Đại Việt Chúa Tể

Chương 131: Niềm tin




Sau bao ngày chờ đợi, dòng nước sông Nhị Hà cũng đã bắt đầu chảy chậm lại, không còn hung dữ như mấy ngày trước. Nhìn dòng nước sông đang êm đềm chảy, Trần Nguyên biết được thời cơ của bọn hắn đã đến.

Hắn cấp tốc hạ lệnh chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ. Ngay khi nhận được mệnh lệnh của Trần Nguyên, binh lính từ khắp nơi bắt đầu tụ tập trở về, từng con thuyền lớn cũng bắt đầu ầm ầm hạ thủy. Đứng trên con thuyền chỉ huy lớn nhất, Trần Nguyên nhìn về phía đồng bằng Nhị Hà mênh mông nước bên kia mà hét lớn.

“Xuất phát”

Trên đoàn thuyền gồm hai mươi chiếc, hơn mấy trăm binh sĩ của năm nhánh quân Trần Tô lúc này khí thế bừng bừng. Ai nấy trong lòng đều biết chuyến ra đi lần này là vô cùng trọng đại không chỉ đối với riêng bọn hắn, mà nó còn vô cùng quan trọng đối với đất nước của bọn hắn.

Chuyến ra hành quân lần này sẽ đánh dấu một bước ngoặt mới minh chứng cho sự tiến bộ sức mạnh quân đội thần tốc của bọn hắn. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thành lập và xây dựng quân đội đến nay, sức mạnh quanh đội của Đại Việt đã gần như bá chủ cái vùng đất mà lúc trước từng là giấc mơ chinh phục của tất cả mọi người.

Trần Giang và Công Đoàn trên thân đang mặc lấy những bộ chiến giáp đặc trưng của quân đoàn mình, hai người bọn hắn đứng sau lưng Trần Nguyên lúc này cũng ưỡn cao ngực tự hào nhìn lấy tất cả toàn quân của mình.

Lúc trước kia, bọn hắn có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được sẽ có ngày bọn hắn chính là những người cầm đầu một đội quân mạnh mẽ, tinh nhuệ và thiện chiến như thế này. Nhìn những chiến sĩ đứng thẳng tắp như tượng, nhưng trong hai mắt vẫn toát lên khí thế phấn chiến, hai người bọn hắn càng không chịu thua kém mà càng toát lên khí chất một bậc minh tướng của mình.

Đây chính là sự kiện vô cùng trọng đại, vì thế Trần Nguyên đã cho Trần Vương bố cáo cho tất cả dân chúng trong đất nước được biết. Vì vậy, ngay lúc này đây, khắp nơi xung quanh nơi binh sĩ tập trung này đã vây quanh vô số dân chúng đến xem và cổ vũ.

Trong lòng tất cả mọi người dân lúc này không giấu nổi niềm xúc động cùng lòng tự hào. Từ trước đến nay, bởi vì tính bảo mật nên Trần Nguyên chưa bao giờ cho tập trung tất cả quân đội của Trần Tô lại như thế này.

Cũng chính vì thế mà không chỉ riêng tất cả những người dân, ngay cả những chiến sĩ trong quân đội Trần Giang, Trần Vương, Công Đoàn hay Đại Man cũng hầu như không biết gì nhiều về sự tồn tại của những chiến sĩ trước mắt bọn hắn này. Bọn hắn đơn thuần chỉ biết được rằng đất nước Đại Việt bọn hắn còn có một quân đoàn tên là Ác Ma quân đoàn tồn tại ở đâu đó ngoài kia mà thôi.

Đây là lần đầu tiên toàn dân Đại Việt được tận mắt nhìn thấy toàn bộ quân đội của đất nước Đại Việt bọn hắn tập trung đông như vậy. Tất cả các chiến sĩ của những quân đoàn khác lúc này cũng không muốn kém cạnh quân đoàn mang tên Ác Ma kia, bọn cũng không ngừng toát lên khí thế chiến đấu của mình.

Một khung cảnh vô cùng uy nghiêm cùng hùng tráng đầu tiên trong lịch sử dựng nước Đại Việt. Toàn quân, toàn dân lúc này đây trong lòng bọn họ đều dâng lên niềm tự hào cùng niềm tin sâu sắc vào một tương lai tươi sáng chắc chắn sẽ đến với đất nước của bọn họ.

“Cung tiễn Đại đế, chúc Đại đế đại thắng”, Trần Vương dẫn đầu toàn quân đội còn lại quỳ một chân trên đất cung kính hô lớn.

“Cung tiễn Đại đế, chúc Đại đế đại thắng”, toàn quân và toàn dân chúng ngay sau đó cùng quỳ lại trên mặt đất cung kính hô lớn.

Lời cung kính đưa tiễn sâu tận trong đáy lòng của tất cả mọi người dân phát ra lúc này như làm vang vọng khắp cả một mảnh núi rừng. Tất cả mọi người dân lúc này đây đã và đang gửi gắm trọn niềm tin và hy vọng của mình vào vị lãnh đạo trẻ tuổi trước mắt bọn họ này.

Người thanh niên trẻ tuổi trước mắt mà bọn họ đều từ tận đáy lòng mình cung kính gọi là Đại đế này, chính là người đã mang niềm tin đến với cuộc sống của bọn họ, là người đã giúp bọn họ thoát khỏi cảnh nghèo đói, thoát khỏi cảnh nơm nớp lo sợ sẽ bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.

Hắn chính là người đã cho tất cả mọi người dân ở đây một cuộc sống ấm no và hạnh phúc. Là người đã giúp cho bọn cháu của bọn họ càng ngày càng trở lên mạnh mẽ hơn, là người đã mang ánh sáng tri thức đến với tất cả bọn họ.

Lúc này đây, những lão đầu của những bộ lạc bị Trần Nguyên thần phục lúc trước thấy được khí thế Đại Việt lúc này cũng không khỏi rơm rớm nước mắt vì xúc động lẫn tự hào. Bọn họ lúc này đều chắc chắn trong lòng mình rằng, trong đời bọn hắn đã làm được một việc đúng nhất cho con cháu của bọn hắn đó chính là thần phục người thanh niên trẻ tuổi trước mắt bọn hắn này.

Trần Nguyên đứng trên thuyền chỉ huy lớn quay lại nhìn tất cả con dân của mình. Trên thân hắn mặc một bộ chiến giáp, hông đeo kiếm, sau lưng hắn khoác lên một chiếc chiến bào màu đen đang không ngừng bay phấp phới theo gió, khiến cho hắn trông càng thêm uy nghiêm và mạnh mẽ không khác gì một chiến thần.

Thấy được tận sâu trong đáy mắt nỗi lòng của tất cả con dân của mình, Trần Nguyên cũng không khỏi nở một nụ cười. Lần này chiến dịch trong suy tính của hắn thì cũng là một chiến dịch nhỏ mà thôi, hắn cũng không ngờ lúc này lại trở nên long trọng và hào khí như thế này.

Tuy vậy, trong lòng hắn cũng biết rõ chiến dịch lần này của hắn lần này mang một ý nghĩa vô cùng trọng đại. Đây có thể xem như là một trận đánh có quy mô đầu tiên của đất nước Đại Việt hắn.

Nếu như chiến dịch lần này thu hoạch được thắng lợi thì khí thế của quân đội và toàn dân của hắn sẽ càng ngày càng tăng cao. Lòng trung thành và niềm tin của dân chúng đối với hắn cũng vì thế mà càng ngày càng nâng lên.

Khi mà tất cả niềm tin và độ trung thành của tất cả dân chúng đã tăng lên cao, thì đất nước của hắn chắc chắn sẽ càng ngày càng nhanh chóng phát triển. Hiền tài cũng sẽ theo đó mà lớp lớp xuất hiện vì hắn mà phục vụ, vì Đại Việt mà cống hiến.

Hiền tài là những người tài cao, học rộng lại đức độ, đó là những ngựời vừa có trí tuệ lại vừa có nhân cách đáng trọng. Tài năng, trí tuệ sáng suốt của họ sẽ tạo nên những giá trị, những thành quả, những sản phẩm mới cho con người, cho xã hội, góp phần thúc đẩy xã hội phát triển.

Vì sao? Bởi vì họ là những con người vốn mang trong mình vốn tri thức thấu đáo, có khả năng làm chủ cuộc sống và vạch ra cho xã hội những bước đi quan trọng để phát triển. Một đất nước mà muốn trở nên giàu mạnh về nhiều mặt thì cần những người gỏi giang, những cá nhân có thực lực thực sự và có nhân cách, đạo đức tốt.

Người hiền tài thực sự bao giờ cũng nghĩ cho cái chung của cộng đồng, về sự phát triển vững mạnh của xa hội. Chính vì thế những gì mà họ tạo ra bao giờ cũng đem lại những tác động tích cực, lành mạnh cho sự phát triển, sự tiến bộ chung của cả xã hội.

Không ai có thể phủ nhận được tầm quan trọng của hiền tài đối với sự phát triển của một quốc gia. Hiền tài chính là “nguyên khí” của một quốc gia, có vai trò quyết định tới sự thịnh – suy của một đất nước. Một xã hội, một đất nước càng nhiều hiền tài thì càng phát triển nhanh chóng; một xã hội, mội đất nước mà thiếu vắng hiền tài thì sẽ rất khó bền vững, khó có được sự ổn định và phát triển.

Đây chính là một cơ hội lớn để Trần Nguyên có thể tạo nên một bước ngoặt thúc đẩy niềm tin và lòng trung thành của toàn bộ dân chúng. Tuy nhiên, nếu chiến dịch lần này của hắn thất bại, hắn sẽ phải mất rất nhiều thời gian sau đó mới có thể dần dần phục hồi là niềm tin và lòng trung thành của tất cả dân chúng đối với hắn.

Hắn tuyệt đối sẽ không để điều này xảy ra. Hiện tại kẻ thù của bọn hắn đang cận kề kế bên, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt đất nước Đại Việt của hắn. Hắn càng hơn bao giờ hết cần thời gian để tập trung toàn lực cho sự phát triển đất nước, hắn đâu còn nhiều thời gian để đi sửa chữa những lỗi lầm.

Cho nên, trong thời điểm nước sôi lửa bỏng như thế này, Trần Nguyên không cho phép bản thân hắn phạm phải bất cứ một sai lầm nào. Bởi vì chỉ cần hắn phạm phải một sai lầm nhỏ làm chậm trễ sự phát triển của đất nước, thì hắn sau này sẽ phải trả một cái giá vô cùng to lớn vì những lỗi lầm kia của hắn đã gây ra.

Trần Nguyên nhìn lại một lần nữa đám con dân của mình, trên miệng hắn vẫn nở một nụ cười mãn nguyện. Hắn phất phất tay áo đối với toàn con dân của mình, sau đó hắn quay người lại, ánh mắt kiên định hướng về phía mục tiêu xa xôi phía bên kia của hắn.

“Nhổ neo”, tiếng Bùi Chân quát lớn.

Ngay sau tiếng quát của Bùi Chân, từng tiếng lộc cộc xích sắt va chạm vào mạn thuyền liên tiếp vang lên. Chẳng qua bao lâu thời gian, từng cái mỏ neo to tướng đúc bằng sắt được kéo lên khỏi mặt nước xếp gọn gàng trên mạn thuyền.

Từng mái chèo từ hai bên mạn thuyền bắt đầu khuất động dòng nước, từng con thuyền to lớn lúc này cũng bắt đầu di chuyển. Mười chiếc thuyền lớn nối đuôi nhau từ từ rời xa khỏi tầm mắt của tất cả mọi người dân.

Tuy vậy, trong lòng tất cả mọi người dân Đại Việt lúc này vẫn không ngừng dõi theo đoàn thuyền kia, đoàn thuyền mang theo trọn niềm tin và hy vọng của bọn hắn, cho đến khi đoàn thuyền đã khuất hắn thì tất cả mọi người mới chịu đứng lên.

Nhưng bọn họ vẫn không chịu rời đi mà vẫn như đứng lặng ở nơi đó. Tất cả bọn họ đều như muốn nhắn nhủ đến tất cả những chiến sĩ trên đoàn thuyền kia rằng: dù bọn hắn có đi đến bất cứ nơi đâu, thì nơi đây, Đại Việt vẫn đang dõi theo mọi bước chân của bọn hắn.