Đại Việt Chúa Tể

Chương 117: Vào thẳng vấn đề




Hắn âm thầm tự nhủ với bản thân mình rằng, sau này nếu hắn tìm được cơ hội, hắn chắc chắn sẽ lấy bao bố trùm đầu tên cha vợ khốn kiếp kia mà tẩn cho hắn một trần nhừ tử mới thôi. Cho chừa cái tội dám nói xấu sau lưng lão tử.

Trên xe ngựa, Dương Cúc không ngừng hết lời khuyên can nhưng cũng không thể làm rung chuyển được quyết định này của Trần Tô. Nàng đành phải bất lực như một con cún con ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực của Trần Tô.

Nàng thật sự không muốn Trần Tô cùng cha của nàng càng ngày càng xích mích. Nàng cũng nhiều lúc từng mơ hồ suy nghĩ rằng, không biết nàng giữ hắn lại bên cạnh mình là có quá ích kỷ hay không?

Nhưng vì nàng không muốn chia sẻ hắn cùng bất kỳ người phụ nữ nào khác, nàng đành phải giữ hắn ở bên cạnh nàng. Trần Tô cùng nhiều lần lên bờ xuống ruộng khô cả nước bọt giải thích cho nàng là ngoài nàng ra hắn không có bất kỳ một người phụ nữ nào khác nữa.

Nhưng vì sự cố chấp, cứng đầu cũng những lời nói của cha nàng, nàng lựa chọn không tin tưởng vào những lời mà Trần Tô giải thích này. Nàng có thể bất chấp tất cả để tin tưởng mọi điều mà Trần Tô nói, chỉ ngoại trừ điều này.

Trong mắt nàng, Trần Tô chính là mẫu nam nhân lý tưởng của biết bao người phụ nữ. Trần Tô với thân hình tuấn tú cùng nụ cười tà dị và ánh mắt hớp hồn biết nói kia, hắn chắc chắn sẽ có biết bao nhiêu cô gái trẻ si mê mà đeo đuổi.

Thực sự nàng lo sợ điều này cũng vô cùng có lý, bởi vì Trần Tô lúc trước ở Đại Việt, cũng có biết bao nhiêu cô gái si mê mà đeo đuổi hắn. Thậm chí có cô gái còn mặt dạn mày dày gọi cả bố mẹ đến để xin Trần Vương cho theo đuổi hắn.

Nhưng tên Trần Tô lúc trước đâu có dễ dãi như vậy, hắn chỉ có một thú vui là trêu chọc con gái cùng rủ lấy đám bạn của hắn đi nhìn trộm con gái nhà người ta tắm mà thôi. Hắn cũng chẳng nghĩ sâu xa đến vấn đề lập gia đình vợ con này kia.

Trong suy nghĩ lúc trước của hắn, lập gia đình, vợ con chính là sự vướng bận không cần thiết. Thứ nhất, hắn thích sống một mình tự do tự tại như vậy, chẳng sợ vướng bận bất cứ điều gì.

Thứ hai, hắn là một binh chủng đặc biệt, không biết sống nay chết mai ở ngoài đường, hắn thật sự cũng không muốn chính vì bản thân mình mà mang đau khổ đến cho những người mà hắn thương yêu.

Nhưng rui rủi thay, trong một cái nhiệm vụ định mệnh lần trước, hắn lại bị vướng vào một cái thứ mà chính hắn xem là vướng bận và không muốn nhất. Hắn cũng chẳng thể trách ai, có trách thì hắn chỉ tự trách hắn lúc đó, vì chính hắn lúc đó lại không dùng cái đầu to đi suy nghĩ mà lại đi suy nghĩ bằng chính cái đầu nhỏ của mình mà thôi.

Trời cũng bắt đầu dần tối, vào mùa mưa ở vùng này, trời vào tối rất nhanh. Khiến cho mọi người cứ có cảm tưởng như ban ngày như chỉ con dài một nữa, mà thời gian dài vô tận lại chính là vào đêm.

Những ngày đầu mùa mưa, cũng rất ít để có được những ngày nắng đẹp như ngày hôm nay, tuy ngắn ngủi, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để tất cả mọi người sinh sống ở mảnh đất này có thêm một hy vọng mới vào một tương lai tốt đẹp hơn.

Trần Tô cùng Dương Cúc từ từ bước vào cung điện nguy nga kia. Ngồi trên đại điện lúc này, vẫn là mấy lão đầu kia cùng người đàn ông trung niên vẫn như đang sầu não suy nghĩ chuyện gì.

Thấy Trần Tô cùng Dương Cúc bước vào, đám người không khỏi ngạc nhiên ngước lên nhìn. Bọn họ nhớ không lầm, Trần Tô đến ở bộ lạc của bọn hắn đã mấy tháng nhưng bọn hắn chưa bao giờ thấy Trần Tô chủ động đi gặp bọn hắn nói chuyện lần nào.

Theo tin tức bọn hắn nhận được, Trần Tô ngoài ăn với ngủ ra, thời gian còn lại, hắn thường lân la ở dọc các con phố đi dạo, rồi thường hay ngồi nói chuyện phiếm với mấy lão gì rảnh rỗi xung quanh.

Thấy Trần Tô không có biểu hiện bất thường nào nên bọn hắn cũng không hề gây thêm khó dễ cho Trần Tô, mặc kệ cho hắn tự do đi lại. Nhưng dù là vậy, người của bọn hắn vẫn đi theo giám sát Trần Tô mọi lúc mọi người, nhằm đảm bảo mọi hoạt động của Trần Tô luôn nằm dưới con mắt của bọn hắn.

Nhưng bọn họ đâu có ngờ rằng, với bản lĩnh là một vị tướng quân của Ác Ma quân đoàn, hắn dư sức biết được có người đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Hắn thậm chí còn đoán biết được có bao nhiêu tên, nằm ở hướng nào, năng lực ra sao.

Cũng chính vì vậy mà dễ dàng qua mắt được bọn người giám sát hắn kia. Hắn thường lân la dọc những con đường, trò chuyện cùng những người kia đều là có mục đích của hắn cả. Mà mục đích của hắn chính là theo dõi nhất cử nhất động phía những doanh trại kia.

Hắn không thể trực tiếp hỏi han tình hình của bọn chúng thì hắn có thể thông qua cách quan sát biểu hiện quân đội của bọn chúng cũng đủ để hắn phán đoán được một phần nào vấn đề. Những điều này cũng chính là Trần Nguyên đã dạy lại cho hắn.

Trong bất kỳ một quốc gia nào, ngoài nhân dân ra thì quân đội, chính là nền tảng, là trụ cột cốt lõi để giữ vững quốc gia đó. Quân đội càng lớn mạnh thì quốc gia đó càng lớn mạnh, quân đội đó càng không có biểu hiện sợ hãi thì chứng tỏ quốc gia đó càng không có lấy bất kỳ kẻ thù nào dòm ngó tới.

Và còn rất nhiều điều khác nữa mà Trần Nguyên đã yêu cầu một vị tướng quân với một binh chủng đặc biệt như hắn phải nắm nằm lòng trong tay. Đây không chỉ là tôn chỉ của bọn hắn mà còn là tính mạng của bọn hắn.

“Dương Cúc, sao con lại đến đây vào giờ này”, Dương Phong ân cần hỏi thăm con gái của mình.

“Cha, mấy vị trưởng lão, chẳng lẽ con đến vào giờ này không được hay sao? Dù sao vợ chồng con cũng đã lâu rồi con không đến thăm mọi người”, Dương Cúc nhanh nhẹn chào hỏi mấy vị trưởng lão cùng cha của nàng.

“Mình con đến được rồi, lại dẫn theo cái tên kia làm gì…”, Dương Phong liếc nhìn Trần Tô khó chịu trong lòng nói.

“Thôi thôi, ngươi im đi được rồi đấy, ngươi không nói chuyện cũng không ai nghĩ là ngươi câm đâu, để chúng ta nói chuyện là được rồi”, Dương Phong chưa kịp nói hết câu liền bị Đại lão bực mình ngắt lời.

Dương Phong thấy Đại lão lên tiếng chửi hắn, tuy rất bực bội trong lòng nhưng hắn cũng chẳng dám lên tiếng cãi lão lão. Dù sao lão cũng ở vai vế cao hơn cả cha của hắn, hơn nữa tu vi của lão còn cao hơn cả hắn. Hắn đành bực bội ngồi một chỗ mà nhìn chằm chằm Trần Tô.

Trần Tô cũng chẳng thèm quan tâm đến Dương Phong, hắn nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng hỏi han sức khỏe mấy vị lão đầu kia. Mấy lão đầu cũng không xa cách mà vui vẻ tiếp chuyện với hắn, cuối cùng Trần Tô cũng thuận lợi được mấy vị lão đầu kia bảo ngồi xuống ghế để trò chuyện.

Sau khi ngồi xuống ghế, Trần Tô mới khoan khoái bưng lên một tách trà vừa mới được người hầu dọn ra mà thưởng thưởng thức. Sau khi uống cạn chung trà, Trần Tô hắn cũng nghiêm túc nhìn mấy vị lão đầu mà bắt đầu đi vào vấn đề chính của hắn.

“Mấy vị trưởng lão, ta lần này đến đây, ngoài ghé thăm sức khỏe mấy vị, ta còn muốn đề cập đến một vấn đề khác, đó chính là ta cần phải báo tin tức về bộ lạc của ta. Ta lần này đi ra ngoài đã quá lâu, người ở bộ lạc của ta chắc chắn sẽ vô cùng lo lắng.

Là một người con hiếu thảo, ta không thể để cho cha mẹ và người thân của mình lo lắng được, chắc mấy vị ở đây đều từng là những người con hiếu thảo nên các vị cũng sẽ hiểu được nỗi lòng của ta vào lúc này.

Ta biết các vị lo sợ điều gì. Ta hiện tại cũng không có cách nào để có thể khiến cho các vị tin tưởng được ta. Nhưng các vị ở đây chắc chắn đều biết trong mấy tháng sắp tới sẽ xảy ra điều gì sao?

Các vị cũng dư sức biết được sự kiện đó sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào đến bộ lạc Họa Hạ. Một bộ lạc lớn mạnh như bộ lạc của chư vị đây còn khó khăn để chèo chống qua nó, thì một bộ lạc nhỏ bé như chúng ta sẽ như thế nào?

Đó chính là diệt tộc. Các vị hiểu diệt tộc nghĩa là gì không? Các vị muốn đứng nhìn tộc của ta bị diệt hay là các vị thật sự cầu mong rằng tộc ta phải bị diệt?”, nói đến đây, Trần Tô ánh mắt tràn đầy sát ý vô tình chạm vào ánh mắt của Dương Phong.

Dương Phong gặp phải ánh mắt của Trần Tô này cũng không nhịn được mà bất giác theo bản năng rơi vào thủ thế. Hắn cảm nhận được trong ánh mắt của Trần Tô kia, chỉ cần có chuyện kia xảy ra với tộc của tên kia, tên kia chắc chắn cũng sẽ bằng mọi giá khiến cho tộc của hắn rơi vào thảm cảnh như vậy.

Mấy vị lão đầu nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí này của Trần Tô cũng không khỏi rơi vào trầm tư. Đại lão sau một hồi suy nghĩ thì cũng lên tiếng.

“Chuyện này thực sự cũng làm khó cho ngươi. Nhưng nó cũng ảnh hưởng quá lớn đến sự an toàn của tất cả con dân của chúng ta. Chúng ta cũng không phải là không thể tin tưởng ngươi, nhưng trong khoảng thời gian này, chúng ta muốn tin cũng không dám để tin tưởng được.

Diệt tộc, tất nhiên tất cả chúng ta đây đều không muốn điều này xảy ra, không chỉ đối với riêng bộ tộc của ngươi, mà tất cả bộ lạc khác cũng vậy, chúng ta đều không muốn. Haiz… nhắc đến vấn đều này cũng làm cho ta đau hết cả đầu. Lão Ngũ, mấy vấn đề này ngươi lên tiếng đi”

Đại lão bộ dáng hai tay xoa xoa lấy trán của mình mà đùn đẩy cho Ngũ lão giải quyết. Ngũ lão nghe nhắc đến tên mình thì cũng chẳng lấy ngạc nhiên gì, lão đã quá quen với phong cách của Đại lão, cứ thấy chuyện gì suy nghĩ rắm rối là đều dùn cho lão cả.

Với những người chỉ thích động tay động chân như Đại lão mà bắt hắn phải ngồi vắt óc suy nghĩ thì không khác gì là cực hình đối với lão. Chính vì vậy, những chuyện nội bộ rối rắm then chốt, mấy lão đầu này cũng chẳng dám để cho Đại lão phải tốn công suy nghĩ, lỡ làm lão nổi điên lên nữa thì lại càng thêm mệt.


Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi