Đại Náo Từ 1960

Chương 21




Tần Hoài Như nước mắt tuôn rơi vì sung sướng, nàng đã tự do, thoát khỏi địa ngục trần gian.

Giang Bình An ngồi nhìn nàng khóc cũng cảm thán, hắn cảm thấy mình vừa cứu vớt một mỹ nữ khỏi bị sa đọa biến thành quỷ hút máu, vạn nhân phỉ nhổ trong tương lai.

"Không ngờ ta mới hồn xuyên vào thế giới tứ hợp viện ngày thứ ba mà đã đại náo làm cho tan nát Giả gia, cách ly nữ chính ra khỏi chốn thị phi phức tạp của tứ hợp viện. Hy vọng Ngốc Trụ không bị hút máu sẽ có kết cục tốt hơn một chút"

Giả Trương thị và Giả Đông Húc bị hai chú cảnh sát nhân dân dẫn đi khu vực tạm giam, cả văn phòng chỉ còn lại ba người.

Vương chủ nhiệm nhìn kỹ Giang Bình An và lên tiếng:

- Giang Bình An, có gì muốn nói với ta không?

Cái nhìn xoáy sâu như muốn điều tra của Vương chủ nhiệm làm Giang Bình An biết bà ta rất nghi ngờ nguyên nhân hành động kỳ lạ của hắn. Vốn dĩ chuyện này chỉ là chuyện nhà của Giả gia, chồng bạo hành vợ, nhưng hắn đại náo một hồi thì Giả gia tan đàn xẻ nghé, vợ chồng ly hôn, hai mẹ con kẻ bạo hành thì bị tạm giam phạt tiền, đó là chưa kể Giả Đông Húc bị đánh rụng luôn hai cái răng.

- Dì Vương ơi dĩ nhiên là cháu có chuyện muốn thưa rồi, dì Vương chờ một chút nha!

Vừa nói xong Giang Bình An lật đật chạy đi ra ngoài, hắn còn mượn luôn cái xe đạp của Vương chủ nhiệm đang để ở cửa văn phòng. Bỏ lại Vương chủ nhiệm và Tần Hoài Như hai người nhìn nhau không hiểu chuyện gì cả.

Giang Bình An chỉ đi chưa đầy 10 phút thì đã quay lại, hắn chỉ muốn lấy cớ và tìm chỗ vắng vẻ rồi tuồn hàng từ không gian trữ vật ra thôi, hắn bước vào văn phòng, hai tay xách khệ nệ mấy túi xách.

Giang Bình An rút ra từ một túi giấy sáu cái bánh bao nóng hổi, phân phát cho hắn và hai người mỗi người hai cái bánh bao ăn thay bữa cơm chiều.

- Mời dì Vương và Hoài Như ăn đỡ bánh bao, mỗi người hai cái, riêng hai chú cảnh sát cũng có để phần 4 cái. Vì không tiện mời dì Vương đi ăn chúc mừng Tần Hoài Như được hết khổ, nên ta đành ăn như vầy thôi. Dì Vương thông cảm nha.

Đối với Giang Bình An, hắn cho rằng ăn bánh bao này chỉ là đỡ đói, nhưng đối với Vương chủ nhiệm và Tần Hoài Như, mỗi người hai cái bánh bao đã là đại tiệc rồi, hai người này chỉ ăn mỗi người một cái, còn lại một thì cẩn thận tìm giấy gói kỹ về cho con cháu trong nhà thưởng thức.

- Bình An, cháu mua bánh bao ngon quá, bột bánh thật trắng. Nhưng cháu mua nhiều tốn tiền quá. Chuyện chúc mừng Tần Hoài Như hết khổ là đúng rồi, nhưng cháu còn gì để nói không?

Giang Bình An nhạy bén nhận thấy dùng bánh bao nóng hổi để hối lộ đã có hiệu quả, Vương chủ nhiệm đã bắt đầu gọi tên hắn thân mật hơn, nên hắn biết đến lúc cần thẳng thắn khai báo, tự giác còn hơn để bị phát giác.

- Dạ thưa dì Vương, đúng là ngoài chuyện chúc mừng Hoài Như tự do, cháu còn muốn cùng với nàng cảm tạ ơn mai mối giúp hai đứa cháu đến được với nhau của dì nữa.

- Là sao? Không lẽ hai người đã thông đồng từ trước?

- Dạ chuyện là như thế này, cháu là người của Lương gia thôn, Hoài Như là người của Tần gia thôn sát bên nhau, từ nhỏ đã quen biết. Sau đó Hoài Như gả cho Giả gia, còn cháu công tác cho nhà máy cán thép Hồng Tinh, cũng vào ở trong tứ hợp viện chung chỗ với Hoài Như. Nhưng sự đời trớ trêu, từ hồi gả chồng đến giờ, Hoài Như ăn no thì ít mà ăn chửi và ăn đòn thì nhiều, nàng rất khổ sở nhưng vẫn gắng chịu đựng vì hy vọng tương lai sẽ tươi sáng hơn...

Nghe đến đây Vương chủ nhiệm vừa ăn bánh bao vừa gật gù xác nhận tất cả thông tin này đều đúng.

- Nhưng nào ngờ đâu Giả Đông Húc khi công tác quá biếng nhác, cả tám năm học nghề mà chỉ mới có tay nghề bậc một thợ nguội, đồng lương mỗi tháng ít ỏi không đủ sống. Lại thêm vài tháng nay mê cờ bạc, tháng nào cũng hết sạch tiền lương, cả nhà Giả gia lâm vào khốn cùng... Vì vậy Hoài Như đã tuyệt vọng không còn tin tưởng vào tương lai nữa. Sau đó duyên phận sắp đặt cháu gặp được Hoài Như về nhà mẹ đẻ xin lương cứu đói, cháu rất hiểu hoàn cảnh của nàng nên khuyên và giúp nàng ly hôn.

- Từ từ, ta giúp Tần Hoài Như ly hôn là theo luật pháp quy định, sao cháu lại nói ta có công mai mối?

- Dạ hiện giờ Tần Hoài Như ly hôn thành người tự do nhưng không hộ khẩu ở kinh thành, không có sổ lương thực, không có việc làm... Ở đây sẽ chết đói, nhưng về quê cũng không khá hơn. Giờ chỉ còn cách xin nhờ dì Vương giúp chúng cháu đăng ký kết hôn, như vậy cháu mới lo cho mẹ con nàng được, đây không phải là làm mai hay sao.

Vương chủ nhiệm nghe đến đây thì đã thông suốt tất cả, chuyện ly hôn sẽ bị đói chết chính là lý do không có người vợ nào ở nông thôn dám ly hôn chồng ở thành thị, họ chỉ biết chịu đựng, vì vậy chuyện Tần Hoài Như dám ly hôn mới làm tất cả mọi người giật mình không hiểu.

Thì ra Tần Hoài Như đã có Giang Bình An làm chỗ dựa nên nàng mới dám ly hôn như vậy, nhưng cùng là phận đàn bà, Vương chủ nhiệm thấy đây là một chuyện tốt.

Bà ta nhìn Giang Bình An đầy tán thưởng, bà thích cái tính cách sát phạt quyết đoán của Giang Bình An, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì giải quyết rốt ráo gọn gàng và dứt điểm. Càng đáng quý hơn là Giang Bình An giải quyết vấn đề một cách đường đường chính chính, hợp tình hợp lý và hợp pháp, chứ không theo kiểu cong cong quấn quấn, lén lút giở trò.

Vương chủ nhiệm suy đi nghĩ lại, hiện giờ Tần Hoài Như đã ly hôn tuy rằng chưa hoàn tất thủ tục, nhưng cũng đã xem là một người tự do, vậy nên hai người này là trai chưa vợ, gái không chồng, có đến sống với nhau cũng là bình thường. Bà quyết định ủng hộ cặp đôi trẻ tuổi này, nhưng bà lại muốn thử trêu chọc xem sao.

- Hừ... họ Giang này đáo để thật, chỉ có hai cái bánh bao mà vừa muốn chúc mừng ly hôn lại vừa muốn cảm tạ công mai mối thì làm sao đủ được? Ít nhất phải có một cái đầu heo to mới được!

Vương chủ nhiệm cứ ngỡ mình nói ra như vậy thì làm khó dễ được Giang Bình An, hoặc ít ra cũng làm hắn bối rối, nhưng ai ngờ bà vừa nhắc đến đầu heo thì Giang Bình An đã cười hắc hắc, hắn nhắc một giỏ xách to để lại gần chỗ Vương chủ nhiệm rồi mở giỏ ra cho Vương chủ nhiệm nhìn.

- Trời... đầu heo thiệt luôn hả? Bự dữ vậy!

Trước sự ngạc nhiên của hai người, Giang Bình An cười hắc hắc:

- Dì Vương ơi, đầu heo cho bà mai đã có, phía dưới còn có luôn bốn cái móng to để tẩm bổ cho bà mai chạy tới chạy lui, vậy dì hài lòng chưa?

- Hài lòng hài lòng, nhưng ta không dám nhận, lễ này quá lớn rồi!

Tần Hoài Như biết của cải của tình lang rất kinh khủng, cái đầu heo này không có chút gánh nặng nào, nên nàng chen vào khuyên nhủ:

- Dì Vương ơi, chuyện của tụi con thành công đều nhờ dì giúp đỡ, cái đầu heo này chỉ là chút tâm ý, mong dì nhận cho.

Giọng nói nhỏ nhẹ êm tai cộng thêm gương mặt còn ướt nước mắt của Tần Hoài Như làm ai nhìn thấy cũng phải đồng tình, Vương chủ nhiệm cũng không ngoại lệ, bà vươn tay lau chùi gương mặt cho nàng.

- Thôi cũng được, xem như làm một lần bà mai vậy. Nhưng Bình An cần phải đưa thêm giấy tờ rồi về địa phương xác nhận thì mới kết hôn được.

Cả ba người lại vui vẻ ăn bánh bao, sau đó Giang Bình An lấy ra 50 đồng, làm tiền đền bù cho Giả Đông Húc bị đánh gãy hai cái răng, tiền này được ghi biên lai nộp vào khu phố thay cho tiền Giả Đông Húc bị phạt cái tội đánh bạc.

Giang Bình An lại lấy ra thêm hai phần thịt mỡ, mỗi phần 2 cân để nhờ Vương chủ nhiệm gửi biếu thêm cho hai chú cảnh sát nhân dân khi nãy.

(PS: thời kỳ này dân chúng cực kỳ thiếu chất béo, còn gọi là nước luộc, nên thịt có nhiều mỡ quý hơn thịt nạc)

Hai phần lễ này không nặng không nhẹ rất là hợp tình, Vương chủ nhiệm khen thầm một lần nữa cho suy tính chu toàn của Giang Bình An.

Giang Bình An không biết có nhiều người nghĩ hắn làm việc chu toàn. Nếu hắn biết nhiều người nghĩ như vậy thì chắc chắn hắn sẽ ngượng ngùng. Sở dĩ hắn làm được như vậy thì chỉ do hai nguyên nhân mà thôi.

Nguyên nhân thứ nhất là hắn không thiếu tiền, không thiếu vật để biếu xén cảm tạ nên tạo cho mọi người cảm giác chu đáo. Giống như khi một người vào bệnh viện phẫu thuật, ai cũng đều biết đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, ai cũng muốn phát bao lì xì phong phú cho bác sĩ, y tá, hộ lý... Nhưng vấn đề là có tiền để phát không?

Nguyên nhân thứ hai cũng nằm ở tiền. Nhiều khi có tiền để biếu xén quà cáp, nhưng tiền không nhiều, phải tính toán chi li tạo ra cảm giác không phóng khoáng, cho người này không cho người kia, cho bên này nhiều cho bên kia ít... Nếu trong túi rủng rỉnh, hoặc có vô tận tiền tài như Giang Bình An thì cần gì phải suy nghĩ chi mệt, cứ cho hết là ổn, cái cần phải suy nghĩ của hắn chỉ là khống chế đừng cho nhiều quá gây họa mà thôi.

Ví dụ như thay vì biếu Vương chủ nhiệm một đầu heo và bốn móng heo, hắn cho luôn cả một con heo vì hắn có rất nhiều trong không gian trữ vật... Nhưng như vậy là không ổn, chắc chắn không ai dám nhận.

Hoặc như khi tặng sính lễ cho hai bên cha mẹ của Hoài Như và Kinh Như, dù hắn có rất nhiều khoai tây, bột bắp, gạo ngon... nhưng chỉ tặng vừa đủ cho hợp tình hợp lý rồi mai mốt đưa tiếp, nếu không rất dễ gây hoạ và bại lộ bởi một lẽ rất đơn giản, có ai một thân một mình mà trữ cả tấn khoai tây, cả tấn bột bắp, mấy con heo làm sẵn... trong nhà đâu.





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại