, tổ mẫu của nàng ta xuất thân từ Độc Cô thị, quan hệ có chút xa, nhưng nàng ta và mẫu thân có quan hệ không tồi."


Bà bà của Nhiễm Nhan chính là đích nữ của chi tộc Độc Cô cường đại nhất, Yến thị tuy rằng cũng là danh môn, nhưng đến những năm Trinh Quán đã kém xa Độc Cô gia. Đức phi dựa vào một chút thân thích quan hệ kia giao hảo với bà, tương đương với mượn sức Độc Cô gia cùng Tiêu gia. Nữ nhân trong hậu cung của Lý Thế Dân người người xuất thân cao quý, không đua thân phận cùng thế lực, sao có thể đứng vững?


Nhiễm Nhan cảm thấy tiến triển như vậy có chút chậm, liền một tay trượt từ hông hắn trượt xuống dưới. Cả người Tiêu Tụng cứng đờ, sắc mặt hắn có chút đỏ lên, hơi quay mặt đi nói: "Tuy nói nàng ta cũng dựa vào lực lượng nhà chúng ta, nhưng cuối năm trước, nàng ta có tiến cử nữ nhi Võ thị cho thánh thượng, có được thánh tâm..."


"Ta biết." Nhiễm Nhan ngắt lời hắn, dựa lên người hắn, môi cọ nhẹ lên cần cổ cao dài của hắn, hơi thở nóng bỏng như lông chim nhẹ nhàn cào cào hắn, tay cũng không thành thật mà vuốt ve phần eo bụng của hắn, "Là Võ tài tử sao, nghe nói nàng ta là một người rất đẹp."


Thanh âm Nhiễm Nhan là mị hoặc xưa nay chưa từngcó, Tiêu Tụng trước giờ cũng chưa nghe qua, chuyện phu thê của hắn và NhiễmNhan cứ lần lượt vì đủ thứ chuyện mà hoãn lại, đột nhiên bị Nhiễm Nhan gợi lên hồi ức tiêu hồn thực cốt kia, cổ họng hắn nhịn không được giật giật.