Đế Chế Đại Việt

Chương 385: Sứ giả từ Thiên Vương khả hãn (2)



Nghe đồng bạn nói Trác Mộc Nhĩ lập tức nhìn theo liền thấy trước một ông lão mặc áo bông, trên đầu đội mũ ushaka màu xám đang chậm rãi di chuyển bên đường đối diện. Tuy quần áo mùa đông che phủ khá kín, nhưng gương mặt của người du mục Trác Mộc Nhĩ vẫn nhận ra được đấy là Nhị trưởng lão của tộc mình. Trác Mộc Nhĩ vội vàng nói.

- Chờ một chút.

Đoàn binh sĩ hộ tống của Đại Việt dừng lại, Trác Mộc Nhĩ vội vàng chạy theo hô lớn.

- Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão nghe được có người kêu gọi mình, đã từ rất lâu rồi không ai còn gọi hắn là nhị trưởng lão nữa đây.Hắn quay lại liền thấy được một thanh niên chạy đến gần mình. Trác Mộc Nhĩ đuổi kịp nhị trưởng lão liền vui mừng nói.

- Đúng là nhị trưởng lão rồi, ngài còn sống sao? Các tộc nhân, tộc nhân của chúng ta đâu?

Nhị trưởng lão nhíu mày nhìn chàng thanh niên có vẻ quen thuộc này, cố gắng lục lọi trong trí nhớ để có thể nhìn ra người này là ai, lát sau hắn mới hô lên.

- Ngươi là Trác Mộc Nhĩ, không phải mấy năm trước ngươi đã tử trận rồi sao?

Nghe nhị trưởng lão nhận ra mình Trác Mộc Nhĩ vui mừng đến phát khóc, hắn lắc đầu nói.

- Không có, trận chiến đó sau khi Lang Cư phản bội, chiến sĩ tộc ta hi sinh gần hết, tộc trưởng cũng bị giết, chỉ còn Thiên Lang và vài người còn sống sót nhưng cũng bị Thiết Hán Cơ bắt làm nô lệ. Mãi đến gần ba năm trước chúng ta mới được giải cứu. Tộc nhân của chúng ta đâu rồi? Tộc Alitia hiện ở đâu?

Trác Mộc Nhĩ vội hỏi, trận chiến năm đó hắn cũng mới chỉ là một tùy tùng đi theo các chiến sĩ của bản tộc, hiện tại hắn cũng đã trở thành một chiến sĩ rồi. Mấy năm bị giam cầm hắn thật nhớ đến tộc nhân của hắn. Nhị trưởng lão nghe Trác Mộc Nhĩ hỏi chỉ lắc đầu nói.

- Tộc Alitia sớm đã phân tách ra khắp vùng Thuận Hóa này, ta cũng không còn là nhị trưởng lão nữa rồi. Hiện tại chúng ta đều là thần dân của Đại Việt.

- Làm sao có thể? Các ngươi vậy mà đầu hàng Đại Việt? Các ngươi quên rằng tộc trưởng trước kia hi sinh cũng không chịu để cho Thiết Hán Cơ nô dịch tộc nhân của mình sao?

Trác Mộc Nhĩ vừa kinh hãi vừa phẫn nộ quát lớn. Thế nhưng nhị trưởng lão vẫn bình thản nói.

- Năm đó sau khi tộc trưởng hi sinh, hầu như toàn bộ chiến sĩ tinh nhuệ của tộc cũng đi theo tộc trưởng. Mấy ngàn người già trẻ của tộc Alitia bị Lang Cư truy sát, may mắn có tộc trưởng phu nhân chèo chống lại được người Đại Việt giải cứu. Thừa Mệnh bệ hạ nhân từ không hề xem chúng ta là nô lệ mà xem như thần dân của mình, cho chúng ta cuộc sống ổn định, có cơm ăn, áo mặc, có gia viên của chính mình. Đây không phải là điều tộc trưởng hằng mong muốn sao?

- Các ngươi chỉ là ngụy biện, lũ phản đồ sợ chết. Vì mạng sống các ngươi vậy mà quên đi vinh quan của tộc Alitia, rời bỏ vinh dự, rời bỏ tổ tiên.

Trác Mộc Nhĩ phẫn nộ, với cái nhìn của hắn những tộc nhân này đã không còn xứng với vinh quan của Alitia nữa. Nhị trưởng lão vẫn bình tĩnh nói.

- Ngươi vẫn còn trẻ tuổi, bị thù hận làm mờ đi đôi mắt, tộc Alitia không cần phải chung sống với nhau là tồn tại. Chỉ cần khi nào người Alitia còn thì khi đó tộc Alitia vẫn còn.

Nói rồi nhị trưởng lão liền quay người đi thẳng. Hắn đối với chính sách của Thừa Mệnh bệ hạ rất hài lòng, tuy bọn hắn không tụ tập được thành một bộ tộc lớn, nhưng ở Thuận Hóa có một nơi làm gia viên cho tất cả người Aliti, có một nơi để bọn hắn tổ chức các lễ hội của mình, và đặc biệt là ở Đại Việt bọn hắn được đối xử như một con người một cách công bằng, hoàn toàn không có một sự phân biệt đối xử nào.

Trác Mộc Nhĩ chỉ tức giận nhưng không thể làm được gì hơn, dù sao đây là Đại Việt, bọn hắn cũng không dám gây sự, huống chi hắn đến đây là để nhờ vả. Trác Mộc Nhĩ được binh sĩ đưa vào nha môn Tuyên Phủ Sứ. Hiện tại Tuyên Phủ Sứ của Thuận Hóa là Trương Hán Siêu, sau một năm làm Tri Phủ phủ Triệu Phong hắn được thăng chức. Trác Mộc Nhĩ cúi chào nói.

- Bái kiến Tuyên Phủ Sứ đại nhân. Ta là Trác Mộc Nhĩ, tướng lĩnh dưới trướng của Thiên Vương khả hãn, phụng mệnh khả hãn đến Đại Việt để tìm kiếm sự hợp tác.

Trương Hán Siêu bình tĩnh cười chỉ chén trà nóng nói.

- Bình tĩnh, không nên vôi vã, uống chút trà nóng làm ấm người trước đã.

Trương Hán Siêu xuất thân từ Bộ ngoại giao (Lễ bộ trước kia), hắn biết đối mặt với sứ thần nên làm như thế nào, ngược lại Trác Mộc Nhĩ chỉ mới là một thanh niên mới lớn, quả thực nếu không phải quá khó khăn Thiên Vương khả hãn cũng sẽ không phải Trác Mộc Nhĩ đi. Trác Mộc Nhĩ uống vội chén trà nói.

- Lần này ta mang đến trăm phần thành ý đến xin diện kiến Đại Việt quốc vương, xin phép Tuyên Phủ Sứ có thể giúp ta thông báo.

Trương Hán Siêu cười cười nói.

- Ngươi không hiểu Đại Việt ta. Mọi sự vụ ngoại giao đều do Bộ ngoại giao đảm trách. Huống chi ta cũng chưa từng nghe bên trong thảo nguyên có một vị khả hãn nào. Như vậy làm sao ta dám bẩm tấu lên trên.

Đúng vậy, Trương Hán Siêu chính là đang làm khó Trác Mộc Nhĩ. Dựa theo tình huống mà biên quân báo lại rõ ràng Thiên Vương khả hãn là đang gặp khó phải đi cầu viện đến Đại Việt. Thế nhưng Trác Mộc Nhĩ nói là muốn hợp tác một là muốn che giấu tình hình, thứ hai chính là không muốn trả giá lớn, đối với điều này bất lợi vô 1yH3b cùng cho Đại Việt, do đó Trương Hán Siêu phải bắt Trác Mộc Nhĩ phải nằm sấp xuống trước rồi mới nói chuyện.

- Không giấu gì đại nhân, Thiên Vương khả hãn đã thống nhất mười sáu bộ lạc để lên chức khả hãn, dưới trướng có trăm ngàn chiến sĩ, lãnh thổ chiếm đến thảo nguyên Goldland và một nửa diện tích của Đông thành. Là anh hùng số một trong công cuộc chiến chống lại sự bành trướng của Tây Gốt.

Trác Mộc Nhĩ cố gắng dùng sức bình sinh của mình để thổi phồng lên lực lượng của Thiên Vương khả hãn. Mười sáu bộ lạc, giảm xuống một nửa là có thể, trăm ngàn chiến sĩ hay nói trăm ngàn dân chúng thì hợp lý, lãnh thổ chiếm được cũng chỉ sáu trên tổng mười tám tòa thành của Đông thành, nhưng nay đã bị Nỗ Nhĩ Cáp Xích đánh cho tơi bởi hoa lá mất đến bốn tòa. Thảo nguyên Goldland thì đừng nói đến, căn bản trước giờ nó vô chủ.

Thấy Trương Hán Siêu vẫn nhàn nhã uống trà Trác Mộc Nhĩ lại càng gấp gáo nói.

- Thiên Vương khả hãn nghe nói Tây Gốt từng xâm phạm Đại Việt bản thân cũng vô cùng phẫn nộ, do đó ngỏ ý muốn liên minh với Đại Việt cùng nhau tiêu diệt Tây Gốt.

Trương Hán Siêu lúc này ồ lên một tiếng nói.

- Nghe rất thú vị, thế nhưng đánh Tây Gốt thì Đại Việt có lợi ích gì đây. Đại Việt có Hải Vân quan phòng ngự, Đại Việt hoàn toàn không lo lắng sẽ bị Tây Gốt tấn công lần nữa.

Nói đến lợi ích Trác Mộc Nhĩ muốn cắn lưỡi, Thiên Vương khả hãn nào nói đến vấn đề này nha, hắn cố gắng vận dụng đầu óc của mình nói.

- Đương nhiên có lợi, sau khi đánh hạ được Tây Gốt một nửa lãnh thổ của Tây Gốt đương nhiên sẽ thuộc về Đại Việt.

Trong suy nghĩ của hắn điều kiện này rất mê hoặc, ắt hẳn Đại Việt sẽ động tâm. Thế nhưng Trương Hán Siêu nghe vậy phì cười nói.

- Một nửa Tây Gốt chỉ là các ngươi nói, và cũng chỉ là chuyện tương lai. Huống chi Tây Gốt không phải là một con mèo bệnh mà là một cổ quốc hùng mạnh. Đánh nhau với bọn hắn Đại Việt không có lợi. Nếu muốn sự trợ giúp của Đại Việt đương nhiên không chỉ có nói suông mà phải đưa ra thành ý.

Trác Mộc Nhĩ vò đầu bức tai, hắn làm gì biết được lấy ra cái gì, Thiên Vương khả hãn cũng không có dặn dò hắn. Trương Hán Siêu lúc này mỉm cười nói.

- Trở về suy nghĩ thật kỹ đi, tốt nhất đừng nên lừa dối ta, nếu không ngươi tuyệt đối sẽ không đến được kinh thành. Mà nhiệm vụ của ngươi cũng sẽ không hoàn thành.

Trác Mộc Nhĩ nghe đến Trương Hán Siêu nói lập tức kinh hãi, vị Tuyên phủ sứ này vậy mà không hề có ý muốn để hắn thông qua được xứ Thuận Hóa để đến kinh thành. Hắn biết hắn không thể qua mắt được vị phủ sứ tinh anh này. Cuối cùng Trác Mộc Nhĩ đành phải cúi đầu nói.

- Thực ra lần này ta đến là theo lệnh của Thiên Vương khả hãn xin Đại Việt cứu viện.

Trương Hán Siêu như hồ ly đạt được mục đích hiền lành khẽ cười nói.

- Cuối cùng tình hình là như thế nào ngươi có thể thành thật kể cho ta.

Trác Mộc Nhĩ như gà trống bại trận ủ rủ kể. Gần ba năm trước Thiên Vương khả hãn sau khi được Ngô Tuấn thả tự do đã nổi dậy khởi nghĩa, đốt phá các tòa thành trì, giết hại quý tộc Tây Gốt, giải phóng nô lệ, hắn một hơi đánh hạ sáu tòa thành, có lúc chiến sĩ dưới tay hắn đạt được đến hai mươi ngàn người, dưới trướng có hàng trăm ngàn dân chúng. Thế nhưng từ khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến tính hình lập tức thay đổi. Mười vạn quân tinh nhuệ của Tây Gốt đánh đến hai mươi ngàn chiến sĩ của Thiên Vương khả hãn hoàn toàn không phải là đối thủ, bị đánh như rùa rút đầu, liên tục bại trận. Đến nay Thiên Vương khả hãn chỉ còn giữ được hai tòa thành, binh sĩ cũng chỉ còn không đến mười ngàn người mà thôi.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.