Đại Việt Chúa Tể

Chương 149: Mối thù hóa giải



Đại Bưu tuy trong lòng đã triệt để hoảng loạn nhưng hắn cũng không muốn chết, đặc biệt là chết trong tay của kẻ thù không đội trời chung của hắn này, kẻ mà hắn đã hận đến tận trong xương tủy này.

Hắn không kịp suy nghĩ gì nữa mà hai tay cấp tốc vung lên đại đao chống đỡ phía trên đầu của mình. Một tay hắn nắm chặt cán đao, tay còn lại thì đỡ lấy sống đao. Hắn không dám khinh thường nhát chém của tên cụt tay này, bởi vì hắn biết rằng nhát chém này là nhát chém toàn lực của tên Đại Man.

“Cheng”

Một âm thanh sắt thép va chạm chói tai vang lên, khiến cho những chiến sĩ đang chiến đấu xung quanh hai người lúc này, cũng bất chợt phải ôm tai đau đớn vì tiếng kêu kinh khủng phát ra từ hai thanh đại đao kia va chạm vào nhau.

Khí thế của Đại Man quá mạnh khiến cho Đại Bưu dù có gắng hết sức chống đỡ nhưng cũng bị nhát chém toàn lực vừa rồi của Đại Man, khiến cho hai chân của hắn run lên chống đỡ.

Sém chút nữa hai chân của hắn đã trụ không được mà quỳ sụp xuống đất. Đại Bưu lúc này cắn chặt răng, hai tay run run vì tê liệt mà cỗ giữ lấy thanh đại đao ở trên đầu mình. Bởi chỉ cần hắn từ bỏ chống cự trong phút giây thôi thì cũng đủ để lưỡi đao sắc bén của Đại Man gọi ngang cái đầu của hắn.

Đại Man biết nhát chém toàn lực vừa rồi của mình cũng không thể kết liễu được Đại Bưu thì hắn ngay lập tức tung ra một cú đá thẳng vào ngay chính giữa lồng ngực của Đại Bưu, khiến cho hắn bị đạp văng ra xa mấy mét.

Đại Bưu vì cú tấn công bất ngờ vừa rồi của Đại Man mà không kịp phản ứng, khiến cho hắn giờ này một tay không ngừng ôm lấy ngực của mình, miệng của hắn thì không ngừng nôn ra máu.

Ánh mắt của hắn lúc này cũng đã vô cùng hoảng sợ nhìn Đại Man, hắn không thể tin được Đại Man có thể mạnh mẽ hơn hắn. Phải biết rằng hắn cũng đã được bọn Khựa kia chỉ dạy cho cách tu luyện, và hắn bây giờ cũng đã đạt đến cảnh giới Luyện khí kỳ đỉnh phong, ấy vậy mà hắn vẫn thua Đại Man.

Hắn một lần nữa nhìn lại xung quanh mình, đám người lạ mặt của bộ lạc kia lúc này không phải là đang chiến đấu mà bọn hắn chính xác là đang điên cuồng chém giết, chém giết đám chiến sĩ của hắn.

“Tại sao? Tại sao bọn người này lại mạnh đến như vậy?”

Đại Bưu nhìn thấy cảnh này thì vẫn không ngừng lẩm bẩm tự hỏi. Tất cả những chiến sĩ của hắn cũng đều được tu luyện theo phương pháp mà bọn Khựa kia chỉ dạy. Hắn lúc đầu còn tin tưởng rằng, nếu hắn càng kéo dài thời gian, thì bọn hắn chắc chắn sẽ lấy lại được lợi thế của bọn hắn trên chiến trường. Nhưng nay đâu?

Càng kéo dài thời gian, người của hắn chết lại càng nhiều hơn, càng nhanh hơn nữa. Hắn triệt để hoảng loạn, hắn đã bắt đầu nổi lên nghi ngờ trong lòng mình; chẳng lẽ bọn Khựa kia lại lừa dối hắn hay sao?

Hắn không thể chấp nhận được hiện thực này, bởi vì nó quá tàn nhẫn, quá phũ phàng đối với hắn. Bao nhiêu tâm huyết của cha hắn, bao nhiêu công sức của hắn, chẳng lẽ lại bị đạp đổ xuống sông xuống biển như vậy hay sao?

Hắn siết chặt thanh đại đao ở trong tay mình, hai mắt hắn cũng đã đỏ bừng nhìn chằm chằm lấy Đại Man. Chính tên này, chính là tên này đã không những là cản đường đi của hắn, nay lại phá hủy đi giấc mơ trở thành bá chủ vùng này của hắn. Hắn phải giết tên này, bằng mọi giá, hắn phải chém tên này thành trăm ngàn mảnh.

Hắn đạp mạnh xuống đất mà lao thẳng đến phía Đại Man, đại đao trong tay của hắn cũng bắt đầu run lên, tất cả thống hận của hắn đều dồn cả lên nhát chém này. Hắn muốn ngay lập tức chặt đứt đầu tên khốn kiếp kia, hắn muốn nhai xương uống máu kẻ đã đạp nát đi tương lai của hắn.

Đại Man hai mắt tràn đầy huyết hồng cũng không một phút giây nào rời khỏi tên súc vật kia. Nhìn thấy Đại Bưu lao đến, nhìn khí thế của Đại Bưu, hắn thừa sức đoán biết được tên súc vật này muốn dùng một chiêu cuối cùng để kết thúc tất cả sự thù hận bây lâu nay của bọn hắn.

Đại Man lúc này cũng mỉm cười, hắn nở một nụ cười mãn nguyện. Bởi hắn biết rằng, nếu tên Đại Bưu kia không muốn liều mạng thì hắn cũng sẽ rất khó để giết được tên kia. Nhưng nay tên súc vật kia đã liều mạng, vậy thì cũng hợp với ý của hắn.

Đại Man cũng ngay lập tức đạp mạnh xuống đất mà lao thẳng đến vị trí của Đại Bưu. Lưỡi đao của hắn nhanh như cắt lại được vung lên một lần nữa, lưỡi đao hắn xé gió phát ra những tiếng rít lạnh lẽo nhắm ngay cổ của Đại Bưu mà chém thẳng tới.

Đại Bưu cũng không thèm thu đao chống đỡ mà vẫn vung lưỡi đao của hắn chém thẳng vào cổ của Đại Man, đồng thời cánh tay còn lại của hắn thì đưa lên thủ thế che lấy cổ của mình. Hắn muốn liều mạng, nhưng hắn muốn giữ lấy cái mạng của mình. Đại Man thì không được, Đại Man cũng liều mạng, nhưng Đại Man lại thua hắn một cánh tay.

“Vù”

“Vù”

Hai lưỡi đao lướt với tốc độ cực nhanh trong gió tạo ra những tiếng rít kinh người. Hai lưỡi đao vô cùng sắc bén chỉ trong chớp mắt đã lao đến gần phía cổ của hai người. Chỉ trong tích tắc nữa thôi, hai lưỡi đao sẽ gần như đồng thời chém thẳng vào da thịt của hai người. Đại Bưu lúc này bỗng nhiên nở một nụ cười giễu cợt Đại Man.

Hắn tin rằng, trong cuộc đấu suốt đời này với Đại Man, hắn mới là người thắng cuối cùng, hắn mới chính là kẻ sống sót cuối cùng. Nhưng hắn bỗng nhiên giật mình kinh hoảng khi có một tiếng rít lạnh người khác lại đột ngột vang lên.

“Víu”

Hắn lúc này như chợt nhìn thấy thứ gì bỗng nhiên hai mắt của hắn trợn to cả lên. Hắn không thể tin được vào mắt mình, hắn muốn thu lại đao của mình nhưng hắn biết đã không còn kịp nữa rồi. Hắn lúc này liếc qua Đại Man với ánh mắt dữ tợn mà càng siết chặt hơn thanh đại đao chém xuống.

“Phập”

“Phựt”

Liên tiếp hai tiếng trầm đục bất chợt vang lên, khiến cho đám binh lính đứng xung quanh hai người lúc này cũng vì vậy mà ngưng chiến cả lại. Bọn hắn lúc này cũng không thể tin vào mắt mình mà nhìn chằm chằm vào vị trí phát ra tiếng vang kia.

Giờ phút này, trên mặt đất, Đại Bưu và Đại Man vẫn đang còn đứng im bất động ở đấy. Hai người có mối thù truyền kiếp, hôm nay rốt cuộc cũng đã giải quyết được ân oán của bọn hắn.

Cha của cả hai người là anh em ruột. Cha của Đại Man là anh, còn cha của Đại Bưu là em. Cha của Đại Man cũng chính là tộc trưởng đời trước, trong khi đó, cha của Đại Bưu lại chính là phó tộc trưởng.

Cha Đại Man thì muốn tất cả con dân của hắn có được một cuộc sống yên bình, không phải suốt ngày chém chém giết giết. Nhưng cha của Đại Bưu lại không phải là một người chấp nhận một cuộc sống yên bình như vậy. Cha của Đại Bưu chính là một người có tham vọng và dã tâm rất lớn.

Hắn muốn bộ lạc của hắn phải làm bá của của vùng đất này. Hắn muốn hắn chính là người đứng trên tất cả mọi người. Vì vậy, nên khi bọn Khựa tìm đến bộ lạc của bọn hắn, và chỉ cho bọn hắn cách tu luyện để trở nên mạnh mẽ thì hắn đã mù quáng mà sùng bái tin theo.

Từ đó hắn suốt ngày thuyết phục anh trai của mình, nhưng sau một thời gian dài thuyết phục, hắn biết được hắn không tài nào thuyết phục được anh trai của hắn đi theo con đường mà bọn Khựa kia đã hướng dẫn.

Chính vì vậy, để thực hiện được giấc mơ của mình, hắn đã bắt đầu nổi lên một ý nghĩ ác độc, đó chính là giết chết anh trai của mình, để hắn có thể đường đường chính chính lên nắm quyền điều hành bộ lạc.

Nhưng xui cho hắn, việc làm của hắn đã bị mấy vị trưởng lão khác trong bộ lạc kịp thời ngăn cản mà cứu sống được Đại Man, còn cha của Đại Man thì không có được may mắn như vậy.

Bộ lạc cũng vì sự kiện đó mà bắt đầu tan đàn xẻ nghé. Tất cả con dân trong bộ lạc cũng dần dần chia rẽ về hai trường phái khác nhau. Một trường phái là muốn theo bọn Khựa, để có thể ngày càng mạnh mẽ hơn. Còn một trường phái khác là muốn báo thù cho tộc trưởng của bọn hắn.

Mà bọn Đại Bưu tách ra cũng bắt đầu thành lập một bộ lạc mới lấy tên là Đại Ngạc. Ngay khi thành lập bộ lạc mới của mình, bọn hắn bắt đầu nhờ sự giúp đỡ của đất nước Mãnh Long và bọn Khựa mà từng bước phát triển đi lên. Chính vì vậy mà bộ lạc của Đại Man phải rơi vào tình cảnh trốn chạy khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình.

Mối thù chỉ có máu của đối phương mới có thể được rửa sạch kia cuối cùng cũng đã được giải quyết. Ngày hôm nay, chỉ còn một kẻ được phép tiếp tục sống tiếp trên thế gian này. Đó chính là kẻ mạnh, kẻ thắng cuộc, còn kẻ thua, sẽ bị chôn vùi mãi mãi theo năm tháng.

Đại Man thân mình của hắn máu tươi nóng hổi từ từ không ngừng chảy xuống, cả khuôn mặt của hắn lúc này cũng đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, chỉ chừa lại mỗi hai con mắt tràn đầy huyết khí là dòng máu kia không cách nào che lấp được.

Cánh tay của hắn lúc này không ngừng run run, hắn ngửa mặt lên trời như để ngăn không cho phép những giọt nước mắt rơi xuống. Mối thù của bọn hắn biết bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng đã hóa giải.