Đế Chế Đại Việt

Chương 423: Đại hôn (2)



Các nước đều dân lên lễ vật, chủ yếu là tiền, vàng, bạc, các loại đặc sản, thổ cẩm quý giá, đặc biệt là các nước ven biển Bắc Hải, hiện tại nền kinh tế của bọn hắn đều được chống đỡ bởi Đại Việt, từ sớm hơn cả Hàn quốc đã bị biến trở thành thuộc địa kiểu mới, mặc dù bề ngoài vương tộc các tiểu quốc này vẫn cai trị quốc gia của bọn hắn, thế nhưng thực tế bọn hắn đã bị trở thành thị trường của Đại Việt, đối với Đại Việt ngoan ngoãn vô cùng. Do đó Lý Anh Tú cũng đang dự định sẽ chiếu cố đến bọn hắn một chút.

Đông Tấn dâng lên lễ vật cũng rất thịnh soạn, đặc biệt là các đồ điêu khắc bằng ngọc thạch, vô cùng có giá trị. Ngọc thạch từ lâu vốn đã là một đặc sản của Đông Tấn, cũng là thứ mà Tập đoàn thương mại của Trần Khánh Dư hay mua trở về sau đó lại bán cho các nước Bắc Hải. Bởi tiếp giáp với Goldland nên việc đi giao thương ở Đông Tấn tương đối thuận lợi hơn những thương đoàn khác.

Thế nhưng hoành tráng nhất vẫn là Nikolai đệ tứ, hắn tặng hẳn cho Đại Việt một chiến thuyền cấp một của Bravia. Đúng vậy, là chiến thuyền cấp một bảy mươi hai pháo. Bravia là những quốc gia mạnh về hàng hải, kỹ thuật đóng tàu của bọn hắn hiện tại vẫn trên Đại Việt một bậc, ít nhất hiện tại Đại Việt vẫn chưa thể đóng được tàu hơn bảy mươi pháo đây. Do đó chiến hạm này vẫn là món quà không nhỏ. Đại Việt vẫn có ba chiếc chiến thuyền cấp một tù binh từ binh lính Giáp Vàng, thế nhưng vẫn không đủ làm xương sống cho Hải quân, do đó Lý Anh Tú mới chuyển sang lớp Khu trục hạm Bạch Hổ.

- Tiếp đến có một phần nghi thức duyệt binh của quân đội chúc mừng đại hôn của bệ hạ, mời các đoàn sứ giả tiến lên trên hoàng thành.

Lê Văn Thịnh lễ phép mỉm cười mời tất cả các sứ đoàn đi lên phía trên tường thành, nơi đó hướng ra quảng trường phía trước có một đại lộ là nơi duyệt binh của Đại Việt. Tất cả vị trí ngồi đều được sắp xếp theo địa vị của từng quốc gia. Ở trung tâm là triều đình Đại Việt, Đông Tấn và Bravia ở hai bên, các tiểu quốc cũng chỉ có thể xếp ở phía ngoài cùng mà thôi. Riêng vị trí trung tâm nhất là nơi ngồi của Thừa Mệnh hoàng đế, ba vị hoàng hậu, Nikolai đệ tứ, Pavong và Chiêu vương.

Ồn ào. Rít.

Vừa đi lên tường thành các đoàn sứ giả không khỏi hít một hơi lạnh, bởi vì trước mắt họ là một biển người đông đến hàng ngàn, hàng vạn người, cơ hồ một phần tư dân số của cả Thăng Long đều đổ dồn về phía hoàng thành, cũng may có lực lượng Cảnh sát và Vũ cảnh giữ trật tự, phân luồng bọn hắn xếp hàng ngay ngắn chia ra những con phố khác, nếu không quả thực chỉ riêng quảng trường không thể nào chứa nổi, tiếng hoan hô vang dội khắp nơi thậm chí đột phá ngưỡng âm thanh một trăm bốn mươi đề xi ben tương đương với âm thanh của một chiếc máy bay tiêm kích tạo ra những tiếng rít chói tai. Những âm thanh này tạo nên khí thế làm cho những tiểu vương các tiểu quốc sắc mặt trở nên trắng xám. Chiêu vương cũng không khỏi ngưng đọng sắc mặt nói.

- Đây chính là vận nước, nước dâng thuyền cũng có thể lật thuyền, lúc này rõ ràng vận nước của Đại Việt đang chính giữa ban trưa.

Trái ngược với sự ồn ào của dân chúng lại là hàng chục khối phương trận được kết thành bởi mười hai ngàn binh sĩ, cảnh sát của Đại Việt, bọn hắn xếp xít nhau tạo thành một khối vuông vứt, đều tăm tắm, quần áo sạch sẽ, phẳng phiu, đầu ngẩng cao, ưỡn ngực, bụng hóp nhìn vô cùng oai phong.

- Bệ hạ giá lâm!

Một tiếng hô lớn, Lý Anh Tú đã thay áo cổn bằng một bộ quần áo thống chế màu đen, trên đầu đội mũ Kepi đi trước, sau hắn là ba vị hoàng hậu như hoa như ngọc, có có cả tiểu công chúa Tịnh Kỳ.

- Bệ hạ vạn tuế!

Nhân dân bên dưới lập tức như ong vỡ tổ hô lớn mấy đợt, tiếng hô vang thập chỉ vượt ngưỡng một trăm năm mươi đề xi ben, chỉ cần thêm mười đơn vị nữa tuyệt đối sẽ làm cho người ta bị thủng màn nhĩ. Thế nhưng thần kỳ chính là vừa thấy Lý Anh Tú đưa tay ra hiệu, hàng vạn dân chúng trên quảng trường vậy mà cùng lúc trở nên im phăng phắt. Lý Anh Tú để Kim Đức Mạn đưa tiểu Tịnh Kỳ cho hắn bế, ba nàng liền đi lên ngồi bên cạnh chủ vị, hắn bế tiểu Tịnh Kỳ đi ra phía trước. Tiểu Tịnh Kỳ lần đầu tiên thấy thật đông người phía dưới đây, đôi mắt to tròn không khỏi lúng liến liếc nhìn khắp nơi.

- Oa, là tiểu công chúa!

- Thật dễ thương đây.

- Tiểu công chúa thiên tuế!

Khanh khách.

Nghe tiếng hô vang của dân chúng tiểu Tịnh Kỳ vậy mà bậc cười, nụ cười của bé như lan tỏa một niềm hạnh phúc và lui sướng lan ra cả quảng trường, mỗi người trong hàng vạn dân chúng và binh sĩ đều có thể cảm nhận được cảm xúc thần thánh này. Lý Anh Tú khẽ mỉm cười nói.

- Tạ ơn bách tính đã đến chúc mừng cho lễ đại hôn của Trẫm.

- Bệ hạ vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế!

Đáp lại lời kêu gọi của Lý Anh Tú chính là những tiếng hô lớn của quần chúng. Lý Anh Tú lại ra hiệu cho mọi người ngừng lại mới nói tiếp.

- Để đáp lại thịnh tình của bách tính, hôm nay, tại nơi này mười hai ngàn binh sĩ tinh anh nhất của Đại Việt sẽ diễu binh khắp cả con phố chính của Thăng Long để cho bách tính thấy được Đại Việt vĩ đại, thấy được quân đội Đại Việt mạnh mẽ có thể bảo vệ được dân chúng, bảo vệ được đất nước thần thánh này. Trẫm tuyên bố buổi lễ bắt đầu.

Ầm, ầm, ầm.

Lý Anh Tú vừa dứt lời hàng loạt tiếng pháo như sấm dậy bỗng nhiên vang lên làm cho các sứ giả không khỏi giật mình. Mười hai khẩu pháo đắt bên trong sân rồng đồng loạt bắn những quả đạn không có đầu đạn lên thiên không. Điều đặc biệt chính là đây không phải là các mẫu M102 cũ nạp đạn tiền mà là những khẩu pháo được Hồ Nguyên Trừng nghiên cứu, đây là cỡ pháo dùng cho nghi lễ cỡ nòng 120 ly, nặng 5,6 tấn, chiều dài 8,7 mét, chiều rộng 2,3 mét, chiều cao 1,9 mét. Đặc biệt chính là nó không nạp đạn đầu nòng nữa mà là đạn nạp hậu, liều phóng bằng đồng, sau đuôi có hạt nổ, bắn bằng các giật dây. Lý Anh Tú đặc biệt đặt tên cho nó là P120-D.

Rầm rập, rầm rập.

Trong tiếng pháo nổ dồn dập một khối lập phương được Cảnh vệ xếp thành bước từng bước dồn dập từ cột cờ bên trong sân rồng đi ra ngoài. Trần Thư đi đầu đội hình đeo trên cầu vai một bông hoa mai màu bạc lấp lánh, tay hắn cầm là Long Tinh kỳ của Đại Việt, tượng trưng cho hoàng quyền vĩ đại.

- Chào!

Theo tiếng quát lớn đội hình của Cảnh vệ bỗng nhiên bước chậm lại, thay vì bước nhỏ và nhanh bọn hắn bước những bước chậm nhưng dài hơn, chân mang ủng nhịp xuống từ nhịp mạnh mẽ trên nền đá của quảng trường đồng loạt phát ra những âm thanh lớn, thân hình binh sĩ thẳng tắp, súng Type 04 được bật thẳng lưỡi lê, tay phải bồng dưới bán súng, thân súng khẽ tựa vào vai vững chắc không hề rung lắc hay nghiêng ngã.

Bộp, ầm, bộp, ầm.

Tiếng bước chân xen lẫn với tiếng pháo nổ đánh mạnh vào tim của mỗi sứ đoàn bên trên tường thành. Quân phục đẹp đẽ, quân dung uy nghiêm của các binh sĩ Cảnh vệ càng trở thành sự tự hào của mỗi người dân Đại Việt. Phải biết bên trong các quân binh chủng Cảnh vệ có trang phục đẹp nhất, bọn hắn được chọn lửa không chỉ vì sự tinh nhuệ mà còn là vì dung mạo vô cùng đẹp trai, thân hình không cần quá vạm vỡ, nhưng rất cân đối, gương mặt phải cương nghị tỏa ra khí chất của nhà binh.

- Thật uy phong!

Lần đầu tiên chứng kiến được nghi thức thỉnh kỳ của Đại Việt Kim Đức Mạn không khỏi khen một tiếng. Quả thực Cảnh vệ quá đẹp đẽ có thể chinh phục được bất kỳ cô gái nào. Ở trong hàng ngũ khách mời cũng có thật nhiều người chưa từng chứng kiến được cảnh này, ví dụ như Nikolai đệ tứ, hắn quay sang Kuznetsov hỏi.

- Quốc vương vệ đội của ta có thể làm như thế này được hay không?

So sánh Cảnh vệ với Quốc vương vệ đội bởi vì Quốc vương vệ đội là lực lượng kỷ luật nhất, tinh nhuệ nhất mà Bravia có được, trong mỗi trận chiến Quốc vương vệ đội luôn là Yc0uL quân bài bí mật quyết định thắng bại trên chiến trường. Chỉ là Kuznetsov lắc đầu nói.

- Thần e không thể, những binh sĩ này không chỉ tác phong gọn gàng, quân dung tươi tỉnh, mà trong bọn hắn luôn có sự hiểu ý ngầm, đồng bộ. Ngài nhìn có thể thấy chỉ riêng động tác đánh tay mỗi người đều giơ đến một độ cao bằng nhau, không lệch một chút nào. Dù không có quân nhạc để giữ nhịp nhưng bọn hắn lại lấy chính bước chân của đồng đội để giữ nhịp cho bước chân của mình, từng bước, từng bước thẳng tắm, làm cho đội hình luôn duy trì được khoảng cách, không bị xáo trộn.

Nikolai đệ tứ không khỏi trầm mặc, Chiêu vương bên cạnh cũng giống như vậy. Phải nói rằng nghi thức duyệt binh luôn là một công cụ thực tiễn nhất để phô trương ra sức mạnh của chính mình.

- Trần Thư hôm nay thật uy phong đây.

An Tư không khỏi cười nói, bình thương Trần Thư luôn theo sau Lý Anh Tú nên đối với hoàng gia cũng vô cùng thân cận. Lý Anh Tú mỉm cười nói.

- Hắn đang cố gắng thể hiện đây.

Đúng vậy, Trần Thư vì ngày hôm nay đã luyện tập rất nhiều, thậm chí điều chưa từng xảy ra chính là hắn vậy mà hướng Lý Anh Tú xin nghỉ để luyện tập ngày đêm chuẩn bị cho buổi lễ ngày hôm nay, xin phép cho hắn được mang quốc kỳ. Và quả thực đúng như vậy, hôm nay mọi ánh mắt của thiếu nữ kinh thành đều đổ dồn vào hắn, đặc biệt là trong khối phương trận nào đó, một đôi mắt đẹp nhìn hắn cũng trở nên thay đổi.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.