Đại Việt Chúa Tể

Chương 136: Tự nhiên luôn tàn khốc




Còn về nguồn gốc bộ lạc Điền Việt của hắn, hắn cũng đã từng hỏi lão Đình nhiều lần. Nhưng lão Đình bảo rằng những thông tin trong bộ lạc Điền Việt có một quy định đặc biệt, đó chính là chỉ tộc trưởng mới được phép biết những chuyện quan trọng như thế này.

Cha hắn hắn là đời trước tộc trưởng đã chết đi khi chưa kịp trăn trối bất cứ điều gì. Trong ký ức mà hắn dung hợp được, hắn cũng chẳng được cha của hắn truyền cho bất kỳ một thông tin nào. Nên bây giờ hắn cũng hoàn toàn mờ mịt thông tin về nguồn gốc của bộ lạc hắn là đến từ đâu.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn có được một thông tin quan trọng khác, đó chính là bộ lạc Điền Việt lúc trước của hắn cũng là người thuộc dân tộc Kinh. Và tổ huấn của bọn hắn cũng chính là không được phép quên nguồn gốc dân tộc của bọn hắn.

Nhưng có một điều làm Trần Nguyên vô cùng kinh ngạc và vui mừng hơn, đó chính là lão Đình từng nói với hắn, lão hiện tại vẫn nắm giữ một số thông tin quan trọng khác. Nhưng chính lão cũng không biết những thông tin đó là gì.

Bởi lão Đình bảo rằng, những thông tin đó được bảo quản trong một cái hộp vô cùng chắc chắn, không thể nhìn được bên trong chứa thứ gì nếu không phá cái hộp đó ra. Lão còn bảo rằng, tổ huấn từ bao đời truyền lại rằng; cái hộp đó chính là dùng để đề phòng trường hợp tộc trưởng đời trước không kịp truyền lại thông tin cho tộc trưởng đời sau trước khi chết đi.

Nếu rơi vào trong trường hợp này thì tộc trưởng đời sau sẽ được phép mở cái hộp đó ra để biết được những thông tin cần thiết. Nhưng lão Đình lại bảo với hắn tổ huấn có dạy rằng phải đến lúc mới được cho phép mở ra, lão còn nhấn mạnh với hắn; Bây giờ chưa đến lúc.

Cho nên, đến bây giờ đây khi nghe được Lục Vân bảo rằng bộ lạc của hắn cũng là dân tộc Kinh, hắn cũng không thể giấu được sự tò mò trong lòng mình. Rốt cuộc dân tộc Kinh lớn mạnh như thế nào mà đi đâu hắn cũng có thể gặp được như vậy?

Lục Vân lúc này lại tiếp tục, “Tuy rằng chúng thần sinh sống ở khu vực này rất lâu đời nhưng chúng thần cũng hoàn toàn không hiểu rõ nhiều về những khu vực xung quanh đây.

Chỉ có duy nhất một khu vực mà thần vẫn còn nhớ rõ, đó chính là khu vực phía ngã ba sông trên xa kia. Cách đây hơn năm mươi năm, thần từng có một lần đến đây, cũng chính lần này mà thần không thể nào quên được.

Lần đấy bọn chiến sĩ chúng thần vì theo đuổi một đàn heo rừng đến mà đi lạc đến tận vùng rừng núi ngã ba sông Nhị Hà kia. Cũng chính sự xuất hiện của chúng thần đã khiến cho hai bộ lạc lớn ở đó đuổi giết.

Chúng thần phải trốn chui trốn lủi khắp nơi trong gần một năm trời ở khu vực đấy mới may mắn thoát được. Nhưng cũng trong chuyến đi đó, hơn ba trăm chiến sĩ cuối lúc đầu, cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người sống sót quay trở về.

Từ đó về sau, chúng thần hoàn toàn không dám đi xa khỏi lãnh địa của mình nữa. Chỉ một lần kia thôi cũng đủ để cho cả bộ lạc của thần phải chịu đả kích nghiêm trọng. Thực lực của bộ lạc cũng từ đó mà dần dần đi xuống đến như ngày hôm nay”

Lục Vân kể đến đây cũng không khỏi ngước lên trời thở dài. Hắn dường như muốn che giấu đi những giọt nước mắt chực chờ muốn tuôn ra trên khóe mắt của hắn. Bởi vì lần đó chính là sai lầm lớn nhất của hắn.

Cũng chỉ vì hắn tham lam mấy con vật kia mà đã khiến cho tất cả các anh em chiến sĩ của hắn đã phải bỏ mạng tại vùng đất xa xôi kia. Tuy rằng lúc đấy hắn còn trẻ, cũng không bị tộc trưởng đời trước trách phạt gì nhiều, nhưng đó vẫn như là nỗi ám ảnh đến tận ngày hôm nay của hắn.

Nên từ khi hắn lên làm tộc trưởng, hắn càng nghiêm cấm việc người trong bộ lạc của hắn đi xa khỏi địa bàn của bọn hắn. Vì hắn lại sợ cái viễn cảnh lúc trước kia sẽ lại xảy ra một lần nữa. Nếu như vậy, hắn chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên của mình.

Trần Nguyên nghe Lục Vân nói đến đoạn hắn hiểu rõ vùng ngã ba sông Nhị Hà kia thì hắn không khỏi mừng thầm trong lòng mình, bởi vì đây chính là thông tin mà hắn vô cùng cần vào lúc này.

Nhưng khi nhìn vẻ mặt kia của Lục Vân, hắn cũng không khỏi cảm khái trong lòng. Hắn thừa hiểu được cảm giác tội lỗi kia của Lục Vân, đây chính là áp lực của một người đàn ông trưởng thành, của một vị tộc trưởng phải gánh chịu một mình mà không thể san sẻ được cùng bất kỳ ai.

“Ngươi cũng đừng quá đau buồn về những chuyện xưa này. Cũng có thể do chuyện ngày hôm đó, mà ngay hôm nay ngươi mới càng bảo vệ con dân của ngươi hơn. Đó cũng là một kết quả tốt cho tất cả con dân của ngươi”

Lục Vân nghe Trần Nguyên nói vậy thì cũng đành thở dài. Hắn thừa hiểu được ý của Trần Nguyên ở đây là gì. Nếu lúc trước không vì sự háo thắng của hắn mà dẫn đến chuyện đáng buồn kia, thì ngày hôm nay có lẽ vì sự háo thắng của hắn mà bộ lạc của hắn sẽ phải bị hủy diệt bởi kẻ khác.

Kẻ khác không đâu xa mà là chính người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trước mắt hắn này. Hắn lúc này cũng bắt đầu nghĩ thoáng hơn: Có lẽ sự việc kia chính là do ông trời đã sắp đặt để cứu giúp bộ lạc của hắn thoát khỏi cảnh diệt vong ngày hôm nay.

“Tạ ơn Đại đế chỉ dạy”, Lục Vân lúc này trong lòng tràn đầy sự cung kính mà đáp.

“Không có gì, ta chỉ nói theo sự tình mà thôi. Mà còn có chuyện này nữa khiến ta thắc mắc. Theo như ngươi nói là bộ lạc của các ngươi đã sinh sống ở đây lâu đời, nhưng sao thực lực của bộ lạc các ngươi không hề mạnh mẽ như những bộ lạc khác mà ta biết?”

Trần Nguyên hỏi đến vấn đề mà hắn đang thắc mắc trong đầu nãy giờ này. Nếu theo lý mà nói thì bộ lạc Miên Việt này phải vô cùng mạnh mẽ không kém gì bộ lạc Họa Hạ và Mãnh Long kia mới đúng chứ.

Đằng này, bộ lạc Miên Việt không chỉ lạc hậu mà còn yếu kém đến mức không thể tưởng tưởng được nổi bọn hắn có nguồn gốc sinh sống lâu đời ở đây. Nếu như Trần Nguyên không nghe được những lời vừa rồi của Lục Vân nói thì hắn vẫn còn đinh ninh trong đầu rằng bộ lạc Miên Việt này chỉ mới tồn tại gần đây mà thôi.

“Bẩm Đại đế, thực chất xưa kia chúng thần cũng vô cùng mạnh mẽ. Đã từng có lúc bộ lạc của chúng thần lên đến gần mười ngàn người. Nhưng qua quá nhiều lần biến động, khiến cho con dân của bộ lạc chúng thần bắt đầu giảm đi rất nhiều.

Đó là phải kể đến ba lần dịch bệnh lớn và hai lần lũ lụt lớn đã cướp đi vô số con dân của bộ lạc chúng thần. Ở vùng đất này tuy trồng trọt và chăn nuôi rất phát triển nhưng hàng năm đều có mưa lớn và lũ lụt triền miên.

Hai lần lũ lụt lớn kia, thần nghe tộc trưởng đời trước truyền lại nói là lúc đó nước dâng lên cao và chảy xiết hơn bây giờ gấp hai lần. Kinh khủng hơn đó chính là một trong hai cơn lũ kia không phải là nước mà lại chính là bùn đất.

Chỉ sau một trận mưa lớn, không hiểu từ đâu từng dòng bùn kia chảy cuồn cuộn quét qua bộ lạc của chúng thần khiến cho tất cả mọi người trong bộ lạc thần lúc đó trở tay không kịp. Chỉ riêng đợt lũ bùn kia thôi cũng đã khiến cho hơn hai ngàn người mất tích”

Nói đến đây, Lục Vân cũng không khỏi giấu được vẻ đau buồn hiện trên nét mặt của hắn. Đất đai ở đây tuy vô cùng tươi tốt nhưng quanh năm lại sống chung với hiểm nguy kề cận như thế hắn cũng chẳng muốn một chút nào.

Nhưng bảo hắn dẫn bộ lạc của mình di chuyển đến nơi khác sinh sống? Sự kiện lần kia cũng khiến cho hắn mất hết can đảm để đi ra ngoài rồi. Hắn thà rằng sống ở đây, nơi đây tuy mưa lũ quanh năm nhưng ít nhất bọn hắn vẫn còn duy trì được bộ lạc của mình.

Nhưng nếu đi ra ngoài kia tìm vùng đất mới, biết đâu bộ lạc của hắn sẽ càng bị diệt nhanh hơn thì sao? Đến đời hắn, bộ lạc đã bị suy yếu đến mức này, dù hắn có muốn cũng chẳng thể làm gì hơn được nữa.

Trần Nguyên nghe Lục Vân nói về trận mưa lũ kia thì trong đầu hắn ngay lập tức liên hệ đến lũ quét và lũ bùn. Lúc này hắn cũng cảm thấy xui xẻo thay cho bộ lạc Miên Việt.

Đã từng hùng mạnh một thời, ấy vậy mà vẫn không thể tránh được sự tàn khốc của tự nhiên. Sự sống và cái chết của bọn hắn vẫn hoàn toàn không thể thoát khỏi bàn tay khống chế của tự nhiên đầy tàn khốc này.

“Hiện tại bộ lạc của các ngươi còn bao nhiêu người?”, Trần Nguyên nhìn Lục Vân tràn đầy cảm thông hỏi.

Hắn cũng không khỏi cảm thông tội nghiệp cho Lục Vân. Những tộc trưởng đời trước thì truyền lại cho hắn một bộ lạc đã vô cùng suy yếu. Trong đầu hắn lại còn mang theo ám ảnh tâm lý. Hắn có thể dẫn dắt bộ lạc của hắn tồn tại đến được ngày hôm nay đã là một kỳ tích.

“Bẩm Đại đế, bộ lạc của thần hiện tại có tất cả ba ngàn hai trăm người bao gồm già trẻ trai gái, trong đó có sáu trăm năm mươi tám chiến sĩ thưa Đại đế”, Lục Vân nghe Trần Nguyên hỏi thông tin về bộ lạc Miên Việt thì hắn ngay lập tức chắp tay cung kính đáp.

Nghe Lục Vân báo cáo, Trần Nguyên cũng không khỏi gật đầu. Thêm số lượng con dân này vào Đại Việt của hắn, hắn sẽ càng có thêm nhiều hơn nguồn nhân lực, đất nước của hắn cũng sẽ vì vậy mà càng nhanh chóng phát triển hơn.