Đế Chế Đại Việt

Chương 444: Thừa Mệnh năm thứ bảy



- Ngươi nói cái gì? Làm sao có thể sáu khẩu đại pháo, hai ngàn khẩu súng lại có thể biến thành tro bụi?

Đúng như Lý Anh Tú đoán, hiện tại Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang tức điên lên. Kết thúc trận Sơn Hải quan kỵ binh đoàn của Tôn Sĩ Nghị tử trận đến bốn ngàn người, bị thương gần sáu ngàn. Tổng cộng gần một vạn quân bị loại ra khỏi vòng chiến. Chưa tiêu diện được Thiên Vương khả hãn nhưng hắn đã bị tổn thất đến gần hai vạn người. Tuy nhiên cũng không phải là hắn không thu lại được gì. Chỉ có gần sáu ngàn quân của Thiên Vương khả hãn có thể chạy thoát, hắn thu được sáu khẩu Hồng Di đại pháo và ba ngàn súng tay của Thần Cơ Doanh và của Thiên vương khả hãn, đây là một nhóm chiến lợi phẩm không tồi, ngoài ra còn rất nhiều lương thực bên trong Sơn Hải quan. Thế nhưng đến sáng hôm nay quản kho bổng nhiên thông báo rằng không thấy hai ngàn khẩu súng hỏa mai và sáu khẩu đại pháo đâu cả.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích lập tức dẫn theo Tôn Sĩ Nghị chạy đến kho, thế nhưng đúng như lời quản kho nói, các khẩu súng pháo đều biến mất trên mặt đất chỉ còn một đống tro bụi mà thôi, kể cả hơn ngàn bộ áo giáp thu được từ Thần Cơ Doanh xếp trên kệ giờ chỉ còn đọng lại một lớp bụi. Tôn Sĩ Nghị lấy tay quẹt vào đống bụi khẽ ngửi, đôi mày nhíu lại nói.

- Bẩm vương tử, đây là bụi tro.

- Làm sao có thể được, một lượng lớn vũ khí như vậy sao có thể tự nhiên biến mất đây?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích không biết rằng không chỉ là vũ khí, giáp trụ mà đến những thi thể của binh lính Thần Cơ Doanh khi bị vùi xuống mặt đất thì cũng đã trở thành tro bụi. Tôn Sĩ Nghị lắc đầu nói.

- Điều này mạc tướng không rõ ràng, tuy nhiên cũng không quá quan trọng, dù sao gần một ngàn khẩu súng vẫn còn đó, chúng kIcFl ta có thể phỏng chế theo mẫu súng này. Bên trong Sơn Hải quan đạn dược cũng còn rất nhiều, qua mùa Đông chúng ta có thể hạ thành Đa Quỷ.

Lời nói của Tôn Sĩ Nghị được Nỗ Nhĩ Cáp Xích gật đầu đồng ý, hắn chỉ là tiếc của thôi. Nỗ Nhĩ Cáp Xích hừ lạnh một tiếng nhìn viên quản kho đang sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất quát lớn.

- Ngươi quản kho thất trách, tội không thể tha. Người đến, đem ra ngoài chặt.

- Vương tử tha mạng, vương tử tha mạng.

Tên quản kho hô lớn, thế nhưng hai binh sĩ đã lập tức lôi hắn ra ngoài, lát sau một tiếng hét thảm vang lên trả lại bầu không khí yên tĩnh. Nỗ Nhĩ Cáp Xích dùng ngón út ngoáy ngoáy tai nói.

- Mùa xuân ta sẽ khởi binh đánh thành Đa Quỷ, thế nhưng điều ta lo lắng chính là Đại Việt sẽ trợ giúp Thiên Lang hay không. Ngươi phải phái người giám sát cẩn thận Đại Việt cho ta.

Quay trở lại Thăng Long Lý Anh Tú vẫn tiếp tục bàn bạc với Trần Thủ Độ về tin tình báo gửi đến. Thế cục của phía Nam xem như tạm lắng xuống chờ đợi mùa Xuân, ở phía Franzt cũng như vậy. Dù sao Franzt nằm chếch lên hướng Bắc, mùa Đông càng lạnh giá hơn, ở trong nhà còn có thể đóng băng huống chi là đi đánh trận. Thế nhưng cũng nhờ vậy mà quân của hoàng gia kéo dài được một hơi thở gấp, lại tiếp tục phái người đi mua một lượng lớn vũ khí bổ sung. Chiến tranh tiêu hao nhiều nhất là gì? Không phải là con người mà là vũ khí, tiêu hao lớn đến mức nền sản xuất vốn có của Franzt cũng không thể đáp ứng nổi, không chỉ hoàng gia mua súng, đến phe Tư sản cũng hướng đến Đại Việt mua súng, đương nhiên Đại Việt không thể...không bán.

- Việc Trẫm bảo khanh sắp xếp khơi mào nội chiến Gemanic đã chuẩn bị xong chưa?

Mặc dù không biết âm mưu khủng bố vào lễ Đại hôn của Lý Anh Tú là ai, nhưng Gemanic chắc chắn phải bị trừng phạt, Lý Anh Tú hoàn toàn giao cho Ám bộ xử lý việc này. Trần Thủ Độ nói.

- Bẩm bệ hạ, hiện tại mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mùa xuân đến mà thôi.

Lý Anh Tú hài lòng gật đầu nói.

- Được lắm, lúc đó cũng sẽ là lúc chúng ta xuất binh.

Thời gian lại nhẹ nhàng trôi đi, quốc khánh qua đi, tổ chức NUMA được chính thức thành lập, lấy quân số ban đầu là mười lăm ngàn quân, được đặt dưới sự lãnh đạo tạm thời của Mạc Kính Điển. Bởi chiến tranh sắp nổ ra Lý Anh Tú cũng không muốn làm quá nhiều xáo trộn đến tổ chức của quân đội.

Tết qua đi, Đại Việt hân hoan nghênh đón một năm mới, Thừa Mệnh năm thứ bảy chính thức bắt đầu. Thừa Mệnh bệ hạ năm nay tròn hai mươi chín tuổi, là lứa tuổi của một người đàn ông chín chắn trưởng thành. Hắn lần đầu tiên trải qua một cái Tết mà có thể gọi là có đầy đủ gia đình. Hắn có mẹ Ỷ Lan, có ba người vợ trẻ trung xinh đẹp, lại còn có một tiểu công chúa tuy bạo lực nhưng lại rất dễ thương và trong sáng.

Lý Anh Tú cho hẳn triều đình được nghỉ Tết mười ngày. Đến ngày tám tháng một như thường lệ nội các Đại Việt đến lầu trăm nóc dự cuộc họp đầu năm cùng với Thừa Mệnh bệ hạ.

Buổi sáng trời vẫn còn lạnh, Lý Anh Tú vẫn còn cuộn mình trong chăn ấm, ôm ấp thân thể trắng nõn nà của Kim Đức Mạn liền bị Trần Thư đánh thức dậy. Không biết có phải vì biết Kim Đức Mạn sắp phải trở về Hàn quốc hay không từ cuối năm An Tư và Elina hoàn toàn nhường hắn lại cho Kim Đức Mạn. Được tưới nước mưa móc, Kim Đức Mạn ngày càng trở nên phong vận hơn.

Bị Trần Thư quấy rồi Kim Đức Mạn cũng tỉnh giấc, nàng khẽ choàng tay ôm lấy hắn, môi đỏ khẽ hôn chụt lên má Lý Anh Tú một cái nói.

- Phu quân, hôm nay phải thượng triều rồi. Chàng mau chuẩn bị đi thôi.

Đây chính là điều Lý Anh Tú ưa thích Kim Đức Mạn, vô cùng chủ động. Hắn hôn đáp lại lên đôi môi đỏ mọng một cái bẹp gian tà nói.

- Được rồi, nàng nghỉ ngơi đi, đêm nay ta lại trở về tìm nàng tâm sự đêm khuya.

Nghe đến đây Kim Đức Mạn khẽ đỏ mặt lên, quả thực Lý Anh Tú đang thời trai trẻ, hùng hục như trâu, nàng thỏa mãn vô cùng. Lý Anh Tú cười lớn đắp lại chăn cho nàng sau đó liền thay quần áo đi ăn sáng trước.

Đúng chín giờ Trần Thư hộ tống Lý Anh Tú xuống phòng họp ở tầng ba, lúc này nội các có cả Elina cũng đã chờ sẵn. Đây là lần đầu tiên nàng dự buổi họp tổng kết đầu năm của Đại Việt đây.

- Bái kiến bệ hạ.

Nhìn thấy Lý Anh Tú đi vào tất cả mọi người lập tức đứng lên hành lễ. Lý Anh Tú gật đầu miễn lễ. Không cần phải lôi thôi dài dòng cuộc họp lập tức bắt đầu, lần nào họp cũng đến chiều tối mới xong, bọn hắn đều biết thời gian quý báu.

Các Bộ trưởng lần lượt báo cáo. Hiện tại hành chính Đại Việt tổng cộng có một phủ Thừa Tuyên, năm Xứ gồm Giác Long, Ninh Sóc, An Bang, Nghệ An và Thuận Hóa, mười ba phủ và năm mươi hai huyện. Tổng dân số Đại Việt trong năm thứ bảy đã lên đến hơn bốn triệu năm trăm ngàn người, trong đó số người trong độ tuổi lao động chiếm đến sáu mươi phần trăm, do đó về cơ bản dân số Đại Việt là một nền dân số già. Điều này xuất phát từ sự triệu hoán ngẫu nhiên của hệ thống, số người trong độ tuổi lao động rất nhiều, dù tỷ lệ sinh của Đại Việt rất cao đến 5,5% trên năm, nếu tỷ lệ này ở thời hiện đại đã là rất cao thế nhưng so với sự tăng trưởng về dân số trong một năm của Đại Việt thực không xi nhê. Nhưng đồng thời dân số già hóa cũng không phải là nỗi lo quá lớn cho Đại Việt, bởi vì sẽ thường xuyên có lực lượng người trẻ tuổi trong độ tuổi lao động được bổ sung, do đó Đại Việt sẽ không sợ vì già hóa dân số mà sẽ thiếu lực lượng lao động, mặt khác khi có càng nhiều người trẻ tuổi sẽ càng có nhiều cặp vợ chồng, tỷ lệ sinh tăng lên dân số Đại Việt sẽ càng được trẻ hóa. Mối lo duy nhất chính là tương lai lực lượng người già của Đại Việt sẽ rất nhiều việc phúc lợi xã hội sẽ là một gánh nặng, nhưng ít nhất phải đến mười, hai mươi năm nữa mới đến giai đoạn này, do đó Lý Anh Tú tạm thời chưa để tâm đến.

Mặc dù thế nhưng diện tích của Đại Việt lên đến hơn 23 vạn cây số vuông, do đó có thể coi mật độ dân cư rất thưa thớt, một phần cũng là do địa hình bị chia cắt khá lớn. Nhưng bù lại Đại Việt cũng tự xây dựng được một diện tích lớn để canh tác, để xây dựng nhà máy, xí nghiệp. Tính đến hiện tại theo Bộ nông nghiệp báo cáo, với quy mô dân số hiện tại Đại Việt sở hữu đến hai mươi hai triệu mẫu đất để trồng trọt, hàng trăm ngàn héc ta đất làm lâm trường và các mỏ khoáng sản.

Theo như Bộ tài chính báo cáo tổng thu vào ngân khố trong năm thứ sáu đã đạt đến hai mươi ba triệu quan. Trong đó tỷ trọng của các doanh nghiệp nhà nước như nông trường, Ngân hàng, Tập đoàn thương mại quốc doanh, các sản nghiệp của Công bộ, Tổng cục quân khí,... chiếm đến bảy mươi lăm phần trăm, các doanh nghiệp có cổ phần nhà nước chiếm mười phần trăm, các doanh nghiệp tư nhân chiếm mười lăm phần trăm. Điều này cho thấy so với năm trước kinh tế của các doanh nghiệp tư nhân đã trỗi dậy mạnh mẽ, với những công ty cổ phần và nhà máy tương đối lớn được hình thành thông qua kế hoạch thúc đẩy kinh tế sản xuất của Đào Duy Từ và Nguyễn Bỉnh Khiêm, tuy nhiên nếu so với các doanh nghiệp quốc doanh thì doanh nghiệp tư nhân vẫn chiếm tỉ trọng nhỏ.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.