Đế Chế Đại Việt

Chương 387: Phục kích (2)



Biên giới phủ trắng xóa một màu trắng tuyết, nhìn từ xa cho đến cuối chân trời đều là một mảng trắng xóa ất tận. Bên trên cao điểm các binh sĩ Hàn quốc đã sớm đào công sự mai phục sẵn ở nơi này. Từ một tháng trước mười ba ngàn liên quân Việt-Hàn đã đến vùng biên giới khảo sát các con đường mà đại quân Đại Hán có thể đi qua, cuối cùng dựa vào các tin tình báo sớm xây dựng công sự chờ đợi để phục kích. Các binh sĩ Hàn quốc và Đại Việt ngoại trừ quân phục còn khoác bên ngoài một tấm áo choàng màu trắng hòa lẫn vào với tuyết, nếu không nhìn kỹ tuyệt đối không thể nhìn ra là có người đang ẩn nấp trong màn tuyết trắng.

- Báo cáo Quốc Tiên, quân Đại Hán đang tiến vào trận địa.

Trên cao điểm binh sĩ Hàn quốc lập tức báo cáo tình hình. Gọi là cao điểm nhưng nó cũng chỉ cao hơn khu vực phía dưới chừng hơn hai mươi mét mà thôi, có thể xem là một gò đất nhỏ. Kim Yu Shin dùng ống nhòm nhìn về phía xa, hàng vạn quân Đại Hán như một con trường xà màu đỏ trườn trên nền tuyết trắng vô cùng nổi bật. Thứ này thật tốt, quân Đại Việt thậm chí trang bị cho đến cấp Trung đội trưởng, thế nhưng bán lại cho Hàn quốc giá cả lại đắt đỏ vô cùng. Kim Yu Shin cố gắng lắm mới có thể mua được một cái tự trang bị cho mình.

- Đẩy đại pháo vào vị trí.

Theo lệnh của Kim Yu Shin những họng pháo hai trăm ly thu được của lính đánh thuê Giáp Vàng được đẩy lên phía trên. Có tuyết che lấp bọn hắn không hề bị phát hiện, quân Đại Hán vẫn cắm đầu đi vào trận địa đã được sắp đặt sẵn.

- Khai pháo.

Ầm, ầm, ầm.

Theo tiếng phao nổ, những quả đạn pháo to bằng cái đầu người vẽ ra những đường cong hoàn mỹ rơi thẳng xuống con trường xà màu đỏ đang chậm rãi đi xuống phía dưới.

- Chuyện gì xảy ra, vì sao lại có đại pháo tấn công chúng ta.

Lưu Giản chui đầu ra khỏi xe ngựa liền chứng kiến được một khung cảnh hỗn loạn, mặt đất nổ tung tóe hất văng các binh sĩ Đại Hán bay lên không trung bị sức hút của trọng lực quật thẳng xuống mặt đất, đạn pháo cắt đôi cơ thể người, kẻ trúng pháo bị sức éo của pháo biến thành bãi thịt nát. Lưu Giản đã quá quen với cảnh tưởng này, đây chính là đại pháo, chân chính là đại pháo tấn công.

- Bẩm vương gia, chúng ta bị quân Hàn quốc tấn công, quân chúng đang ở trên gò đất bên kia.

Lưu Giản nhìn sang quả nhiên thấy được từng viên đạn pháo đang trút xuống đầu bọn hắn, mà bên phía trên cao những bóng quân sĩ Hàn quốc cũng mặc áo lót màu đỏ hiện ra rất rõ ràng trên nền tuyết, vì sao khi nãy bọn hắn lại không phát hiện được đây?

- Lưu Anh, lập tức dẫn quân của ngươi tấn công lên phía trước, phá hủy trận địa của bọn chúng cho ta.

Lưu Giản quát lớn, trong tình hình rối loạn hắn không thể chỉ huy được hai cánh quân ở đầu và đuôi, chỉ có thể ra lệnh cho cánh quân gần mình nhất, một doanh năm ngàn người tấn công lên điểm cao với hi vọng có thể đánh lui được quân Hàn quốc.

Năm ngàn quân Hán lập tức tách ra khỏi đội hình xếp theo từng khối phương trận tiến lên. Giống như quân Hàn quốc, binh sĩ Đại Hán cũng được trang bị súng hỏa mai cùng các loại vũ khí lạnh khác, tương quan về trang bị lại không chênh lệch lắm.

- Thổi kèn hiệu.

Kim Yu Shin quát lớn, một tiếng tù vang lên, phía dưới chân gò đất các binh sĩ Hàn quốc từ sớm ẩn nấp trong chiến hào lập tức ló đầu dậy, hai ngàn khẩu súng hỏa mai toàn bộ súng hỏa mai hướng đến quân Hán đang xông đến khai hỏa.

Ầm, ầm, ầm.

Khoảng cách hai bên chỉ có ngoài năm mươi mét, thậm chí vừa liếc nhìn là có thể thấy nhau, quân Hàn quốc chiếm hướng gió, mưa đạn trút xuống đội hình phương khối dày đặc của quân Hán lập tức quét qua một mảng lớn quân địch.

- Phản kích, khai hỏa.

Lưu Anh cũng là người thạo chỉ huy, vừa thấy quân Hàn quốc tấn công hắn lập tức hạ lệnh cho năm ngàn binh sĩ phản kích, đặc biệt là đội thần cơ hai ngàn người dưới trướng. Quân Đại Hán là đội quân từng trải qua mười năm chiến tranh Hán-Sở, sử dụng hỏa khí không thiếu, đội thần cơ lập tức chia làm ba hàng bắn trút đạn xuống quân Hàn. Thế nhưng trời lạnh, nòng súng bị cong, lại ngược gió, quân Hàn quốc bắn xong lập tức ẩn nấp xuống chiến hào làm mọi phát đạn của quân Hán toàn bộ trượt sạch.

Ầm, ầm, ầm.

Chỉ trong giây phút ngắn ngủi đó đạn pháo của Hàn quốc lần nữa trút xuống đầu của Lưu Anh, từng khối phương trận tuy đề kháng hỏa lực cá nhân rất tốt, thế nhưng bọn hắn hạn chế lại ở tộc độ di chuyển chậm, thực sự là mồi ngon cho pháo binh. Lưu Anh thật hối hận khi sử dụng trận hình này. Cuối cùng để hạn chế uy hiếp từ pháo binh Lưu Anh quát lớn.

- Toàn quân xông lên, tấn công vào bọn chúng.

- Giết!

Quân Đại Hán gầm thét, bọn hắn cảm thấy bị một đất nước nhỏ bé như Hàn quốc đánh mặt thực sự là một chuyện mất mặt, chỉ có dùng máu của địch nhân mới có thể rửa sạch nổi ô nhục này.
Kim Yu Shin nhìn thấy quân Hán điên cuồng lao lên không khỏi lạnh lùng cười. Nếu quả thực ba tháng trước quân Hàn quốc sẽ sợ hãi quân Hán xông thẳng vào trận địa, thế nhưng bây giờ thì không.

Ầm.

- Giết!

Một quả pháo hiệu bắn lên cao. Tiếng gào thét vang lên, bỗng nhiên từ dưới lớp tuyết sau lưng của Lưu Anh vọt lên những bóng người mặc áo lót hai màu sắc xanh làm và vàng cam của Lang gia đồ và Quốc Tiên đồ xông thẳng vào đội hình của Đại Hán, Lang đồ như một mũi khoan, đánh thẳng vào hậu quân của Đại Hán. Lúc này hậu quân của Lưu Anh lại là thần cơ doanh, đối mặt với hai ngàn Hoa Lang tinh nhuệ lập tức bị vỡ trận.

Cùng lúc đó từ phía dưới lớp tuyết trắng kế bên cạnh cánh quân của Lưu Giản bỗng nổi lên hai màu lục, tím của Phong lưu đồ và Phong nguyệt đồ. Kim Alchoen thân mặc giáp, trên người khoác một chiếc áo choàng màu trắng ngụy trang dẫn đầu Hoa Lang đánh thẳng vào trung quân của Đại Hán. Hóa ra từ trước dưới lớp tuyết hai ngàn Lang đồ đã sớm mai phục sẵn, Nguyễn Hữu Kính điên cuồng huấn luyện bọn hắn suốt hai tháng trời cũng là chờ đến giây phút này mà thôi. Liên tục huấn luyện dưới thời tiết khắc nghiệt làm các Hoa Lang ý chí càng trở nên kiên cường, sức chịu đựng lại càng mạnh mẽ hơn.

- Giết!

Hai ngàn Lang đồ như thiên quân trên trời rơi xuống, dưới đất chui lên đánh thẳng vào đội hình vốn bị chia cắt của của Đại Hán. Trung quân bị Lưu Anh dắt đi năm ngàn quân càng trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết. Trước khi năm ngàn quân của Lưu Anh bị bốn ngàn quân Hàn quốc công phá thì trung quân của bọn hắn đã bị vỡ trận trước.

- Rút lui, thổi kèn lệnh rút lui.

Lưu Giản sợ hãi, hắn không ngờ Hàn quốc lại từ sớm sắp đặt mai phục, hơn nữa lại còn mai phục bên cạnh bọn hắn mà hắn không hề hay biết, làm sao con người lại có thể ẩn nấp được dưới lớp tuyết lạnh giá kia? Chẳng lẽ bọn hắn lại không sợ hãi giá rét hay sao? Các Hoa Lang lại như chiến đấu không cần mạng sống, từ lúc Quốc Tiên Muno qua đời đã lần nữa thổi bùng lên tinh thần Hoa Lang trong mỗi Lang đồ, dạy cho bọn hắn tín niệm, vinh dự, kiên trì và dũng cảm đánh bại tất cả địch nhân.

Nhìn hai đầu của quân Đại Hán toàn thể bị rối loạn Kim Yu Shin rút kiếm quát lớn.

- Tấn công.

Ba ngàn Biên quân theo lệnh của hắn lập tức từ trên cao điểm tràn xuống như thế thác đổ, Hoa Lang từ dưới đánh lên như thế triều dâng, quân Lưu Anh bị hai gọng kiềm cùng một lúc tấn công lập tức tan tác.

- Rút quân, nhanh rút trở về.

Lưu Giả trên xe ngựa vội vàng quát lớn, quân Đại Hán tuy đông hơn gấp đôi quân Hàn quốc nhưng lại không thể kế nối được với nhau, bị xé ra thành những mảnh nhỏ mà từ từ bị tiêu diệt. Lưu Giả biến hậu quân thành tiền quân lập tức chạy trốn, Lưu Giản cũng vội vã dẫn theo mấy ngàn quân còn lại của tiền quân và trung quân bỏ chạy, chỉ để lại năm ngàn quân của Lưu Anh bị kẹt lại chiến trường.

- Tướng quân, vương gia chạy mất rồi.

Lưu Anh kinh hãi quay lại, quả nhiên Lưu Giả và Lưu Giản đã sớm chạy xa, bỏ lại hắn cùng mấy ngàn quân trơ trọi ở lại chiến trường. Kim Alcheon cũng chỉ dẫn theo Phong lưu đồ vờ truy đuổi theo quân Đại Hán để hư trương thanh thế, để Phong nguyệt đồ quay trở lại phối hợp với Lang gia đồ và Quốc Tiên đồ bao vây tiêu diệt Lưu Anh. Tình hình Lưu Anh càng thêm bi đát, phía sau thần cơ doanh hoàn toàn bị xuyên thủng tử thương vô số, trung quân đã bị xuyên thủng đến nơi, vòng vây ngày càng khép kín lại.

- Đầu hàng, ta xin đầu hàng.

Cuối cùng Lưu Anh cũng không phải là bậc danh tướng như Hàn Tín, Bành Việt, không thể nào xoay chuyển thế cục, hắn dứt 9AJro khoát buông tha chống cự, dù sao Lưu Giả và Lưu Giản cũng chạy trước, hắn không sợ sau này trở về bị trị tội.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.