Đế Chế Đại Việt

Chương 425: Đại hôn (4)



Trên tường thành An Tư nhìn cảnh này đôi mắt cũng chớm lệ, Lý Anh Tú cũng không khỏi động dung. Thực tế tình trạng sức khỏe của Phạm Tu không cho phép hắn thực hiện nghi lễ duyệt binh này, thế nhưng Phạm Tu trực tiếp gặp mặt Lý Anh Tú, xin phép được cho hắn tham gia buổi duyệt binh cuối cùng trong cuộc đời binh nghiệp của mình, Lý Anh Tú không thể nào từ chối.

- Đây là một vị lão tướng quân đáng kính.

Nikolai đệ tứ không khỏi khen ngợi và cảm phục nói. Thực ra danh tiếng của Phạm Tu không chỉ ở Đại Việt mà còn lan ra toàn Bắc Hải. Người ta truyền rằng Phạm Tu là một chiến thần bất bại, đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn cưỡi ngựa xông thẳng vào phá tan đội hình địch nhân. Đặc biệt là thông qua đoàn lính đánh thuê Giáp Vàng truyền lại, tại quần đảo Sắt trận Atland một mình Phạm Tu đứng ở một đoạn chiến lũy không một binh lính đánh thuê nào có thể xông lên nửa bước, xung quanh Phạm Tu máu chảy thành sông, xác chết thành núi, bọn hắn sợ hãi bây giờ gọi Phạm Tu vẫn là một tiếng Đô Hồ đại vương.

Phạm Tu cuối cùng cũng duyệt xong toàn bộ đội hình duyệt binh, Trần Quốc Tuấn đánh xe quay trở về, đi qua khối phương trận các binh sĩ đồng thanh hô lớn.

- Ura!

- Ura!

Chiếc xe ngựa chạy vụt qua, Phạm Tu cảm thấy đôi mắt mình cay nhừ, cả cuộc đời sống trong chiến trận, lúc này chính là lúc hắn phải nói lời dã từ với cuộc đời binh nghiệp. Chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy lại vào bên trong tường thành, tiếng hô vang vẫn còn phía ngoài quảng trường. Lúc này không phải chỉ là binh lính, mà là cả hàng ngàn, hàng vạn quân dân Đại Việt trên toàn bộ quảng trường này đồng thanh hô vang bày tỏ sự kính trọng của bọn hắn đối với vị tướng quân huyền thoại.

- Nguyên soái, ngài không sao chứ?

Chiếc xe dừng lại, Trần Quốc Tuấn liền đỡ Phạm Tu xuống xe ngựa, lúc này đôi mắt già nua của Phạm Tu cũng đã đỏ hoe, hắn lắc đầu nói.

- Ta không sao, chỉ là có phân khích một chút, cảm động một chút. Hiện tại Phạm Tu ta cũng không còn gì phải nuối tiếc, có thể đi gặp đức Lạc Long Quân rồi.

Trần Quốc Tuấn im lặng, hắn không thích những câu an ủi sáo rỗng, bởi những câu an ủi sáo rỗng đó chính là một sự sỉ nhục đối với một danh tướng oai hùng như Phạm Tu.

- Đi thôi, đừng để bệ hạ đợi lâu.

Phạm Tu nói, sau đó cả hai cất bước đi lên tường thành, từng quan lại vừa nhìn thấy Phạm Tu lập tức cúi đầu để biểu lộ sự tôn kính. Phạm Tu đi đến đâu, người người liền cúi đầu đến đó, kể cả các vị bộ trưởng cũng không hề ngoại lệ. Phạm Tu đi đến trước mặt Lý Anh Tu, chào một cái quân lễ sau đó rõ ràng nói.

- Báo cáo Tổng tư lệnh, mười hai ngàn binh sĩ, cảnh sát đã sẵn sàng cho buổi lễ diễu binh.

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Tốt! Bắt đầu đi!

- Tuân lệnh!

Phạm Tu hô lớn, sau đó dứt quát xoay người đi ra phía trước tường thành, các binh sĩ bên dưới đứng im phăng phắt chờ đợi mệnh lệnh. Một cảm giác tự hào bỗng nhiên ùa đến tràn đầy lồng ngực của Phạm Tu, hắn hít sâu một hơi hạ đạt mệnh lệnh cuối cùng của mình.

- Buổi diễu binh, bắt đầu!

Rầm, rầm, rầm, rầm.

Tiếng trống, tiếng kèn lập tức trỗi dậy, toàn bộ đội hình các phương trận của mười hai ngàn binh lính lập tức di chuyển ra giữa đại lộ, toàn bộ các khối đều bảo trì khoảng cách với nhau, mười hai ngàn người cũng một nhịp dậm bước chân xuống mặt đất tạo thành những cơn chấn động mà mỗi người bên trên tường thành đều cảm nhận được. Trần Thư chỉ huy đội Cảnh vệ đi trước cầm theo Long Tinh kỳ và Quân kỳ hô lớn.

- Bước đều, bước!

Rầm rập, rầm rập.

Tất cả các phương trận chuyển từ trạng thái dậm chân tại chỗ sang trạng thái bước đều, tiếng bước chân của bọn hắn hòa cùng tiếng trống hành khúc tạo thành một không khí hào hùng, cực kỳ oai vệ.

- Ồ, hành khúc vậy mà khác biệt với lúc trước.

Pavong không khỏi nói, hắn là người duy nhất trong đoàn sứ Bravia đã chứng kiến được lễ duyệt binh của Đại Việt một lần, lần này rõ ràng buổi diễu binh càng hoành tráng, càng khác lạ hơn lần trước.

“Bọn Công tước Crow và đám giặc Tây Gốt
Đang cố gắng xâm chiếm đất nước thần thánh
Từ bờ biển Bắc Hải cho đến thảo nguyên Goldland
Quân đội Đại Việt ta là mạnh nhất!...”

Một ngàn người trong đội quân nhạc không trong đội ngũ diễu hành cất lên tiếng hát của hành khúc, hòa quyện vào bước chân của đội hình duyệt binh tạo nên một khúc ca cực kỳ hùng tráng. Đoàn Cảnh vệ hộ tống Long Tinh kỳ và quân kỳ dần tiến vào khu vực đối diện lễ đài Trần Thư hô lớn.

- Chuẩn bị, chào!

- Một, hai!

Các binh sĩ cảnh vệ quát lớn, vừa dứt tiếng thứ hai, Long Tinh kỳ và quân kỳ lập tức được giương lên cao, toàn bộ binh sĩ cảnh vệ đầu xoay gần chín mươi độ, cổ ngẩng cao hướng về phía khán đài, đôi mắt trợn to, gương mặt cương nghị biểu thị sự quyết tâm, ý chí kiên định của người quân nhân.

“Hỡi những quân nhân Đại Việt
Nắm chắc sức mạnh trong tay
Nắm chắc lưỡi lê trong tay
Và chúng ta nhất định,
Không được nao núng
Tiến vào cuộc chiến bất tử đến người cuối cùng...”

Tiếng hát cất cao biểu thị ý chí ngất trời của mỗi người binh lính sẵn sàng thề chết, hi sinh để bảo vệ độc lập của tổ quốc, dù có phải hi sinh đến người cuối cùng cũng sẽ không để bất kỳ kẻ thù nào đụng được đến lãnh thổ Đại Việt.

- Quá...hào hùng, hoành tráng.

Chiêu vương sắc mặt biến, đôi mắt toát lên sự hâm mộ, đây mới thực sự là quân đội, đây mới thực sự là những quân nhân chân chính, không màn tính mạng thề chết bảo vệ quốc gia, đó mới chính là quân đội một quốc gia nên có.

Bên cạnh Nikolai đệ tứ không khỏi vì quyết định trước kia của mình mà cảm thấy may mắn, may mắn vì Bravia không phải kẻ thù của Đại Việt, may mắn Bravia có Elina nay đã trở thành hoàng hậu của Đại Việt. Chỉ cần tình cảm đồng minh này vững mạnh trong vòng một trăm năm Bravia sẽ không sợ bị bất kỳ kẻ nào xâm phạm, dù đó là Gemanic hay là Franzt đế quốc.

“Quân Đại Việt ta tiến nhanh về phía trước
Bệ hạ đã mệnh lệnh chúng ta ra trận
Từ bờ biển Bắc Hải cho đến thảo nguyên Goldland
Quân đội Đại Việt ta là mạnh nhất!...”

Khối quân Cảnh vệ đi qua, tiếp theo sau đó là các khối sĩ quan các binh chủng lục quân, hải quân, cảnh sát. Lục quân lễ phục màu xanh, hải quân áo sơ mi trắng, vest ngoài màu đen, cảnh sát cũng là màu đen bước đi qua, bên hông của các sĩ quan đeo bọc súng khẩu P05 lập tức gây đến sự chú ý của những người bên trên lễ đài, nhất là Bravia, những người đã quá quen với vũ khí của Đại Việt.

- Pavong, ngươi nhìn bên hông của những binh lính kia là vũ khí gì?

Pavong cố gắng nhìn kỹ, thế nhưng súng được bọc bên trong bao da, chỉ lộ ra được chuôi súng và búa cò, thế nhưng chỉ nhiêu đó Pavong cũng đã có thể xác định được đây là một loại súng hoàn toàn mới.

- Có lẽ đây là loại kG0fp súng mới Đại Việt biên chế, là loại súng ngắn đi.

Đại Việt bán vũ khí cá nhân cho Bravia có hai loại, súng trường và súng ngắn, rất rõ ràng chỉ cần nhìn vào chuôi súng có thể thấy được điểm khác biệt của P05 và những khẩu súng ngắn hỏa mai mà Bravia đang sử dụng. Nilolai đệ tứ nói.

- Xong việc chúng ta thử liên hệ xem Đại Việt có thể bán cho chúng ta vũ khí này hay không.

Nikolai đệ tứ cũng không có hi vọng rằng Đại Việt sẽ bán kỹ thuật làm súng cho hắn, bởi vì Thừa Mệnh bệ hạ là một con hồ ly chân chính, sẽ chẳng bao giờ hắn chịu bán kỹ thuật cho Bravia. Nikolai đệ tứ cũng chỉ còn cách xin mua về tự sao chép mà thôi.

Chỉ là Nikolai đệ tứ cũng không biết rằng kỹ thuật súng đạn của Đại Việt đã chuyển sang một bước ngoặc mới khi hạt nổ được chế tạo, nó không đơn thuần chỉ là mô phỏng, chế tạo theo các chi tiết của súng mà được, quan trọng chính là đạn, phải có sự phát triển của hóa học mới có thể chế tạo.

Khối sĩ quan đi qua là đến khối binh lính lục quân, được dẫn đầu bởi Trần Nhật Duật. Lần này duyệt binh trong mười hai ngàn binh sĩ, Sư đoàn Thiết Giáp chiếm đến hơn một nửa. Những binh sĩ lục quân đầu đội mũ sắt, người mặc quần áo dã chiến màu xanh lá, sau lưng mang ba lô, bên ngoài mặc áo trang bị kiểu mới, tay bồng súng Type 04 lắp lưỡi lê, giày ghệt dẫm từng bước mạnh mẽ xuống nền đá. Bước vào khu vực khán đài Trần Nhật Duật quát lớn.

- Chuẩn bị, chào!

- Một, hai!

Soạt.

Dứt lời các binh sĩ lục quân giương súng, lưỡi lê hướng về phía trước, đầu ngẩn cao hướng về kháng đài, chân đá cao hơn dậm từng bước, động tác trăm người như một, không lệch một giây nào tạo ra một sự oai vệ, thanh thế lớn vô cùng.

- Lê đại nhân, vì sao quân đội các ngài lại không mặc giáp đây? Trang bị như vậy phải chăn quá thiếu thốn?

Chiêu vương gặp qua đội bảo an của Tập đoàn thương mại, cũng như binh lính của Sư đoàn Thiên Cương, thế nhưng trang bị đầy đủ của lục quân là lần đầu hắn gặp được. Thế nhưng hắn kỳ lạ chính là quân đội Đại Việt tinh nhuệ là thế nhưng vì sao đến áo giáp cho binh sĩ lại không có. Đông Tấn vẫn còn kẹt lại thời kỳ vũ khí lạnh, có suy nghĩ như vậy là tất yếu. Lê Văn Thịnh cười nhẹ nói.

- Ngài hẳn thấy quân đội Đại Việt toàn bộ đều được trang bị súng đi. Ngài nghĩ binh lính Đông Tấn mặc đầy đủ áo giáp có thể chịu được bao nhiêu phát đạn của Đại Việt ta?

“Chúc ta là ngọn lửa thổi bùng cả thế giới
Chúng ta sẽ tiêu diệt, quét sạch kẻ thù ra khỏi quê hương
Từ bờ biển Bắc Hải cho đến thảo nguyên Goldland
Quân đội Đại Việt ta là mạnh nhất!...”

Đoạn nhạc bỗng nhiên đổi sang một đoạn càng cao trào, lời ca cũng càng đanh thép hơn, kết hợp với lời nói của Lê Văn Thịnh Chiêu vương bỗng nhiên cảm thấy lạnh người. Hắn tự cảm thấy mình sai khi hỏi vấn đề này, những người Đại Việt này cũng không phải kẻ tốt lành gì.

=============++

Bài hát Hồng quân chúng ta là mạnh nhất
Khuyến cáo nên nghe bài này khi đọc truyện

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.