Đại Việt Chúa Tể

Chương 124: Con đường đã chọn




Trần Nguyên cho dựng thêm nhiều nhà tạm dọc bờ đê để mọi người có nơi trú ngụ tạm sau những ngày vất vả mệt mỏi. Cứ thế, đàn ông thanh niên thì xúc đất, đóng cọc gia cố bờ đê, còn phụ nữ thì hỗ trợ nhau nấu ăn, chăm sóc những người bị cảm lạnh.

Không khí làm việc càng ngày càng khẩn trương vô cùng, vì mưa lớn vẫn không ngừng, nước sông vẫn không ngừng dưng cao. Sau biết bao nhiêu ngày cật lực làm việc, Trần Nguyên bọn hắn đã gia cố con đê chắc chắn hơn lúc trước gấp hai lần.

Nhưng lúc này đây, Trần Nguyên toàn thân dính đầy bùn đất với khuôn mặt bơ phờ vì mưa lạnh đứng trên triền đê nhìn dòng sông. Những cơn sóng lớn không ngừng vỗ mạnh vào bờ đê, cùng với vô số cây gỗ lớn cũng xô đập vào khiến cho Trần Nguyên lúc này có cảm tưởng như bờ đê đang có dấu hiệu rung lắc.

Bờ đê đắp cao lên bao nhiêu thì nước sông dâng cao lên bấy nhiêu. Theo Trần Nguyên quan sát mức nước mấy ngày nay, Trần Nguyên nhận thấy rằng tốc độ đắp đê của bọn hắn hoàn toàn không nhanh bằng tốc độ của con nước đang dâng lên cao kia.

Nguyên cả con đê dài của hắn lúc trước phải mất hơn mấy tháng để đắp lên, nhưng bây giờ đây mấy nghìn người cùng chung tay, cũng khiến cho con đê cao hơn lúc ban đầu chừng một mét, độ rộng của con đê cũng gia tăng lên gấp hai.

Nhưng giờ đây, nhìn lại dòng sông cuồn cuộn như thú dữ này, Trần Nguyên bất chợt cảm thấy vô cùng bất an trong lòng. Hắn đi đến trên một đoạn đê vắng người đã được bồi đắp chắc chắn, hắn cẩn thận ấn chặt hai bàn tay của mình vào trong nền đất.

Trần Nguyên lúc này cũng vội đánh giá lại sức chịu đựng của con đê dài cao lớn được đắp bằng đất của hắn. Con đê dài này lúc trước hắn đã cho đắp cao đến gần ba, bốn mét, giờ lại đắp cao lên khoảng một mét. Nhưng mức nước sông Nhị Hà kia đã dâng lên cao gần sắp tràn qua cả bờ đê kia.

Hai tay của hắn lúc này đang cố gắng cảm nhận xem thử khúc đê chắc chắn đã đắp xong này, liệu nó có dấu hiệu dao động nào trước sự va đập liên tục của từng cơn sóng lớn kia không.

Như cảm nhận được thứ gì, Trần Nguyên hắn lúc này nảy ra vô số suy tính trong đầu của mình. Hắn cố gắng vận dụng hết kiến thức kiếp trước của mình để tính xem con đê này của hắn có thể chịu đựng được sức nước này hay không.

Nhưng sau bao nhiêu lần nhẩm tính đi nhẩm tính lại, hắn lại nhìn dòng nước đang cuồn cuồn hung dữ xô đẩy vào thành đê kia. Hắn lúc này vô cùng hoảng sợ mà nhanh chóng làm ra một quyết định.

“Tất cả mọi người nhanh chóng rút lui cho ta. Con đê sắp chịu không nổi nữa rồi, chúng ta không thể giữ được nữa, tạm thời bỏ đi, sau này chúng ta sẽ xây dựng một con đê chắc chắn và lớn hơn. Chúng ta sau này sẽ không cần phải lo lắng và vất vả như thế này nữa”

Nghe thấy tiếng la lớn của Trần Nguyên, tất cả mọi người đều nhìn nhau ngạc nhiên, xen vào đó là có đôi chút chán nản cùng bất lực. Sau bao nhiêu ngày đêm cố gắng, công sức của bọn họ đã đổ xuống đây không biết bao nhiêu mà kể. Chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ mặc đi hay sao?

Trần Vương lúc này cũng không đành lòng mà lên tiếng, “Đại đế, chẳng lẽ bao nhiêu công sức bấy lâu của chúng thần cứ thể đổ xuống sông xuống bể hay sao? Chúng ta sao không thử cố gắng thêm một chút nữa xem sao? Thần không tin chúng ta không thể ngăn cản được dòng sông này”

Trần Vương nghe vậy cũng muộn phiền thở dài, hắn biết nỗi lòng của tất cả mọi người ở đây là gì. Bọn họ đều không can tâm, bởi vì đằng sau lưng bọn hắn đây để chính là những ao cá lớn, là những thửa ruộng mang đến cho bọn hắn nguồn lương thực.

Bọn hắn làm sao có thể can tâm trơ mắt nhìn chúng bị nước nhấn chìm đi như vậy. Bọn hắn muốn cố gắng, bọn hắn tin tưởng rằng chỉ cần bọn hắn cố gắng, thì không gì là không thể. Nhưng bọn hắn đều không biết mình đang đối mặt với thứ gì.

Đó chính là mẹ thiên nhiên đang gào thét trong phẫn nộ? Bọn hắn đã đủ mạnh mẽ để chống lại mẹ thiên nhiên sao? Không hề! Bây giờ đây, trước mặt mẹ thiên nhiên đang không ngừng gào thét phẫn nộ này, bọn hắn không khác gì những con kiến đang đứng trước một con voi điên.

Bọn hắn có thể bị đè bẹp bất cứ lúc nào mà không hay biết. Nhưng Trần Nguyên hắn làm sao có thể không biết được những điều này. Thiên nhiên không phải là không thể chống lại, mà muốn chống lại được thiên nhiên thì phải dùng lấy cái đầu, chứ không phải là lấy sức của mình ra để mà chèo chống như bọn hắn đây.

“Không thể, hiện tại chúng ta không thể chống đỡ được dòng nước lớn kia. Nếu ta đoán không lầm, mấy ngày tới đây nữa, mưa sẽ càng lớn hơn, nước sông sẽ ngày càng dâng cao hơn nữa.

Đến lúc đó, mực nước sông chắc chắn sẽ vượt qua khỏi con đê mà tràn vào bên trong. Nên bây giờ, dù cho chúng ta có cố gắng bao nhiêu đi nữa, thì cũng không thể đuổi kịp tốc độ dòng nước sông đang ngày một dâng lên cao kia.

Nỗi lòng của các ngươi ta đều hiểu. Ngay cả chính bản thân ta cũng hận rằng không thể giữ lấy được con đê này. Nhưng không còn các nào khác, lần này chúng ta thất bại, không có nghĩa là lần sau chúng ta sẽ thất bại trước dòng nước kia.

Chỉ cần tất cả mọi người đều giữ lấy tinh thần như này hôm nay. Ta tin rằng, tất cả những thứ hiện tại các ngươi thấy là bất lực, nhưng trong tương lai lại chính là những điều vô cùng nhỏ bé đối với các ngươi. Hãy nghe ta”

Trần Nguyên nhìn lấy tất cả con dân mẩy ướt như chuột lột và lấm lem đầy bùn đất của mình, hắn không thể không lên tiếng động viên khích lệ. Hắn cũng không can tâm như những con dân của mình, nhưng là ngươi đứng đầu, hắn không thể mù quáng.

Đứng trước lựa chọn nhân dân và lợi ích, hắn vẫn chọn lấy bảo vệ nhân dân của hắn. Dù cho lợi ích đó có lớn lao đến bao nhiêu đi nữa, thì hắn vẫn chọn bảo vệ lấy dân chúng của mình.

Như nếu sau này thật sự có tu tiên, có thể tu hành để trở thành thần tiên, thì hắn vẫn cam nguyện dẫn dắt con dân của mình cùng với hắn bước đi lên con đường tu tiên trăm vàn gian khổ và khắc nghiệt ấy.

Có người nói rằng, tu tiên chính là con đường đơn độc, là một con đường cô đơn, là một con đường chỉ còn có mỗi bản thân mình. Người muốn đi vào con đường tu tiên thì phải từ bỏ thân nhân, bạn bè, bằng hữu. Bỏ đi những thứ mình yêu thương nhất.

Hắn lại tự hỏi, con đường tu luyện như thế có gì vui vẻ hay sao? Tu luyện mà không cần thân nhân, không còn bằng hữu, không có lấy ai thân thích bên mình. Vậy thử hỏi tu luyện để làm gì?

Tu luyện để lên đỉnh cao nhất? Vậy khi đã lên đến đỉnh cao nhất rồi thì sẽ làm gì? Đi tìm những thân nhân mới, bằng hữu mới? Vậy lúc đó cha mẹ của ngươi vẫn còn sống ở trên đời này sao? Lúc đó người ngươi thương yêu nhất còn sống trên đời này sao?

Ngươi chọn lấy sức mạnh, đánh đổi đi tình thương, vậy há chẳng phải ngươi không khác gì một con cầm thú hay sao? Bởi bản năng của cầm thú đó chính là sức mạnh, là chúa tể của muôn loài, là đứng trên tất cả.

Lúc đó ngươi có gì khác so với cầm thú? Không, Trần Nguyên hắn suy nghĩ rằng lúc đó bọn hắn sẽ không khác gì những con cầm thú kia một chút nào. Bởi vì chỉ có cầm thú mới không cần thân nhân, không cần bằng hữu, không cần tình cảm.

Nếu ai đi trên con đường tu tiên này cũng đều như vậy. Vậy há chẳng phải vũ trụ này sẽ chỉ toàn những kẻ vô tình máu lạnh, những kẻ chỉ biết ích kỷ tranh giành tài nguyên để cho một mình bản thân mình tu luyện mà thôi?

Dù nếu là có đi chăng nữa, thì Trần Nguyên hắn vẫn kiên định với con đường mà hắn đã chọn. Đó chính là đưa đất nước Đại Việt của hắn không chỉ bá chủ ở thế giới này, mà là bá chủ ở khắp vũ trụ này.

Như vậy mới đáng để hắn sống, đáng để hắn cố gắng. Một nước Đại Việt chỉ bá chủ ở cái vùng đất cỏn con này thì chẳng phải là làm nhục danh tiếng của một người đứng đầu như hắn hay sao.

Đối với hắn, một người có tham vọng lớn, đó chính là tham vọng cho ngay chính cả những người thân xung quanh mình, như vậy mới gọi là một người có tham vọng, có dã tâm lớn.

Còn những kẻ chỉ lo lắng con đường mình đi gặp nhiều chông gai trắc trở mà đạp bỏ đi những người thân xung quanh của mình. Thì những kẻ đó trong mắt Trần Nguyên hắn chính là những phế vật, chính là những tên ích kỷ, cỏ rác.

Mặt khác, hắn vẫn luôn tin tưởng rằng trên thế giới này vẫn còn vô số kẻ mạnh mẽ còn tình người, thế giới này vẫn còn vô số người tốt. Không phải người nào cũng là những tên ích kỷ chỉ biết bản thân mình như những kẻ kia.

Tạm gác lại nỗi lòng sâu kín kia của hắn. Lúc này đây, tất cả con dân sau khi nghe Trần Nguyên nói như vậy thì cũng phần nào vơi đi sự chán nản trong lòng. Mà dần thay vào đó, bọn hắn còn tự nhen nhóm lên trong lòng mình một niềm tin mảnh liệt khác.

Một niềm tin mạnh mẽ vào một tương lai tươi sáng và lớn mạnh hơn gấp trăm lần. Chỉ cần nhìn người lãnh đạo trẻ tuổi trước mắt bọn hắn không quản ngại mưa gió đứng đây cùng với bọn hắn, bọn hắn cũng đã vô cùng ấm lòng và tràn đầy niềm tin.

Trần Vương lúc này cũng không dám nói thêm gì nữa, tuy có chút không can tâm nhưng hắn cũng tuân theo mệnh lệnh của Trần Nguyên mà cấp tốc hướng dẫn người dân từ từ rút khỏi bức tường đê đất kia.

Khi đám người cuối cùng chuẩn bị rút lui hết khỏi bức tường đê thì đột nhiên một biến cố xảy ra. Đoạn đê mà trong mắt bọn hắn là vô cùng vững chắc kia đột nhiên rung lắc dữ dội, liên tiếp sau đó là cả dãy đê dài cũng bắt đầu kịch liệt rung lắc theo.


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí