Đế Chế Đại Việt

Chương 393: ...



Mùa Đông, khí trời lạnh, vô cùng thích hợp cho việc ngủ nướng, bên trong chăn âm, hai thân thể quấn chặt lại với nhau lại càng thích hơn cả. Lý Anh Tú nhìn mỹ nhân nằm bên cạnh mình, trên gương mặt của Kim Đức Mạn ửng hồng tràn đầy thỏa mãn. Lý Anh Tú nhớ đến đêm qua điên cuồng quả thực đến lưng eo của hắn cũng có chút ê ẩm đây. Nhìn mỹ nhân bàn tay của hắn lại không kiềm được nghịch ngợm một chút, Kim Đức Mạn bị nhột lập tức tỉnh giấc nũng nịu nói.

- Chàng thật là, hôm qua vẫn còn chưa đủ sao?

Lý Anh Tú khẽ hôn lên môi nàng một cái cười tà nói.

- Không đủ, mỗi ngày đều không đủ.

Lý Anh Tú nhào đến lại triền miên một trận. Cuối cùng cả hai đều nằm thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, quả đúng là mỹ nhân có thể kéo đổ một vương triều mà, cả ngày đắm chìm trong hậu cung ba ngàn mỹ nữ thì làm sao quân vương có thể lên triều. Cũng bởi vậy mà ngày xưa các vua thường chỉ có tiếng mà không có miến, gọi là mỹ nữ nhập cung thế nhưng nhan sắc chỉ thường thường, chủ yếu là giỏi ca phú bởi các đại thần luôn viện cớ rằng có mỹ nữ họa quốc thương dân, quân vương sẽ bị mê hoặc, cuối cùng vợ vua toàn xấu tệ, còn đám đại thận thê thiếp lại đều là mỹ nữ.

- Đức Mạn, ta nghĩ chúng ta cũng nên tổ chức hôn lễ rồi.

Lý Anh Tú nắm lấy tay Kim Đức Mạn nói. Thế nhưng vừa nghe đến hôn lễ Kim Đức Mạn khẽ giật mình nói.

- Bệ hạ muốn đưa Ji Eun về Đại Việt?

Điều nàng lo sợ đã đến, Lý Anh Tú sẽ cướp mất con của nàng sao? Thực sự từ khi có Ji Eun nàng không hề muốn rời xa bé con chút nào. Lý Anh Tú cố gắng trấn an nàng nói.

- Ta muốn đưa cả hai mẹ con nàng cùng trở về Đại Việt. Nàng đương nhiên cũng sẽ là hoàng hậu của Đại Việt.

Kim Đức Mạn lập tức lắc đầu nói.

- Không được, thiếp là người Hàn quốc, là nữ vương của Hàn quốc, thiếp làm sao có thể rời bỏ được Hàn quốc. Quốc Tiên trước khi qua đời cũng căn dặn thiếp nhất định phải giữ lấy Hàn quốc, vương tộc họ Kim cần phải có trách nhiệm với đất nước này. Cũng xin chàng đừng tách rời mẹ con thiếp, thực sự không có chàng, thiếp chỉ có Ji Eun là người thân bên cạnh mà thôi.

Lý Anh Tú thở dài lắc đầu, xem ra vội không được, hắn phải thực hiện chiến lược lâu dài, từ từ thay đổi suy nghĩ của Kim Đức Mạn. Tịnh Kỳ được hệ thống ban thưởng thiên phú trác tuyệt, chỉ có thể dưới sự giáo dục của hắn, nhận được sự giáo dục của Đại Việt mới có thể hoàn toàn phát huy hết được khả năng của mình. Do đó trước khi Tịnh Kỳ biết học tập hắn phải thuyết phục được Kim Đức Mạn.

Vứt suy nghĩ sang một bên Lý Anh Tú cuối cùng thỏa hiệp nói.

- Được rồi, ta cũng không muốn tách rời mẹ con nàng, ta chỉ mong muốn Ji Eun có thể lớn lên đầy đủ tình thương của cha và mẹ mà thôi. Nếu nàng không muốn cùng ta trở về Đại Việt ta cũng sẽ không miễn cưỡng, thế nhưng chúng ta cũng phải thành hôn chứ? Ta không muốn nàng lại bị dị nghị.

Kim Đức Mạn lúc này mới yên lòng khẽ ghé đầu lên ngực hắn, ngón tay khẽ vẽ vòng tròn nói.

- Chàng đã đến Hàn quốc còn ai lại dám dị nghị nữa hay sao? Thiếp đã nói thiếp không cần danh phận, chỉ cần tại đây (chỉ trái tim Lý Anh Tú) của chàng có thiếp là thiếp đã mãn nguyện rồi.

Lý Anh Tú không đồng ý nói.

- Không được, nàng là nữ nhân của ta làm sao có thể không có danh phận đây. Ta đã quyết định, nàng sẽ là hoàng hậu của ta, sau khi đại quân trở về chúng ta sẽ lập tức làm thể thành hôn.

Ngay trong buổi chiều ngày hôm đó một tin tức động trời được triều đình đưa ra nhưng cũng không làm người ta ngạc nhiên lắm. Tiểu công chúa Kim Ji Eun của bọn hắn chính là con gái của Thừa Mệnh bệ hạ và Thiện Đức nữ vương, hai người sẽ tổ chức hôn lễ ngay trong tháng mười hai tới.

Trái ngược với lo lắng sẽ bị làn sóng phẫn nộ giữ dội thì đối với việc này dân chúng Hàn quốc lại hoan nghênh vô cùng. Bọn hắn biết nữ vương sẽ phải lấy chồng để duy trì huyết thống của hoàng tộc trực hệ họ Kim. Bình thường nữ vương sẽ lấy một người nào đó trong các tộc lớn để lôi kéo quan hệ, bọn hắn thường không quan tâm lắm. Nhưng lần này chồng của Thiện Đức nữ vương lại là Thừa Mệnh bệ hạ, một người được cả Hàn quốc thừa nhận là một quân vương xuất sắc, yêu dân, lại thân thiện như vậy, uy vọng cao thậm chí muốn vượt cả nữ vương Hàn quốc, như vậy làm sao bọn hắn lại không ủng hộ đây.

===================Ta là đường phân cách=================

Đại Việt, Phủ Triệu Phong, nơi ngụ cư của tộc Alitia. Dưới chính sách bảo vệ của Đại Việt, tộc Alitia đã có được cuộc sống vô cùng yên ổn ở vùng phía Nam của Đại Việt, dân số đã tăng nhanh hơn rất nhiều, theo thống kê của phủ nha Thuận Hóa, tộc Alitia có dân số đã đạt đến mười hai ngàn người. Không đông nhưng cũng đã nhiều hơn lúc bọn hắn mới đến rất nhiều. Bọn hắn rất giỏi chăn nuôi, dưới chủ trương phát triển mô hình VAC những người của tộc Alitia không thể nghi ngờ phát triển rất nhanh, thậm chí bên trong những tư sản trang trại tại Thuận Hóa cũng đã có hai người là người của tộc Alitia. Cuộc sống của bọn hắn cũng đã dần dần ổn định, dân cư phân tán ra khắp vùng Thuận Hóa để kiếm cơ hội làm ăn. Tuy nhiên Đại Việt vẫn dành cho bọn hắn một nơi gọi là nơi ngụ cư, nơi này tập trung một lượng lớn chừng hai ngàn người Alitia, phụ trách việc thực hiện các lễ tế của người Alitia, bình thường mỗi lần đến ngày lễ người Alitia ở khắp xứ Thuận Hóa sẽ trở về nơi này để dự lễ.

Đã nửa tháng ở lại đây Trác Mộc Nhĩ tam quan dường như bị thay đổi hoàn toàn. Hắn thấy được tộc nhân của mình, họ không cần phải sống một cuộc sống du mục nay đây mai đó, thiếu thốn đủ điều, không cần phải lúc nào cũng lăm lăm bên mình vũ khí, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, không cần phải ăn lương thực dè xẻn, nay đói mai no. Ở đây, trên mảnh đất này, bọn hắn có đất đai của chính mình, có gia súc, có ao cá của chính mình, hàng hóa không bao giờ thiếu, bọn hắn chỉ cần có tiền là có thể mua được tất cả. Trẻ nhỏ được đi học, người già được miễn phí chữa bệnh, mùa Đông còn có bộ khoái của quan phủ đem than, củi sưởi ấm đến cho từng hộ gia đình. So với cuộc sống lúc trước, tộc Alitia ở đây lại càng hạnh phúc, so với cuộc sống trước đó, ở vùng đất này chẳng khác nào là thiên đường, và bọn hắn đều nói tất cả những gì ở đây đều là do Thừa Mệnh bệ hạ cho bọn hắn. Tất cả làm Trác Mộc Nhĩ phải suy nghĩ lại rằng những ý kiến của mình lúc đó đối với Nhị trưởng lão là đúng hay sai?

- Trác Mộc Nhĩ, ngươi xem có ai tìm ngươi đây.

Nhị trưởng lão bất chợt gọi, Trác Mộc Nhĩ quay đầu lại liền thấy bên cạnh Nhị trưởng lão còn có một nữ nhân, ăn mặc giao lĩnh như người Việt, đầu tóc búi cao, bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng lông. Nữ nhân này thật quen mặt... nghĩ một lúc hắn mới hô lớn.

- Tộc trưởng phu nhân, là ngài sao?

Đúng vậy, người đến chính là Đề Lạp, bây giờ đã trở thành vợ của Trần Khánh Dư, nàng và Trần Khánh Dư có chung một đứa con trai đã một tuổi. Trần Khánh Dư bình thường vô cùng bận bịu với Tập đoàn thương mại quốc doanh, Đề Lạp ở lại kinh thành. Lúc này nhận được thư của Nhị trưởng lão gửi đến nói rằng Trác Mộc Nhĩ xuất hiện nàng lập tức đến đây.

- Trác Mộc Nhĩ, ngươi thật vẫn còn sống.

Đề Lạp cũng vô cùng vui mừng. Trác Mộc Nhĩ chẳng khác nào như em trai của nàng, lúc đó Trác Mộc Nhĩ theo đại quân của bộ tộc rời đi cuối cùng v1Eep bị Lang Cư phản bội, trượng phu chết, Trác Mộc Nhĩ cũng được cho là hi sinh, Đề Lạp dẫn theo cả bộ tộc dời đi liên tục tránh né sự truy đuổi của Lang Cư.

- Tộc trưởng phu nhân, ta không có chết mà bị bắt trở thành nô lệ đây.

Trác Mộc Nhĩ không nhịn được chảy nước mắt, bình thường lúc còn ở bộ tộc hắn hay bị người khác ăn hiếp, đều là nhờ Đề Lạp che chở, bảo về hắn. Đề Lạp kéo tay hắn ngồi xuống nói.

- Đừng gọi ta là Tộc trưởng phu nhân, ngươi có thể gọi ta là chị hoặc là Đề Lạp, ta cũng không còn là tộc trưởng phu nhân nữa rồi.

Lúc này Trác Mộc Nhĩ mới nhớ Nhị trưởng lão đã từng nói Đề Lạp đã tái giá, là người đã cứu cả bộ tộc bị Lang Cư hủy diệt. Đề Lạp nhẹ nhàng nói.

- Ngươi khi nay trải qua như thế nào? Vì sao lại chạy đến Đại Việt?

=================Ta là đường phân cách===============

Bên trong nha môn Tuyên Phủ Sứ Thuận Hóa Trương Hán Siêu tiếp đại Bộ trưởng Bộ ngoại giao Lê Văn Thịnh. Trương Hán Siêu rót cho Lê Văn Thịnh một ly trà nóng rồi hỏi.

- Bộ trưởng đại nhân có chắc Đề Lạp sẽ khuyên nhủ được Trác Mộc Nhĩ?

Lê Văn Thịnh chậm rãi nhấp một miếng trà nói.

- Cho dù không khuyên nhủ được thì cũng là đặt trong lòng Trác Mộc Nhĩ một hạt mầm. Về sau ắt hữu dụng.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.