Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 5



Bản Convert

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Thể loại: Đam mỹ.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác.

Chương 05: Lâm Lang muốn làm hoàng hậu sao?

Giờ thìn.

Tạ Triều Uyên đến chỗ Càn Minh đế thỉnh an, vừa mới bước vào liền phát hiện bầu không khí bất thường.

Thống lĩnh cấm vệ quân bẩm báo án Thái tử mất tích đã có tiến triển mới, tạp dịch ở bãi săn ngày hôm trước bị thẩm tra, đã nhận tội rằng gã bị người mua chuộc mưu hại thế tử Triệu quốc công, sợ tội tự sát trong ngục.

"Theo lời tạp dịch Đinh Mão khai, trước đó gã thua ở sòng bạc, tháng trước quen biết một đồng hương làm nghề mua bán rượu, đối phương giúp gã trả nợ, còn cho gã thêm chút bạc, bày mưu đặc kế để gã chỉ ra ở bãi săn từng gặp thân vệ của Triệu thế tử hành thích Thái tử điện hạ. Thần sai người đến tìm đồng hương mà gã nói, phát hiện đồng hương kia chẳng may say rượu ngã xuống nước chết đuối, người trong nhà bảo rằng chẳng biết chuyện người nọ làm bên ngoài, sau khi tra xét thì lấy được một bức thư không đầu không đuôi, người sai sử hắn thu mua tạp dịch Đinh Mão, thê tử hắn cho biết người nọ là huynh đệ kết bái hắn từng quen thời trẻ, nghe nói sau đó vào vương phủ làm hộ vệ, đó là người làm trong quan trường duy nhất mà hắn biết."

Thống lĩnh cấm quân nói rõ ràng từng chữ, Tạ Triều Dung không kiềm nỗi mà truy vấn ngay: "Vương phủ? Vương phủ nào?"

Thống lĩnh cấm quân trình những tin tức kia cùng một bức hoạ lên cho Càn Minh đế: "Đây là bức hoạ dựa theo mô tả của người vợ nọ."

Càn Minh đế nhíu mày nhìn một hồi, diện mạo bình thường, nhìn không có gì đặc biệt, vì thế đưa cho những người khác cùng xem, Tạ Triều Dung gấp không chờ nổi, nhưng không nhìn ra là ai, nhưng đứa em cùng mẹ của gã là Tạ Triều Nghi ghé mắt lại nhìn một chút, bỗng kêu lên: "Hình như đệ từng gặp người này rồi."

Mắt Tạ Triều Dung sáng quắc: "Gặp ở đâu?"

Tạ Triều Nghi ngẫm nghĩ cẩn thận, chuyển mắt về phía Tạ Triều Kỳ: "Người này là hình như thị vệ bên cạnh tứ ca, đệ gặp gã ở chỗ tứ ca."

Tạ Triều Kỳ nhíu mày.

Tạ Triều Dung thì nghiến răng: "Lão tứ."

Thống lĩnh cấm quân lại trình lên phần chứng cứ thứ hai: "Thần đến mảnh rừng kia lục soát vài lần, cạnh chỗ Thái tử bị ám sát không xa, tìm được một chiếc ban chỉ (1) bị phủ dưới lá."

Thấy rõ cái ban chỉ đó, mặt Tạ Triều Kỳ tái nhợt.

Tạ Triều Dung lạnh lùng nói: "Được lắm. Quả nhiên là ngươi. Cái nhẫn này rõ ràng đây là đồ ngươi đã xin phụ hoàng ban thưởng, để ta xem ngươi còn muốn nói cái gì?"

Càn Minh đế trầm mặt, lạnh giọng hỏi Tạ Triều Kỳ: "Chuyện này rốt cuộc thế nào?"

Tạ Triều Kỳ dùng sức nắm tay: "Nhi thần không biết gì, cái nhẫn này quả thực là của nhi thần, nhi thần đã ban thưởng cho thị vệ Giang Thế, nhưng Giang Thế tuyệt đối không thể đi hành thích Thái tử được. Nhất định có người vu oan hắn, thỉnh phụ hoàng minh giám."

"Rõ ràng ngươi đã sai sử hắn mưu hại Triệu thế tử, ngươi còn có mặt mũi mà lươn lẹo." Tạ Triều Dung vênh váo tự đắc, cái oán khí này hắn đã nhịn hai ngày, hôm nay xem như oan có đầu nợ có chủ.

Tạ Triều Kỳ cắn chặt răng, vén vạt áo mà quỳ xuống, dập đầu với Càn Minh đế: "Thỉnh phụ hoàng minh giám..."

Nhất thời trong điện chỉ còn âm thanh kêu gào của Tạ Triều Dung và tiếng dập đầu không ngừng của Tạ Triều Kỳ, thủ phụ Thẩm Trọng Đạo quan sát sắc mặt Càn Minh đế, cẩn thận mà đề nghị: "Bệ hạ, hay là gọi người đến, giáp mặt thẩm vấn lần nữa rồi hãy định đoạt."

Càn Minh đế trầm giọng: "Lôi người tới cho trẫm."

Thị vệ Giang Thế kia vốn cùng tới với Tạ Triều Kỳ, đang ở ngoài điện chờ, nhanh chóng bị người dẫn vào, quỳ xuống đất mà thanh minh: "Ti chức chưa từng làm chuyện này, chiếc ban chỉ kia đã mất lúc trước, thư kia cũng không phải ti chức viết. Quả thực ti chức có tình kết nghĩa với người nọ, nhưng đã cắt đứt lui tới từ lâu."

"Lúc Thái tử mất tích, ngươi đang ở đâu?" Càn Minh đế tự mình thẩm vấn.

"Thần bảo vệ Hoài vương ở bãi săn thú."

"Có từng vào núi không?"

"Từng vào."

"Vào một mình sao?

Giang Thế bỗng nhiên cắn chặt răng, cúi thấp đầu, nắm chặt tay lại, Tạ Triều Kỳ nôn nóng đáp giùm: "Cùng vào, bọn con cùng vào."

Càn Minh đế lạnh mặt nhìn hắn: "Có những người khác không?"

"Không có."

"Hai bọn ngươi cùng vào, những người khác không đi theo, các ngươi đi bao lâu?"

Thần sắc Tạ Triều Kỳ trở nên hoảng loạn, ấp úng nói: "Không, không lâu lắm, chừng hai khắc."

"Hai người các người vào rừng làm chuyện gì không thể để người khác biết hay sao? Sao lại chột dạ?"

Tạ Triều Dung không khách khí mỉa mai: "Hai khắc? Đi vào hai khắc mà không mang theo những người khác? Lão tứ, không phải ngươi thích tiền hô hậu ủng, một đống người đi theo lắm sao? Sao trùng hợp ngày Thái tử xảy ra chuyện thì ngươi chỉ mang một người đi vào rừng?"

Tạ Triều Kỳ lại dập đầu: "Phụ hoàng minh giám, phụ hoàng minh giám, Giang Thế quả thực oan uổng, cái nhẫn kia đã mất lâu, hắn đã nói với con rồi, nhất định là có người trộm ban chỉ để hãm hại hắn, xin phụ hoàng minh giám!"

Lần đầu tiên Tạ Triều Kỳ kinh hoảng thất thố trước mặt người khác như vậy, Tạ Triều Uyên vẫn im lặng xem náo nhiệt nãy giờ mới lên tiếng: "Tạp dịch kia đã chết trong ngục, người xui khiến gã thì rơi xuống nước chết, để lại lá thư kia, không khỏi quá mức trùng hợp."

Lời y nói ra, Tạ Triều Dung liền hung dữ trừng mắt qua, Tạ Triều Uyên làm ra vẻ mặt không sao cả, dù sao tính tình của y là vậy, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Càn Minh đế cau mày, thống lĩnh cấm quân vội vàng giải thích: "Thần vô năng, tạp dịch Đinh Mão kia xé quần áo của mình, treo cổ tự sát, chờ thần phát hiện thì đã tắt thở."

"Các con thấy sao?"

Tạ Triều Kỳ vẫn còn dập đầu kêu oan, Càn Minh đế bị làm ồn đến đau đầu, hỏi mấy đứa khác, nhưng nghe giọng điệu này của ông, rõ ràng cũng không tin chuyện này do Tạ Triều Kỳ sai người làm ra.

Tạ Triều Dung chỉ hận không thể định tội Tạ Triều Kỳ ngay bây giờ, cha con Triệu Trường Minh lấy tư cách người bị hại khẩn cầu Càn Minh đế tra rõ sự tình, đám người Thẩm Trọng Đạo cũng nhắc nhở Càn Minh đế mọi chuyện đáng ngờ, chi bằng áp trước rồi bàn lại sau, bây giờ tìm Thái tử về mới là chuyện quan trọng nhất.

Càn Minh đế phiền không chịu nổi, sai người áp giải Giang Thế xuống, đem tất cả mọi người đuổi ra.

Sau khi ra khỏi cửa, Tạ Triều Dung hung tợn mà lườm Tạ Triều Kỳ, quăng một câu cảnh cáo: "Ngươi chờ đó cho bổn vương."

Vẻ mặt Tạ Triều Kỳ khó coi vô cùng.

Mấy người còn lại lục tục rời đi, Tạ Triều Uyên ra trễ một chút, mắt thấy Tạ Triều Kỳ ăn vạ không chịu đi, có lẽ còn muốn vào cầu tình phụ hoàng bọn họ nữa, y bèn thuận miệng nhắc nhở hắn: "Phụ hoàng bây giờ rất đau đầu, ta thấy không bằng tứ ca cứ về trước, ở lại đây chỉ khiến ngài ấy không vui thêm mà thôi, người thị vệ kia của huynh cũng chẳng ai dám động đến, không cần lo lắng như vậy."

Tạ Triều Kỳ chớp cặp mắt đỏ hoe, nghe ý trong lời nói của Tạ Triều Uyên: "Hôm đó, người thấy hết?"

Hắn nói chắc chắn.

Tạ Triều Uyên cười cười, không phủ nhận: "Tứ ca yên tâm, huynh không nói với phụ hoàng, đệ cũng sẽ không nói."

Tạ Triều Kỳ cười lạnh; "Ngươi không phải cùng một giuộc với lão nhị sao?"

"Tứ ca huynh đừng có nói oan cho đệ..." Tạ Triều Uyên vẻ mặt vô tội: "Sao đệ có thể chung một phe với nhị ca, huynh không thể vì đệ tặng hai người cho huynh ấy, liền cảm thấy vậy. Chắc ngày đó huynh cũng nghe rồi, huynh ấy đòi đệ mà, đệ không đưa được sao? Lòng dạ huynh ấy hẹp hòi tất sẽ nhớ thù, đệ làm sao mà dám đắc tội."

"Ồ..." Do dự một chốc, Tạ Triều Kỳ phất tay bỏ đi.

Tạ Triều Uyên nén ý cười lại, bâng quơ phất tay, y bảo Vương Khiêm: "Đi thôi, chúng ta về."

Trên đường về Đình Tùng trai, nhìn hoa trong vườn nở rực rỡ, Tạ Triều Uyên sai người hái một chút, Vương Khiêm nhắc nhở y: "Hoa này hái xuống không tươi quá hai ngày, nếu điện hạ muốn ngắm hoa, nô tỳ cho người dời một ít về Đình Tùng trai."

"Không cần, để lang quân ngắm hai ngày là đủ rồi, mấy ngày nữa cũng nên hồi kinh."

Tạ Triều Linh quả nhiên thích mấy đoá hoa đó, vui vẻ sai người cắm vào bình.

Từ trước đến nay Đông Cung rất đơn điệu, sau này Tạ Triều Linh sắp sửa đại hôn, hậu viên mới bắt đầu trồng mấy loại hoa cỏ quý hiếm. Tạ Triều Uyên cảm thấy, Thái tử ca ca của y không nên kiềm chế ngột ngạt đến thế.

"Hôm nay điện hạ ra ngoài lâu như vậy, có chuyện gì sao?" Tạ Triều Linh thuận miệng hỏi.

Tạ Triều Uyên duỗi tay, kéo Tạ Triều Linh ngồi trên đùi mình.

Tạ Triều Linh đã quen cái thói dính người này của y, cũng lười phải giãy ra, nhìn ra được Tạ Triều Uyên rất vui vẻ, nói: "Hôm nay tâm tình điện hạ khá tốt?"

"Ừm, đi xem trò diễn."

Y dùng dăm ba câu kể lại chuyện vừa rồi.

Tạ Triều Linh nghe xong, nghĩ sơ bèn nói: "Cho nên là Thái tử bị người hành thích rơi xuống vực không rõ tung tích, nhị điện hạ và tứ điện hạ đều có hiềm nghi, nhưng bây giờ chứng cứ đang chỉ về tứ điện hạ, nhưng kỳ thật bệ hạ càng hoài nghi nhà mẹ nhị điện hạ hơn?"

"Lâm Lang thấy sao?" Tạ Triều Uyên cười hỏi.

"Ngài biết không phải tứ điện hạ làm?"

Tạ Triều Uyên áp vào lỗ tai hắn, trong giọng nói mang theo ý cười: "Ngày đó ta cũng ở trong rừng săn thú, nhìn thấy lão tứ và tên thị vệ kia ở chốn không người trong rừng, yêu đương vụng trộm."

Y cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối, hơi thở nóng rực chui vào lỗ tai Tạ Triều Linh. Tạ Triều Linh xoa xoa lỗ tai mình, lầu bầu: "Huynh đệ điện hạ cũng giống nhau thật, sở thích thực đặc biệt."

"Bổn vương với hắn không giống nhau..." Tạ Triều Uyên không cho là đúng: "Lâm Lang thử liền biết."

Tạ Triều Uyên có điều ám chỉ.

Tạ Triều Linh bỏ qua đề tài này: "Vậy là điện ha nhìn thấy người hành thích Thái tử?"

"Không có thấy." Tạ Triều Uyên bình tĩnh nói.

Tạ Triều Linh đăm chiêu: "Bất luận là ai làm, nếu đúng như ngài nói Thái tử rơi xuống sông xương cốt không còn, vậy thì bệ hạ càng không phán cái tội danh này lên đầu tứ hoàng tử, không đơn giản là bệ hạ, thế lực phía sau Thái tử cũng không, bọn họ sẽ không để một nhà nhị hoàng tử độc đại, tứ hoàng tử dù sao cũng là đứa con còn lại của nguyên hoàng hậu, sau lưng hắn còn thế lực của Đông Cung cũ."

"Lâm Lang của ta thật thông minh." Tạ Triều Uyên khen hắn, y chỉ nói vài ba câu, Tạ Triều Linh đã hoàn toàn phân tích được triều cục.

"Vậy còn ngài?" Tạ Triều Linh nhìn y: "Ngài cũng là hoàng tử."

Tạ Triều Uyên cười cười nói: "Mẫu thân của ta là vũ nữ một tiểu quốc ở Tây Nam tiến cống, xuất thân mẹ nuôi cũng không cao, Lâm Lang cảm thấy ta có gì để tranh với bọn họ?"

"Điện hạ há là loại người tự coi thường bản thân?"

Tạ Triều Uyên giơ tay, ngón tay chậm rãi vuốt ve cằm Tạ Triều Linh: "Lâm Lang muốn làm hoàng hậu sao?"

Tạ Triều Linh lắc đầu: "Nào có chuyện nam nhân làm hoàng hậu?"

"Bổn vương nói có là có." Ý cười trong mắt Tạ Triều Uyên vơi bớt, màu sắc u ám lại trồi lên: "Lâm Lang, ta sẽ không làm những chuyện mà mình không chắc chắn."

Thứ y đã muốn, nhất định phải chiếm được, bao gồm người trước mặt này.

Tạ Triều Linh không nói tiếp, thuận tay rút đoá hoa mà y cho người đưa tới, đưa cho y.

Tạ Triều Uyên nhìn hắn chằm chằm.

Tạ Triều Linh đùa hắn: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì, hoa không đẹp sao? Điện hạ đừng làm cái bản mặt này, cười một cái đi!"

Tạ Triều Uyên không động đậy, Tạ Triều Linh lại cười trước. Tạ Triều Uyên nắm cổ tay hắn, đem người đẩy xuống giường, nụ hôn rơi xuống trên môi.

Tạ Triều Linh tự biết tránh không thoát, thuận theo mà nhắm mắt lại.

Cánh hoa còn nằm giữa ngực hai người, bị nghiền nát, toả ra mùi hương nhàn nhạt.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác.

10/3/2021.

------------------------------

(1) Ban chỉ:  

Khuynh: Hơi mất hứng một chút, nhưng nghĩ tới chuyện bé Uyên mới có mười sáu tuổi đã làm đủ trò với anh ẻm là mình lại mắc cười. Lúc mình mười sáu tuổi còn khóc lóc zì đọc "Cung Khuynh".

Còn cái chỗ ẻm kêu ẻm không giống anh tư, mình đoán rằng ẻm nằm đè trên, còn anh tư ẻm bị đè, nên không chịu hai đứa giống nhau là đúng rồi!!!