Đế Chế Đại Việt

Chương 434: Tào Tháo mua súng



Ngoài sàn đầu Tào Hồng sắc mặt nghiêm nghị nhìn Lê Thế, hắn đã sớm thu hồi lại sự kiêu ngạo khinh thường giành cho người thanh niên Đại Việt nhỏ bé trước mặt, Tào Hồng nói.

- Còn một đao, hi vọng lần này ngươi có thể tiếp được.

Lê Thế không trả lời mà dùng chính hành động của mình để chứng minh, lần nữa trở về thế trung bình tấn. Tào Hồng lần nữa quát lớn, lưỡi đao như phủ khai sơn chém thẳng xuống tấm giáp lần nữa, lần này không cần góc độ, kỹ xảo, mà đơn thuần là man lực.

Keng.

Tiếng kim loại thanh thúy vang lên, hổ khẩu vốn bị thương của Lê Thế lần nữa rách toạc, xung lực truyền từ tay xuống thân thể, cuối cùng dồn đến hai chân, hắn cảm thấy chịu không được phải khuỵu gối xuống, thế nhưng đơn thuần chỉ là chân trái khụyu xuống, đầu gối thậm chí còn không chạm xuống mặt đất, mồ hôi chảy ròng hai bên thái dương, Lê Thế ngẩng đầu lên như một người chiến thắng ngạo nghễ nói.

- Đao thứ ba!

- Ura!

Một trăm binh sĩ và bảo an Đại Việt cùng lúc hô lớn, lần đọ sức này tuy chỉ là thử tấm giáp, thế nhưng thực chất là sự so kè sức lực giữa hai quốc gia với nhau. Tào Hồng thân là danh tướng là người tấn công mà Lê Thế chỉ là một Đại úy và chỉ dùng một tấm giáp phòng thủ. Tuy nói Lê Thế đỡ được không phải là Lê Thế mạnh hơn Tào Hồng nhưng trên một ý nghĩa nào đó chứng tỏ rằng Đại Việt không hề yếu nhược, đủ sức đứng ngang hàng với Ngụy quốc.

- Bệ hạ, ngài có thể thấy tấm giáp này chất lượng rất tốt, đao thương đến đâu cũng không thể xuyên thủng được. Bây giờ thần sẽ dùng tấm giáp này để thử uy lực của súng.

Lê Thế đem tấm giáp đến trước mặt Tào Tháo nói, dù chịu ba đao thế nhưng lưỡi đao cũng chỉ có thể để trên tấm giáp ba đường ngấn. Tào Tháo gật đầu khen ngợi nói.

- Tốt lắm, hôm nay xem như Quả nhân được mở mang tầm mắt.

Không biết là Tào Tháo đang khen tấm giáp hay là khen Lê Thế nữa. Lê Thế giao tấm giáp cho binh sĩ đem đi, quân y nhanh chóng đi đến băng bó lại hai tay cho Lê Thế, vừa rồi hổ khẩu của hắn bị thương khá nặng. Lê Thế nói.

- Bẩm bệ hạ, binh sĩ Đại Việt sẽ lần lượt sử dụng các khẩu súng Type 02A3 bắn vào bia ở khoảng cách một trăm mét, còn P05 sẽ bắn thử ở khoản cách mười mét.

Đây là một khoảng cách an toàn có thể yên tâm các binh sĩ Đại Việt có thể bắn bách phát bách trúng. Tào Tháo gật đầu, bên dưới binh sĩ Đại Việt lập tức thao tác nạp đạn, Tào Tháo quan sát rất kỹ, đối với Đại Việt đem đến vũ khí lần này hắn rất hi vọng, bởi vì Tào Tháo đã bị Hà Đông chặn lại quá lâu rồi.

- Bắn!

Ầm, ầm.

Theo hiệu lệ binh sĩ Đại Việt lập tức nổ súng, hai tiếng kim loại thanh thúy vang lên. Lát sau có người đã đem tấm giáp trở về. Lê Thế nhận lấy tấm giáp dâng lên nói.

- Bẩm bệ hạ, ngài có thể thấy rõ ràng kết quả.

Tất cả mọi người của Ngụy quốc kể cả Tào Tháo vô cùng kinh hãi, trên tấm giáp rõ ràng in hai lỗ đạn bị đâm xuyên qua, nhất là Tào Hồng, hắn rõ ràng tấm giáp này rắn chắc cỡ nào. Bình thường tỷ lệ bị bắn xuyên trong khoản cách một trắm mét của Thần thương của Đại Hán cũng rất hên xui, có khi đạn cũng sẽ trượt qua giáp mà không đâm xuyên được. Lê Thế nói.

- Như bệ hạ thấy nhờ vào cơ chế và cấu tạo tiên tiến độ chính xác và tộc độ nạp đạn của Type 02A3 mạnh hơn Thần thương của Đại Hán rất nhiều, huống chi bọn hắn cũng không sợ trời mưa vì mồi lửa không được mà trở nên vô dụng.

Tào Tháo gật đầu, hắn cũng nhìn thấy được sự khác biệt của hai loại súng, Type 02A3 đơn thuần là mạnh hơn, nhẹ hơn, nạp đạn nhanh hơn. Lê Thế nói tiếp.

- Mời ngài nhìn, tiếp theo là loại súng dành cho kỵ binh K-04C.

Từ trong đội ngũ của Đại Việt phóng ra một kỵ binh, kỵ binh này vừa cưỡi ngựa tốc độ cao, đồng tời vừa nạp đạn vào súng, khi vọt qua mục tiêu cách chừng năm mươi mét lập tức nổ súng trúng đính. Tào Tháo sáng mắt lên, hắn cũng muốn trang bị súng cho kỵ binh thế nhưng dù là Type 02A3 hay thần thương thì cũng quá dài, cách nạp đạn trước rất bất tiện, bắn lại không chính xác, K-04C lại hoàn toàn giải quyết được vấn đề này.

Lát sau tấm giáp mục tiêu được đem đến, kết quả vẫn như cũ, Lê Thế mỉm cười nói.

- Bệ hạ cảm thấy như thế nào?

- Tốt lắm, rất tốt. Huấn luyện một binh sĩ như thế mất bao lâu?

Tào Tháo rất quan tâm vấn đề này, huấn luyện một bộ binh cũng thủ phải mất ít nhất hai năm, huấn luyện một cung kỵ binh càng lâu hơn nhiều. Lê Thế biết ý của Tào Tháo liền nói.

- Nếu là chúng thần huấn luyện ba tháng là có thể cầm súng ra chiến trường, một năm là có thể trở nên tinh nhuệ như vậy.

Lê Thế không nói rằng đó là với điều kiện dùng cả gánh đạn để đắp vào. Thế nhưng bấy nhiêu đó cũng đã đủ thuyết phục được Tào Tháo, tuy không nói ra nhưng hắn lại rất hài lòng. Lê Thế lại nói tiếp.

- Tiếp đến là phần thử pháo M102, chúng thần sẽ dùng bia là một tảng đá ở khoản cách là một trăm năm mươi mét, mời bệ hạ chờ xem.

Pháo M102 lập tức được đẩy ra, các tướng lĩnh không khỏi chăm chú, M102 nhỏ hơn nhiều so với đại pháo của Đại Hán, pháo của Đại Hán lớn nhưng tầm bắn kém, độ chính xác cũng không cao. Lê Thế nói.

- Bẩm bệ hạ, M102 có thể bắn đạn xa hơn một cây số, tầm chính xác trong khoản ba trăm mét trở lại, ở đây chúng thần liền thu hẹp khoảng cách.

Tào Tháo gật đầu xem như đồng ý. Binh sĩ Đại Việt nhanh chóng nạp vào đạn pháo, cuối cùng điểm hỏa.

Ầm.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên làm binh sĩ Ngụy quốc đứng gần đó không khói giật mình, bọn hắn càng kinh hãi vì tảng đá làm bia vậy mà bị đạn pháo bắn tan tành thành bụi phấn. Bàng Dục không khỏi vui mừng nói.

- Bệ hạ, có thứ vũ khí này các tòa thành ở Hà Đông chắc chắn không phải là vấn đề đối với chúng ta.

Lê Thế gật đầu tiếp lời nói.

- Vị tướng quân này nói phải, M102 uy lực mạnh, tầm bắn xa hơn đại pháo của Đại Hán, các vị hoàn toàn có thể đứng ở ngoài bắn cho đến khi tường thành đổ sụp sau đó tấn công vào mà không hề sợ hãi đại pháo của bọn hắn.

Nghe đến đây Tào Tháo liền động dung, hắn có thể tưởng tượng ra được Hà Đông sẽ trở thành đồ vật trong túi của mình. Lưu Thúc Kiệm rất biết nhắm thời cơ liền hỏi.

- Bệ hạ đối với vũ khí của chúng thần phải chăng hài lòng?

Tào Tháo gật đầu nói.

- Quả nhân rất hài lòng. Như vậy đi, Quả nhân cho phép thương nhân các khanh đến làm ăn tại Ngụy quốc, giảm thuế xuống ba mươi phần trăm. Tuy nhiên đổi lại Quả nhân muốn các khanh phải giúp Ngụy quốc sản xuất được những vũ khí như thế này, đồng thời các khanh phải huấn luyện binh sĩ Ngụy quốc cách sử dụng nó.

Tào Tháo là một minh quân có một tầm nhìn chiến lược mà không phải là một ông vua bảo thủ. Hắn nhìn thấy được uy lực của hỏa khí Đại Việt lập tức biết được thứ này sớm muộn sẽ trở thành xu hướng, hắn không chỉ muốn mua được mà còn muốn chế tạo được.

Điều này cũng là nằm trong dự liệu của Lý Anh Tú, trước khi rời đi hắn đã cho phép Lưu Thúc Kiệm tùy cơ ứng biến. Thế nhưng Lưu Thúc Kiệm vẫn cố gắng bày ra vẻ khó khăn nói.

- Bẩm bệ hạ, chúng thần chỉ là thương nhân, việc buôn bán vũ khí chính là lợi nhuận chính. Đương nhiên bệ hạ muốn có kỹ thuật đúc súng cũng không thể không được, chỉ là giá rất cao.

- Giá bao nhiêu, ngươi cứ nói.

Tào Tháo rất khẳng khái, súng đạn này hắn nhất định phải có được. Lưu Thúc Kiệm nói.

- Kỹ thuật đúc súng hai triệu lượng bạc, kỹ thuật đúc pháo ba triệu. Chúng thần có thể miễn phí huấn luyện cho binh sĩ Ngụy quốc trong vòng hai năm.

Cả triều Ngụy quốc kinh hãi, giá lại đắt đến như vậy. Một năm thu thuế của Ngụy quốc chẳng qua cũng chỉ có tương đương với mười lăm triệu lượng, cộng thêm cướp bóc phía Nam nữa mới có thể đạt đến gần hai mươi lăm triệu, vậy mà Lưu Thúc Kiệm trực tiếp đòi đến một phần năm thu nhập một năm của Ngụy quốc. Lưu Thúc Kiệm biết ý không chờ các quan viên Ngụy quốc phản ứng hắn lập tức nói trước.

- Bệ hạ, ngài phải biết kỹ thuật đúc súng của mỗi quốc gia chính là bí mật quân sự. Bởi vì Đại Việt cách xa Ngụy quốc vạn dặm nên mới có thể cùng nhau san sẻ. Có được vũ khí bệ hạ đương nhiên có thể đánh chiếm được Hà Đông, thậm chí đánh cả OxfJ0 giang sơn Đại Hán cũng không phải không thể, đây chính là tốn vốn nhất thời và được lời cả mấy đời, cuộc mua bán này bệ hạ thực sự không hề thua lỗ.

Bị chặn trước các quan viên của Ngụy quốc và Tào Tháo không khỏi suy nghĩ lại, tự nhiên thấy vô lý nhưng sao lại rất thuyết phục đây. Cuối cùng Tào Tháo nói.

- Quả nhân biết khanh nói đúng. Tuy nhiên Ngụy quốc không thể trả cho Đại Việt một số tiền lớn như vậy được.

Dân số của Ngụy quốc không đông đúc được như Đại Hán, quốc thổ cũng cằn cỗi, nếu không phải lấy được một quận của Đại Hán trước kia thì quả thực một năm thu thuế mười triệu lượng cũng không đến. Không chờ Lưu Thúc Kiệm lên tiếng Tào Tháo đã nói trước.

- Tuy nhiên Ngụy quốc có thể trả cho Đại Việt ba triệu lượng, mặt khác miễn thuế cho thương nhân Đại Việt trong năm năm, ngươi cảm thấy thế nào?

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.