Đế Chế Đại Việt

Chương 389: Phục kích (4)



Mặt sông đã hoàn toàn bị đóng băng, bên trên phủ một lớp tuyết mỏng, quân sĩ Đại Hán gào thét lao qua sông. Bọn hắn bị lời nói của Lưu Giản kích thích. Phải nói dù là lúc uQpCe chiến tranh Hán-Sở bọn hắn cũng chưa từng bị đánh thảm đến như vậy. Dưới tài cầm quân của các mãnh tưởng Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố, quân Hán tuy thắng cũng có, thua cũng có những cũng làm quân Sở vất vả cùng cực, có khi nào quân Đại Hán lại bị đè lên đầu đánh bỏ chạy như chó nhà có tang thế kia.

- Rút lui về phía sau.

Nguyễn Hữu Kính nhìn quân Đại Hán đang ào ạt qua sông không khỏi cười lạnh hạ lệnh cho binh sĩ rút lên bờ sông. Phía bờ sông bên này cao hơn dưới lòng sông, có một rừng cây thưa và vài tản đá có thể cung cấp cho quân Đại Việt nơi ẩn nấp. Quân Đại Việt một mặt khiên những ổ pháo P3 lên phía trên, một mặt để các binh sĩ chia ra làm các tổ chiến đấu ẩn nấp vào trong địa hình.

- Đuổi theo, đừng để cho bọn chúng chạy thoát.

Lưu Giản đứng phía bên này sông quát lớn thúc dục binh sĩ xông lên. Mặt sông đóng băng, hắn cưỡi ngựa rất bất tiện nên cũng không có xung phong mà giao lại cho các tương xung phong. Lúc quân Đại Việt đã rút lên bờ thì cũng là lúc mà quân Đại Hán chạy được đến giữa sông, hai bên vẫn duy trì nhau khoảng cách gần hai trăm mét.

Ầm, ầm, ầm.

Thế nhưng lúc này quân Đại Việt phía bên kia bờ đã khai hỏa, địa hình trống trải, quân Hán dày đặc, uy lực của súng Đại Việt lại lớn, trong khoảng cách hai trăm mét quân Đại Hán lập tức thấm thía được uy lực của hỏa khí Đại Việt, mặc một tầng giáp, ba tầng lớp áo vẫn bị những viên đạn chì hình chóp xuyên thủng như thường. Hai ngàn binh sĩ Đại Việt liên tục nổ súng quân Đại Hán ngã xuống như rạ, mặt sông lạnh giá nhanh chóng làm máu huyết của bọn hắn đông đặc lại, đỏ loang cả mặt băng, cho đến lúc chết bọn hắn cũng vẫn không tin được vì sao trong hai trăm mét quân Đại Việt lại có thể bắn trúng bọn hắn.

- Làm sao lại có thể bắn xa đến như vậy?

Lưu Giản bị uy lực của súng kíp Đại Việt làm cho kinh hãi. Chu Định Phương bên cạnh như muốn khóc nói.

- Ta đã sớm nói quân Đại Việt lợi hại. Bọn hắn trang bị súng rất khác biết so với thần thương của Đại Hán, súng dài hơn, bắn cũng xa hơn, uy lực cũng mạnh hơn rất nhiều.

- Nói bậy, làm sao có thể có chuyện đó. Trang bị của Đại Hán đế quốc sao có thể lại thua kém một Đại Việt cỏn con.

Lưu Giả bên cạnh hừ lạnh, thế nhưng dù là hắn hay bên cạnh là Lưu Giản xuất thân võ tướng cũng rõ ràng rằng chỉ sợ thần thương đã trở nên lạc hậu, dù sao thần thương đã được phát minh sử dụng gần năm mươi năm mà không hề có một chút sự thay đổi nào.

- Bắn tên phản kích.

Tuy thần thương không thể bắn tới, thế nhưng rất nhiều cung thủ bên trong quân Đại Hán vẫn có thể bắn được trong khoảng cách này, bao nhiêu năm chiến tranh đã huấn luyện cho quân Đại Hán một đội ngũ cung thủ có thể vừa chạy vừa bắn. Số lượng quân đông đảo, quân Đại Hán dùng đao thuẫn thủ chắn phía trước, phía sau cung tiễn thủ lập tức phóng ra mũi tên phô thiên đại cái ập xuống đầu Đại Việt. Thế nhưng uy lực cung tên yếu, độ chính xác cũng không cao, quân Đại Việt đã sớm tìm nơi ẩn nấp nên sự thực sát thương cũng không có bao nhiêu.

- Thiếu tá, quân địch đã vào tầm bắn rồi.

Trinh sát tính toán một chút lập tức báo cáo, Nguyễn Hữu Dật gật đầu hạ lệnh.

- Hỏa cầu chuẩn bị.

Các binh sĩ Đại Việt lập tức dựng lên những cái ná thật lớn đã chế tạo sẵn. Đúng vậy, là ná mà không phải súng hay pháo mà là ná (miền Bắc gọi là súng bắn chim hay là súng bắn cao su nhỉ?). Các binh sĩ móc ra những hỏa cầu lưu hoàn, cắm vào dây cháy chậm đặt vào trong ná, kéo căng dây sau đó châm lửa.

- Phóng.

Theo hiệu lệnh từng quả hỏa cầu lưu hoàng được bắn đi, nhờ có lực bắn mạnh mẽ những quả cầu này bay đi đến gần một trăm mét rơi chuẩn xác vào dưới chân các binh sĩ Đại Hán, mặt băng trơn trượt làm nó lăn về phía sau.

Ầm, ầm, ầm.

Dây cháy chậm vừa hết những quả cầu chứa đầy thuốc nổ đen lập tức nổ tung kéo theo đó là một cơn mưa máu và vụn thân thể của các binh sĩ Đại Hán. Thế nhưng đó vẫn còn chưa phải là điều kinh khủng nhất.

Răng rắc.

Mặt băng bị sức nổ của hỏa cầu lưu hoàng làm vỡ, từng đường nứt gãy như mạng nhện lấy vụ nổ làm trung tâm lập tức lan ra xung quanh đó bán kính đến hàng chục mét.

- Mặt băng sắp vỡ rồi, chạy mau.

Không ai bảo ai các binh sĩ Đại Hán lập tức quay đầu bỏ chạy, bất chấp các binh sĩ bị thương nằm trên mặt đất rên rỉ cầu xin cứu giúp. Không trách được, sống ở xứ lạnh bọn hắn biết mặt băng vỡ ra đồng nghĩa với điều gì.

Rắc, rắc, rắc. Mặt băng cuối cùng cũng không chịu được lập tức vỡ ra thành từng mảnh, vô số binh sĩ Đại Hán chạy không kịp lập tức rơi thẳng xuống mặt nước lạnh giá.

- Cứu, cứu ta với.

Các binh sĩ Đại Hán gào thét, cầu cứu trong tuyệt vọng, thế nhưng sẽ không ai cứu bọn hắn, tất cả mọi người đều phải lo cho chính bản thân mình, cố gắng chạy nhanh nhất sang bờ bên kia trước khi mặt băng vỡ đến chân của bọn hắn.

- Xong, đời ta coi như xong rồi.

Lưu Giản hai chân như muốn quỵ xuống. Gần hai mươi ngàn quân, trải qua ba trận phục kích chỉ trong vòng chưa đến một ngày ấy vậy mà lúc này trở về chỉ còn hơn năm ngàn quân trở về được bờ bên này, làm sao hắn có thể ăn nói với Hán Cao Tổ, dù hắn là hoàng tộc cũng không thể nào chạy thoát được tội danh cầm quân bất lực.

Lúc này tiếng tù và lần nữa vang lên, từ bốn phương tám hướng quân Hàn và quân Đại Việt lần nữa gào thét xông đến. Chu Định Phương vội nói.

- Đại nhân, quân địch lần nữa đánh đến, chúng ta mau chạy thôi.

- Chạy? Chạy đi đâu?

Lưu Giản trở nên ngày càng mờ mịt, xung quanh bọn hắn đều và quân địch tựa như trận Thập Diện mai phục của Lưu Bang bày ra cho Hạng Võ, Lưu Giản lúc này cảm thấy tuyệt vọng, không một đường thoát nào dành cho hắn. Chu Định Phương nói.

- Cách đây không xa có một ngọn núi, có thể phòng thủ được, chúng ta chỉ cần trốn trên đó phòng thủ, chờ bọn chúng rút lui.

Lưu Giản chưa phục hồi thế nhưng Lưu Giả vốn bị dọa sợ, nghe Chu Định Phương nói tựa như bắt được một ngọn cỏ cứu mạng liền gật đầu nói.

- Được, ngươi mau dẫn đường, toàn bộ đại quân rút lên núi.

Đại quân Hán tui bại nhưng vẫn còn năm ngàn quân, lập tức mở ra được một đường chạy đi. Thực ra quân Hàn cũng không hề cố ý cản đường bọn hắn lại. Không bao lâu ba cánh quân đã hợp lại với nhau, Kim Yu Shin nhìn mặt sông bây giờ đã dần dần đông kết trở lại, những thi thể binh sĩ Đại Hán bị đông đặc hoặc là nằm trên mặt sông băng như một khúc gỗ, hoặc là bị trôi nổi dưới lớp băng mỏng mới đông trở lại như những xác zoombie vô cùng ám ảnh. Con sông này đã hoàn toàn chốn vùi năm ngàn binh sĩ của Đại Hán, không hề có người bị thương, nhiệt độ thấp, mất nhiệt nhanh, quân Đại Việt bên kia bờ sông cũng không rảnh lội xuống dòng nước lạnh giá mà cứu bọn hắn, những nhân mạng cứ thế dần trôi đi về vòng tay ôm ấp của tử thần. Kim Yu Shin cảm thán nói.

- Quân địch đã hoàn toàn đi đúng kế hoạch của ta.

Nguyễn Hữu Dật cũng mỉm cười gật đầu. Mọi bước đi của quân Hán gần như đều nằm trong sự tính toán của bọn hắn. Dùng mười mấy ngàn liên quân từng bước sắp đặt mai phục để dồn hai mươi ngàn quân của Đại Hán vào một điểm mà bọn hắn muốn. Thực chất bọn hắn có thể tiêu diệt quân Hán ngay tại con sông này, thế nhưng sẽ có những thiệt hại lớn, người xưa có câu đừng đánh chó cùng đường, mặt khác nữa chính là vấn đề ngoại giao, Bạch Liêu nhận định đây chưa phải lúc thích hợp để khai chiến với Đại Hán.

- Để quân đội bao vây bọn hắn trên núi vài ngày, sau đó mới phái sứ giả đi.

Kim Yu Shin hạ lệnh, quân Hàn quốc lập tức truy đuổi theo vây lấy toàn bộ ngọn núi nội bất xuất, ngoại bất nhập, mọi con đường đi xuống núi đều bị phủ kín. Nguyễn Hữu Dật lại lệnh cho đội bắn tỉa mai phục ở những điểm khuất giám sát toàn bộ ngọn núi, bất kể ai từ trên núi đi xuống đều sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Trong khi đó ba vị chủ tướng ngồi trong đại bản doanh bắt đầu thống kê lại những gì thu được. Kim Alchoen cầm lên bản danh sách vui mừng nói.

- Bẩm Quốc Tiên, lần này quân ta thắng lớn, giết địch mười một ngàn, bắt sống ba ngàn, thu được bốn ngàn súng và rất nhiều đạn dược, khôi giáp và lương thực vô số.

Đối với một nhà nghèo như Hàn quốc mà nói đây chẳng khác nào là một món quà mà Đại Hán ban thưởng cho bọn hắn. Có những thứ này quân Hàn quốc ít nhất có thể tăng lên thêm hai ba ngàn quân nữa cũng không là vấn đề, binh sĩ trang bị cũng có được khôi giáp tốt hơn.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.