Đại Việt Chúa Tể

Chương 147: Dao động nhân tâm



Vị Nhâm công tử kia chẳng mấy chốc bị Dưỡng Tĩnh mang đến trước mặt Trần Nguyên. Cả cơ thể của hắn lúc này không thể khống chế được nữa mà run lên bần bật. Trước mắt hắn lúc này, chính là bóng lưng vô cùng cao lớn cùng tà chiến bào bay phấp với trong gió, không khác gì một ác ma đang chuẩn bị xâu xé tâm trí của hắn.

Khi đã nhìn thấy Dương Tĩnh thành công bắt tên cầm đầu đám quân phía bên kia quay trở về, Trần Nguyên cũng chẳng thèm nhìn tên kia lấy một cái. Hắn làm vậy chính là vì để đám bảo cho đám quân bên kia không dám làm ra điều gì ngu ngốc mà thôi.

Nắm tên cầm đầu trong tay mình, Trần Nguyên chắc chắn rằng đám binh lính như rắn mất đầu kia chẳng mấy chốc sẽ tan ra mà không cần bọn hắn phải tốn công tốn sức thu thập. Hắn cũng chẳng muốn dùng đám người kia để luyện binh.

Bởi thực sự Trần Nguyên vẫn có chút lo sợ trong lòng, hắn lo sợ nếu dùng đám lính kia để luyện binh thì hắn sẽ phải nhận được những tổn thất không đáng có. Vấn đề nằm ở chỗ, là đám binh lính kia quá khác xa so với đám binh lính của bộ lạc Đại Ngạc trước mắt hắn này.

Trong mắt hắn, đám binh lính kia được trang bị quá đầy đủ, ngoài ra, nhìn phong cách chiến đấu của bọn hắn, Trần Nguyên chắc chắn rằng đám lính này được huấn luyện vô cùng bài bản và chuyên nghiệp, không phải đám lính Đại Ngạc này có thể so sánh được.

Trong khi tất cả chiến sĩ của hắn, tuy được trang bị đầy đủ không thua kém bọn binh lính kia. Nhưng tất cả chiến sĩ của hắn vẫn chưa từng được giao chiến với một đám binh lính được trang bị đến tận răng như thế này.

Nếu hắn dùng đám lính kia để luyện binh, không khéo hắn sẽ bị lật thuyền trong mương. Không phải là hắn lo sợ tất cả các chiến sĩ của hắn bị thua, bị thương vong. Cái mà hắn lo sợ, chính là sợ tất cả chiến sĩ của hắn sẽ mất đi sĩ khí chiến đấu.

Bởi vì đây là trận chiến lớn đầu tiên, nên Trần Nguyên càng cần phải thắng, càng thắng lớn càng tốt. Có như vậy thì hắn mới có thể đúc cao hơn nữa tinh thần phấn chiến và sĩ khí chiến đấu của tất cả các chiến sĩ.

Hắn muốn tất cả chiến sĩ của hắn phải tin tưởng rằng: Bọn hắn chính là những chiến binh bất bại. Có được niềm tin như thế, thì sau này, bọn hắn dù có gặp bất kỳ một kẻ thù nào mạnh hơn bọn hắn gấp trăm lần, hay là bọn hắn có bị thua cuộc một trăm lần đi chăng nữa, thì tinh thần đó, sĩ khí đó vẫn mãi còn trong trái tim và tâm trí của bọn hắn.

Đó chính là niềm kiêu ngạo của bọn hắn, đó chính là quyết tâm và mục tiêu phấn đầu của bọn hắn. Trần Nguyên không cho phép bất kỳ ai dập tắt những quyết tâm và mục tiêu của tất cả chiến sĩ hắn vào lúc này.

Trên chiến trường lúc này, đội quân của bộ lạc Đại Ngạc với sự càn quyét của Trần Giang cùng tất cả chiến sĩ sau lưng hắn, lúc này đã bắt đầu có dấu hiệu tan đàn xẻ nghé. Bọn hắn lúc này cũng đã bắt đầu run sợ và tuyệt vọng khi đối mặt với một con quái vật như thế này.

Bọn hắn lúc này chỉ còn biết thụ động chống đỡ mà không còn dám lao lên phản kháng lại một chút nào nữa. Bởi chỉ cần bọn hắn lao lên là ngay lập tức tất cả các chiến sĩ của Trần Giang và Đại Man lập tức xọc thẳng vào, chia cắt bọn hắn ra thành từng mảng nhỏ đế đánh giết.

Chính vì vậy, số lượng binh sĩ bọn hắn đã ít nay lại càng ít. Bọn hắn giờ phút này chỉ còn biết tụ tập lại với nhau với hy vọng có thể chống đỡ được càng lâu càng tốt. Bọn hắn vẫn còn ôm hy vọng quân của vị Nhâm công tử kia sẽ quay lại tiếp ứng bọn hắn.

Nhưng bọn hắn đâu có biết được rằng, vị Nhâm công tử lúc này đã bị Dương Tĩnh giẫm một chân lên người hắn, ép cho cả người hắn dán chặt xuống dưới mặt đất. Còn đội quân như rắn mất đầu của hắn kia thì lúc này chỉ biết đứng một chỗ, chôn chân như trời trồng mà chẳng biết nên đánh hay là không.

Mà bên kia, Đại Man và Đại Bưu vẫn liên tục ăn miếng trả miếng. Trên thân thể của hai người lúc này đã có vô số những vết chém to tướng, máu tươi đã nhuộm đỏ cả cơ thể của bọn hắn.

Quan sát hai người này chiến đấu, Trần Nguyên cũng không khỏi để ý đến tên tộc trưởng bộ lạc Đại Ngạc kia. Tên tộc trưởng Đại Ngạc kia chiến đấu liên tục nãy giờ vẫn không hề có dấu hiệu đuối sức một chút nào, điều đó làm cho Trần Nguyên nghĩ đến một vấn đề, đó chính là tên tộc trưởng Đại Ngưu này có khả năng đã được bọn Khựa kia chỉ cho phương pháp tu luyện.

Cũng giống như tên Độc Cẩu lúc trước kia, bọn Độc Cẩu chỉ là một bộ lạc vô cùg nhỏ bé khi đem ra so sánh với bộ lạc Đại Ngạc, ấy vậy mà bọn Khựa vẫn dùng những phương pháp tu luyện kia truyền lại cho bọn chúng. Vậy thì làm sao bọn Khựa kia lại không dùng cách đấy để thu thập bọn người Đại Ngạc này được.

Trên thế gian này, có mấy kẻ là không muốn mình trở nên mạnh mẽ, có kẻ nào chấp nhận mình là một người thấp cổ bé họng để cho người khác bắt nạt. Đứng trước cám dỗ có thể khiến cho bản thân mình không ngừng lớn mạnh, thì không mấy ai có thể chối từ được.

Tuy nhiên, như trong quyển sách hướng dẫn cách tu luyện mà Trần Nguyên từng đọc được kia. Thì những cảnh giới ban đầu như Luyện khí, Trúc cơ cũng không khiến cho con người trở nên mạnh mẽ hơn so với người thường là bao nhiêu.

Bởi như cuốn sách kia giải thích, những cảnh giới như Luyện khí hay Trúc cơ chỉ là phương pháp điều khí trong cơ thể, giúp cho người tu luyện có thể giữ được khí ở trong cơ thể của mình. Giúp cho người tu luyện có sức khỏe bền bỉ hơn người thường, do được dòng khí lưu trữ trong cơ thể không ngừng cung cấp năng lượng cho chủ thể.

Chỉ khi nào người tu luyện lên tới Kim đan thì người tu luyện mới có thể tự do điều khiển và vận dụng dòng khí đấy trong cơ thể của mình. Khiến cho người tu luyện cũng bắt đầu có những chuyến biến rõ rệt, khác xa so với những người đang còn ở cấp độ Luyện khí hoặc Trúc cơ kỳ.

Khi tu luyện lên đến Kim đan cảnh, cơ thể người tu luyện sẽ liên tục biến hóa. Khiến cho người tu luyện bắt đầu có thể phóng thích khí ở trong cơ thể của mình đi ra ngoài. Có thể nói rằng, khi người tu luyện đạt đến cấp bậc Kim đan cảnh thì khí trong cơ thể của mình đã không còn như lúc đầu là chỉ mỗi công năng phụ trợ.

Cũng chính nguyên nhân như vậy nên bọn Khựa kia mới chỉ giao cho bọn Độc Cẩu một quyển sách không hề nguyên vẹn, quyển sách mà Trần Nguyên lúc đó lấy được cũng chỉ hướng dẫn tu luyện đến Trúc cơ kỳ mà thôi.

Bọn Khựa cũng chẳng dại gì mà đưa toàn bộ mồi nhử ra trong một lần. Ngoài ra, khi bọn hắn chưa chắc chắn được đám người kia sẽ tuyệt đối thần phục và chịu nghe theo sự sai khiến của bọn hắn, thì đời nào bọn hắn có thể chỉ cho đám người kia trở lên thực sự mạnh mẽ được. Đến lúc đó chẳng phải là bọn Khựa tự lấy đá kê chân mình.

Đại Man bây giờ cũng đã là Trúc cơ kỳ cảnh giới, nhưng tên tộc trưởng Đại Ngạc kia vẫn không hề có dấu hiệu thua thiệt một chút nào khi trận chiến đang kéo dài nãy giờ. Phải biết rằng, hai người bọn hắn đang điên cuồng chiến đấu, đang sử dụng hết sức của mình để đàn áp đối phương.

Sau một hồi lâu quan sát, Trần Nguyên cũng chắc chắn phán đoán của hắn là đúng. Nếu tên tộc trưởng Đại Ngạc kia cảnh giới thấp hơn Đại Man, hắn nãy giờ chắc chắn phải bị Đại Man băm vằm thành trăm ngàn mảnh rồi.

Đại Man hai mắt huyết sắc tràn đầy, nộ khí của hắn lúc này đã dâng lên đến tận trời cao, sát khí tỏa ra từ ánh mắt của hắn cũng không ngừng lan tràn xung quanh. Mà Đại Bưu kia lúc này cũng vậy, sát khí và nộ khí của hắn cũng không thua kém Đại Man là bao nhiêu.

“Cheng… cheng”

Hai thanh đại đao của cả hai người vung liên tiếp hai nhát chém mạnh và nhau phát ra những tiếng kêu đinh tai nhức óc. Cả hai người cũng vì chấn lực từ những nhát chém vừa rồi mà không ngừng lùi lại về phía sau mấy bước.

“Hahaha… Đại Man a Đại Man, ngươi cũng chỉ có vậy thôi sao? Lúc trước không phải người từng trên cơ của ta hay sao? Sao bây giờ ngươi lại yếu đến như vậy? Ngươi đã không còn làm ta sợ hãi mỗi lần đối mặt như lúc trước nữa rồi. Ngươi, đã già rồi. Cũng nên chết sớm đi thôi”.

Đại Bưu khoác thanh đại đại đao lên vai mình, chẳng hề khách khí mà nhìn Đại Man mình đầy máu me không ngừng buông lời mỉa mai, châm chọc. Đại Man nghe hắn nói vậy thì cũng vô cùng âm trầm đến đáng sợ.

Hắn âm trầm không phải là hắn sợ sệt hay là quan tâm đến những lời của tên Đại Bưu kia. Hắn âm trầm là vì hắn không thèm nhiều lời với tên súc vật này, nói thẳng ra là Đại Man chẳng thèm nhiều lời với một tên súc vật, cặn bã như tên Đại Bưu này.

“Hahaha… Không dám lên tiếng? Ngươi cũng là một tên phế vật như cha của ngươi mà thôi. Ngươi tưởng rằng ngươi mang theo nhiều người đến đây thì có thể làm ta sợ? Các ngươi có thể giết được ta?

Ta nói cho ngươi biết, ta từ lâu đã thần phục đất nước Khựa hùng mạnh. Bọn hắn đã giúp ta có thể trở lên càng ngày càng mạnh mẽ. Các ngươi dám giết ta? Giám chống đối lại với một đất nước Khựa hùng mạnh hay sao? Chẳng lẽ các ngươi lại vì một tên vừa mới đầu nhập này mà chịu chết một cách vô ích?”

Đại Bưu kia nhìn lại tất cả chiến sĩ đang còn đứng xung quanh, cuối cùng hắn nhìn về phía Trần Nguyên mà không ngừng buông lời dao động nhân tâm. Hắn thừa sức hiểu rõ Đại Man là người như thế nào, với tính cách của Đại Man, hắn chẳng thể nào có một bộ lạc bằng hữu nào chứ đừng nói là bộ lạc nào đứng ra chịu chết thay hắn.

Trong đầu hắn, hắn đoán chắc tên Đại Man này cũng chỉ là sau khi dẫn người chạy trốn mà thần phục một bộ lạc khác mà thôi. Mà nếu đã thần phục một bộ lạc khác, thì giá trị của hắn ở trong bộ lạc kia cũng chẳng đáng là bao nhiêu. Chẳng có bộ lạc nào ngu mà lại vì một tên vừa mới thần phục mà đưa bộ lạc của mình vào nguy hiểm cả.