Đế Chế Đại Việt

Chương 441: Di nguyện



Xa giá lăn trên nền tuyết trắng của vùng ngoại ô Thăng Long chạy thẳng đến Thái Ấp của Đô Hồ đại vương. Kể từ sau buổi duyệt binh Đại hôn sức khỏe của Phạm Tu vẫn một mực không ổn định, lúc khỏe lúc bệnh, thế nhưng đến mức độ Thái y viện phải thông qua Trần Thư đi vào thông báo cho Lý Anh Tú hắn liền lập tức biết chuyện không ổn, đến mức độ này có nghĩa là Phạm Tu đã sắp phải “rời đi”. Lý Anh Tú lập tức dẫn theo Thái hậu, ba vị hoàng hậu và tiểu Tịnh Kỳ đi thẳng đến Thái ấp.

Trước cửa phủ đã sớm dựng mấy chiếc xe ngựa, nhìn hình in trên hai bên tường xe Lý Anh Tú liền đoán chắc được Cao Lỗ, Lữ Gia, Tinh Thiều, Tô Hiến Thành đã ở bên trong. Lý Anh Tú đi vào trong nhà quả nhiên không sai, bốn vị đại thần đã sớm có mặt.

- Bái kiến bệ hạ, Thái hậu, ba vị hoàng hậu nương nương.

Bốn người lập tức cúi chào, Lý Anh Tú gật đầu hỏi.

- Miễn lễ, tình hình vương gia như thế nào rồi?

Lữ Gia lắc đầu nói.

- Chúng thần cũng chỉ vừa mới đến, hiện tại bên trong Phạm đại nhân và Lê viện trưởng vẫn đang cố gắng chẩn trị.

Lý Anh Tú gật đầu, tất cả mọi người cũng chỉ đành ngồi xuống chờ đợi, bên trong các lang y cũng đang cố gắng hết sức, bọn hắn cũng chỉ biết cầu nguyện mà thôi. Không bao lâu sau lần lượt Trần Quốc Tuấn, Lê Phụng Hiểu, cùng các vị Bộ trưởng, Thứ trưởng khác cũng đã đến đầy đủ, gần như toàn bộ nội các chỉ vắn Trần Thủ Độ và Đào Duy Từ. Mười mấy người cùng tham gia vào hàng người ngồi chờ đợi.

Tận đến hơn một giờ sau cửa phong cuối cùng cũng mở ra, Phạm Công Bân và Lê Hữu Trác mệt mỏi đi ra ngoài, hơi sững sờ một chút vì trong phòng khách nhiều người như vậy, chẳng khác nào một cuộc họp nội các cả. Lý Anh Tú lập tức tiến đến hỏi.

- Tình hình của vương gia như thế nào?

Như mọi khi Phạm Công Bân vẫn là người trả lời trước, chỉ là lần này hắn lắc đầu chua chát nói.

- Xin lỗi bệ hạ, chúng thần đã cố gắng hết sức.

Lê Hữu Trác đồng thời cũng gật đầu nói.

- Sinh lực của vương gia đã cạn kiệt, giờ dùng đồ đại bổ vào cũng như trút vào một cái động không đáy, không thể khôi phục lại được sức sống của các cơ quan. Chỉ sợ vương gia không trụ được quá đến ngày mai. Hiện tại Bệ hạ và các vị đại nhân có thể vào gặp Vương gia lần cuối.

Dù đã chuẩn bị tâm lý thế nhưng Lý Anh Tú cũng không tránh được sự bàng hoàng. Hắn khẽ lặng người đi một chút, xung quanh dường như chỉ còn lại tiến hít thở nặng nề, tiếng thút thít của An Tư và quản gia già trong phủ.

- Anh Tú, con đi vào gặp vương gia đi, hẳn vương gia cũng rất muốn gặp con.

Ỷ Lan tiến đến khẽ vỗ vai hắn nói. Lý Anh Tú gật đầu hít sâu một hơi nói.

- Ba vị hoàng hậu dẫn theo tiểu công chúa đi theo Trẫm. Lê khanh chuẩn bị tất cả mọi nghi thức, những người còn lại có thể ở tại chỗ chờ đợi.

- Chúng thần tuân lệnh.

Lý Anh Tú dứt lời dẫn theo gia đình mình đi vào bên trong. Trên giường bệnh Phạm Tu dáng người còn gầy gò hơn cả lần trước, dường như chỉ còn một cái xác khô, da dẻ nhăn nheo vàng vọt, trên người hắn đắp một cái chăn bông thật dày, dù trong phòng có lò sưởi nhưng thỉnh thoảng thân thể của Phạm Tu cũng phải khẽ run một cái.

- Có phải là bệ hạ đấy không?

Theo sự lão hóa, hiện tại mắt của Phạm Tu cũng đã đục ngầu, nhìn không còn rõ nữa. Lý Anh Tú lập tức đến gần khẽ nắm lấy tay hắn nói.

- Đúng, là Trẫm, khanh cảm thấy như thế nào rồi?

Phạm Tu sắc mặt yếu ớt nhưng vẫn khẽ nhếch môi lên tạo thành một nụ cười miễn cưỡng nói.

- Thần cảm thấy sắp được trở về với Lạc Long Quân rồi.

Lý Anh Tú cạn lời, hắn thực sự không biết phải nói gì, bởi vì Phạm Tu rất bình thản, cực kỳ bình thản. Phạm Tu nói.

- Thần rõ ràng sức khỏe của thần như thế nào. Nhờ ơn trạch của bệ hạ, thần có thể làm được mọi nguyện vọng của mình, thần cũng không còn gì phải hối tiếc. Có thể đi về tiếp tục hầu cận bên đức Lạc Long Quân. Bệ hạ, không biết có tiểu công chúa đấy hay không?

Lý Anh Tú gật đầu lập tức bế tiểu Tịnh Kỳ đến đặt vào bên cạnh Phạm Tu, bé con ngây thơ còn vẫn không biết gì, hai tay khẽ quơ vào không gian liên tục, Lý Anh Tú phải một tay chặn ngang bụng mới có thể giữ yên được nàng. Phạm Tu khẽ quay sang, ở khoảng cách này hắn có thể nhìn rõ được tiểu Tịnh Kỳ, giọng Phạm Tu chuyển đổi thành nhỏ nhẹ, ôn nhu nói.

- Tiểu công chúa, người là một thiên thần do ông trời ban cho Đại Việt, người tựa như một đóa hoa tuyết ly giữa một cánh đồng tuyết trắng xóa, cứng cỏi nhưng vô cùng xinh đẹp. Lão thần chỉ tiếc một điều là không thể nhìn được người lớn lên, rồi có một bạch mã hoàng tử nào đó mang đến hạnh phúc cho người. Lão thần tặng người cặp hồ ly, hi vọng nó sẽ bên cạnh người bầu bạn, thay thần dõi theo từng bước chân của người.

Nói một hơi dài như vậy, lồng ngực của Phạm Tu như cảm thấy khó chịu, chân mày không tự chủ nhăn lại. Tiểu Tịnh Kỳ vậy mà như đang lắng nghe những gì Phạm Tu nói, nàng khẽ quay sang hô “pá, pá” hai tiếng bỗng nhiên hôn vào gò má nhăn nheo xương xẩu của Phạm Tu. Cũng thật thần kỳ, cơ đau lồng ngực của Phạm Tu đột nhiên giảm bớt, vẻ mặt hắn cũng giãn ra nhu hòa nói.

- Nếu có thể nhìn thấy người lớn lên thì thật tốt.

Mắt An Tư đỏ hoe cố gắng không để mình phát ra tiếng nấc, dù là hai người có quan hệ không thân mật với Phạm Tu nhìn thấy cảnh này đôi mắt cũng không khỏi chớm lệ. Đối với Lý Anh Tú Phạm Tu như là thần tử, như là bằng hữu, như là một người cha già, đối với tiểu Tịnh Kỳ Phạm Tu như một người ông luôn từ ái mong muốn những gì tốt nhất có thể dành cho đứa cháu gái ngoan ngoãn của mình.

- Ba vị hoàng hậu...

Nghe Phạm Tu gọi ba nàng lập tức tiến đến cung kính nói.

- Vương gia có gì dặn dò?

Phạm Tu hít vào hai hơi, cố gắng để cho giọng mình thật rõ nói.

- Bệ hạ trên thế giới này thật cô đơn, may mắn có ba vị hoàng hậu trở thành tri kỷ bầu bạn. Chỉ là bệ hạ là đức minh quân của Đại Việt, Đại Việt có ngày hôm nay là nhờ sự nỗ lực của bệ hạ. Do đó đôi lúc Bệ hạ cũng sẽ gặp những áp lực, sẽ có những sai lầm. Thần chỉ mong ba vị hoàng hậu có thể bao dung, làm hậu phương vững chắc cho bệ hạ, đồng thời cũng cố gắng sinh nhiều tiểu hoàng tử, tiểu công chúa để có thể làm huyết mạch thêm thịnh vượng. Họ Lý huyết mạch đơn bạc, còn cần bệ hạ và các vị hoàng hậu cố gắng nhiều.

Ba nàng tân nương tử khẽ đỏ mặt lên, cuối cùng vẫn gật đầu nói.

- Vương gia yên tâm, bản cung hiểu rõ ràng, nhất định sẽ giữ gìn bổn phận, cùng bệ hạ xây dựng Đại Việt, nối dài huyết thống hoàng tộc.

Phạm Tu gật đầu xem ra rất hài lòng, hắn lại nói.

- Thần rời đi thực sự mãn nguyện, điều làm thần không yên lòng nhất vẫn là bệ hạ...

Nói đến đây Phạm Tu khẽ dừng lại. Lý Anh Tú bế tiểu Tịnh Kỳ giao cho Kim Đức Mạn nói.

- Ba nàng đi ra phía bên ngoài chờ đợi, ta và vương gia cần phải nói một số chuyện.

Ba người biết Phạm Tu nói chuyện hệ trọng liền lập tức ra ngoài, còn khép cửa lại. Lúc này Phạm Tu mới nói tiếp.

- Kiếp trước thần phò tá Lý Nam Đế phải đối mặt với Bắc quốc hùng mạnh, nước Vạn Xuân một mực rất khó khăn, những cải cách thay đổi còn chưa có nhiều hiệu quả thì đã tử trận. Kiếp này hiện tại Đại Việt đã khác, tuy quy mô dân số còn nhỏ, thế nhưng quốc lực lại hùng mạnh, lân bang phải kính nể. Nhìn thấy Đại Việt thần rất mãn nguyện. Thế nhưng Đại Việt vẫn còn một số kẻ địch cần phải dè chừng. Thứ nhất là Franzt đế quốc, thứ hai là Đại Hán và thứ ba là Tây Gốt và Thần quốc.

Đột nhiên Phạm Tu tinh thần trở nên vô cùng rõ ràng nói.

- Kẻ thù trước mắt của Đại Việt chính là Tây Gốt. Tuy nói Đại Việt binh hùng tướng mạnh, thế nhưng chung quy cũng có giới hạn, quân số Tây Gốt đông đảo, quốc lực cũng mạnh mẽ chung quy là đại họa. Nếu chúng chiếm được thảo nguyên đường ra của Đại Việt sẽ rất khó khăn, do đó chiến tranh là điều tất yếu. Chỉ là Đại Việt tuyệt đối không được sa lầy. Thần chỉ sợ Tây Gốt cố gắng cầm giữ Đại Việt, khi đó Thần giáo lại đánh đến Đại Việt lại lần nữa phải hai đầu thọ địch. Do đó bệ hạ phải cần thận với vấn đề phía Nam.

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Vương gia yên tâm, Trẫm rõ ràng, Đại Việt dũng tướng như mây, vũ khí hiện đại, sẽ nhất cử cầm xuống Đông thành.

Phạm Tu vẫn có chút lo lắng nói.

- Thời gian nghỉ hưu thần cũng không phải nghỉ ngơi, thần đã nghiên cứu rất nhiều sách cổ, phát hiện ra rằng dường như mỗi Cổ quốc đều có vũ khí bí mật riêng của mình, chỉ là điều kiện sử dụng bị ràng buộc bởi thứ gì đó nên không hề lộ ra ánh sáng. Chung quy bệ hạ cũng phải cẩn thận khi phải đối phó với các Cổ quốc.

Lý Anh Tú đối với chuyện này lại không quá quan tâm, dù sao sức mạnh của hắn là gì, chính là ở nắm giữ kỹ thuật khoa học hiện đại, còn phải sợ những vũ khí bí mật đã có hàng trăm năm của các quốc gia này sao. Tuy nhiên Phạm Tu đã nói thì Lý Anh Tú vẫn phải tỏ thái độ nghe lời. Cuối cùng Phạm Tu nói.

- Cuối cùng thần hi vọng bệ hạ sẽ nhớ được rằng vì lợi ích của đất nước, dân tộc thì phải dùng mọi thủ đoạn, dù nó có trái với IV7S5y luân thường đạo lý đi chăng nữa, dù là không quân tử đi chăng nữa, thì để đạt được mục đích thì vẫn phải làm. Điều này Trần Thủ Độ có lẽ hiểu hơn bao giờ hết. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân mình.

Lý Anh Tú lần nữa gật đầu, những điều này đều là những đạo lý Phạm Tu đã nói rất nhiều. Phạm Tu nói tiếp.

- Cuối cùng là di nguyện của thần. Lão thần chỉ hi vọng khi thần chết đi rồi, bệ hạ có thể chôn cất thần trên đỉnh núi của Khai Quốc Tự, từ nơi đó linh hồn của thần có thể nhìn cả Thăng Long, nhìn thấy sự phát triển phồn vinh của Đại Việt từng ngày. Lễ tang của thần cũng đừng làm quá lớn, chung quy thần cũng chỉ là một người bình thường, sinh lão bệnh tử đều do trời định, sinh ra từ cát bụi, trở về cũng với cát bụi mà thôi. Đại Việt hiện tại đang phát triển mạnh, không cần phải vì cái chết của thần mà bi lụy hay quá tốn kém. Đại Việt hùng cường chính là tâm nguyện duy nhất của thần.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế