Đế Chế Đại Việt

Chương 450: Trận Ngọc Hồi (2)



- Đội súng tiến lên trên thành, nạp đạn chờ đợi. Cung tiễn thủ chuẩn bị.

Quách Nhân Quý quát lớn. Vì là lính Bạch kỳ nên binh sĩ của Quách Nhân Quý đa số đều là bộ binh, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đặc cách cho hắn sở hữu đến một ngàn lính súng để phòng ngự thành Ngọc Hồi này. Chỉ có súng mới có thể hi vọng đẩy lùi được đám chiến tượng hung hãn này, thậm chí đạn có xuyên qua được lớp giáp rồi lớp da dày của chiến tượng hay không thì Quách Nhân Quý vẫn còn chưa biết.

- Chờ đợi lệnh, chờ bọn chúng xông đến gần rồi mới bắn, nấp kỹ đầu xuống.

Quách Nhân Quý liên tục hạ lệnh, để đảm bảo có thể bắn hạ được voi Quách Nhân Quý quyết định chờ đợi chiến tượng vào trong vòng một trăm mét rồi mới bắn.

Thế nhưng đời không như mơ, chỉ còn cách đồn Ngọc Hồi chừng ba trăm mét, sáu mươi chiến tượng bỗng nhiên dừng lại. Dã Tượng cưỡi trên lưng voi nhìn về phía đồn khẽ cười lạnh. Mặc dù ánh lửa trên tường đồn không đủ để nhìn rõ ràng bố phòng của đồn Ngọc Hồi nhưng yên tĩnh như vậy Dã Tượng cũng rõ ràng được ý đồ chờ đợi chiến tượng đến gần của Quách Nhân Quý. Huống chi học thuyết chiến tranh mới của Đại Việt chính là dựa vào hỏa lực để tiêu diệt quân địch, giảm thiểu thương vong cho quân ta. Giống như Lý Anh Tú từng nói: “Sinh mệnh của mỗi binh sĩ Đại Việt đều quý giá”. Thực ra còn một vế sau nữa không biết có phải là Thừa Mệnh bệ hạ nói hay không mà Ngô Tuấn đã từng nhắc với Dã Tượng trước khi xuất chinh: “Còn sinh mệnh của những tộc người khác...không đáng giá”.

- Toàn bộ Lữ đoàn chú ý. Đồn địch phía trước, ba loạt pháo. Bắn!

Ầm, ầm, ầm.

Giữa trời đêm, dưới ánh trăng mờ ảo, đạn pháo Đại Việt phát ra những tiếng rít chói tai lao về phía đồn Ngọc Hồi. Thế nhưng trước khi tiếng rít đến được tai của những binh sĩ Tây Gốt thì tiếng nổ vang trời đã rung lên, đồn Ngọc Hồi tựa như một thân cây mục rữa bị bão tố thổi bay, tường gỗ vỡ vụn, bao cát bị nổ tung bắn tung tóe khắp nơi, kèm theo đó là những thân thể bị đạn pháo thổi tung.

Quách Nhân Quý kinh hãi không nói nên lời. Hắn may mắn sáu mươi phát đạn pháo vậy mà không phát nào bắn trúng hắn. Thế nhưng cũng bởi vì không bị đạn pháo bắn trúng nên hắn mới có thể chứng kiến được từ đầu đến cuối thảm kịch xảy ra. Phòng tuyến của hắn dày công bố phòng đứng trước đạn pháo của Đại Việt chẳng khác nào một tờ giấy.

Quách Nhân Quý rất tốt, nhưng Đại Việt rất tiếc, nếu là những ổ pháo của các Sư đoàn khác thì có lẽ phòng tuyến của hắn còn có tác dụng. Thế nhưng Sư đoàn mà hắn đối diện lại là Sư đoàn Thiết Giáp, con cưng của Thừa Mệnh bệ hạ, mọi vũ khí tân tiến nhất Đại Việt đều ưu tiên trang bị cho Sư đoàn này. Sơn pháo V-75 cỡ nòng 37 ly được lắp đặt trên lưng voi cỡ nòng tuy không lớn nhưng nó là loại đạn pháo nổ vỏ đồng mới của Đại Việt. Đầu đạn được thiết kế với nụ xòe chạm nổ do đó khi vừa va chạm với tường thành đồn Ngọc Hồi lập tức nổ tung. Uy lực của thuốc nổ tuy không quá mạnh nhưng cũng đủ thổi tung vài lớp tường gỗ của đồn Ngọc hồi rồi.

Ngoài ra lợi thế của pháo V-75 chính là pháo nạp hậu, tốc độ nạp đạn cực kỳ nhanh, quân Tây Gốt còn chưa kịp tỉnh hồn từ loạt pháo đầu tiên thì loạt đạn pháo thứ hai đã trút xuống. Vì có loạt đạn đầu canh chỉnh, loạt pháo thứ hai càng chính xác hơn, thậm chí gần như trăm phần trăm sáu mươi khỏa đạn pháo đều rơi trọn vào trong tường thành. Tường gỗ đồn Ngọc Hồi vốn đã lung lay, chịu phải loạt đạn pháo này đã đổ sụp xuống.

- Dừng bắn!

Vừa thấy tường đồn đổ sụp Dã Tượng lập tức hạ lệnh ngừng bắn. Đạn pháo này cực kỳ đắt đỏ, hậu cần lại thiếu thốn, mỗi chiến tượng cũng chỉ mang theo mười hai quả đạn pháo, nên Dã Tượng phải cực kỳ tiết kiệm, dù sao đây cũng là tiền thuế của nhân dân.

- Toàn quân tấn công!

Trần Quốc Toản nắm bắt lấy thời cơ lập tức phát lệnh tấn công. Lấy sáu mươi chiến tượng dẫn đầu, bộ binh Đại Việt xông lên từ phía sau. Các binh sĩ trên lưng voi cũng thay pháo bắn súng trường, bọn hắn lợi dụng chiều cao của lưng voi bắn hạ những binh sĩ Tây Gốt còn sống sót trên tường đồn.

Quân Tây Gốt thực sự không chống đỡ lại được bao nhiêu, bởi không những vũ khí của bọn hắn kém về tầm bắn, lại còn kém chính xác, bất cứ binh sĩ Tây Gốt nào vừa ló đầu ra cũng sẽ bị hỏa lực của Đại Việt tiêu diệt.

- Chạy mau, chúng ta không phản kháng lại được bọn chúng!

Quân Tây Gốt kinh hãi trước hỏa lực mạnh mẽ từ Đại Việt lập tức vứt bỏ vũ khí bỏ chạy, ở lại cũng chỉ còn vài trăm quân trung thành với Quách Nhân Quý mà thôi. Thế nhưng lúc này đám thân binh cũng tràn đầy sợ hãi nói.

- Tướng quân, chúng ta chống lại không nổi, phải rút quân thôi.

Rầm, rầm.

Tên này vừa dứt lời thì cũng là lúc chiến tượng Đại Việt từ bên ngoài xô đổ lớp tường gỗ vốn đã rách nát xông vào bên trong đồn, bộ binh Đại Việt cũng vượt qua có hào mà tràn vào bên trong. Lúc này đồn Ngọc Hồi đã hoàn toàn tan vỡ. Quách Nhân Quý cũng không kịp cân nhắc phải thu nạp lại binh sĩ nữa, lúc này hắn chỉ biết nếu không chạy thì chỉ có con đường chế mà thôi.

- Rút quân, rút lui!

Binh sĩ Tây Gốt tan tác, vỡ trận như một đàn vịt chạy ra khỏi đồn Ngọc Hồi chạy về phía Đông thành. Trần Quốc Toản cũng không truy đuổi, mà hạ lệnh cho binh sĩ dọn dẹp sạch sẽ quân địch còn lại bên trong đồn, dù sao đằng sau đã có người lo liệu, huống chi bọn hắn là bộ binh cơ giới, mang vác trên người rất nặng, phải di chuyển bằng xe ngựa chuyển vận đến chiến trường mà không phải là chạy bộ đuổi theo đối phương.

Lại nói Quách Nhân Quý vừa chạy ra khỏi đồn Ngọc Hồi thì Trịnh Khả cũng lập tức xuất binh. Hai ngàn Long kỵ đuổi theo hơn ba ngàn binh sĩ Tây Gốt không hề gặp một chút khó khăn nào.

- Lập trường thương trận phòng ngự.

Có tên bách phu trưởng tự nhận là thông minh chắc rằng hai cái chân không thể chạy lại được bốn cái chân lạp tức hạ lệnh lập nên trường thương trận để chống lại kỵ binh. Trên lý thuyết thì đúng là như vậy. Thế nhưng nó chỉ đúng khi đối mặt với kỵ binh bình thường, đằng này bọn hắn đối mặt chính là Long kỵ binh. Hai ngàn Long kỵ chia ra một trăm kỵ vây lấy trường thương trận này, Long kỵ không xông thẳng ah8hU vào mà rút ra súng bọc trong bao da đằng sau lưng ngựa, nhắm thẳng trường thương trận mà khai hỏa.

Ầm, ầm, ầm.

Tiếng súng vang lên, quân sĩ Tây Gốt ngã xuống như rạ. Uy lực của đạn ghép trong cự ly gần mà nói xếp hạng nhì thì không có loại đạn nào xếp thứ nhất. Người bị bắn trúng lập tức bị những viên bi thép đâm thủng thành cái sàn, có người còn bị uy lực của đạn tạc cái đầu thành một khối thịt nạt không toàn vẹn, máu huyết tung tóe. Càng đáng sợ hơn Long kỵ bây giờ sử dụng chính là mẫu shotgun K-04CA2, nạp đạn giấy cực nhanh, nếu trước kia mất tầm hai mươi giây để nạp đạn thì hiện tại chỉ cần ba đến năm giây thì nạp đạn đã hoàn tất, kỵ binh chỉ cần bẻ nòng súng đổ vỏ đạn ra, nạp viên đạn mới vào, đóng nòng súng là có thể bắn rồi. Long kỵ lao qua một vòng lại quay lại trút thêm một trận mưa đạn xuống đầu binh lính Tây Gốt, ba lượt như vậy hơn trăm binh sĩ Tây Gốt đã xếp lớp nằm thẳng cẳng dưới mặt đất biến thành những cái xác không hồn.

Dưới hỏa lực vượt trội và độ cơ động, trên đồng cỏ xanh mướt của thảo nguyên mùa xuân binh sĩ Tây Gốt hoàn toàn bị Long kỵ đồ sát. Phần lớn chạy không kịp đều chấp nhận buông bỏ vũ khí đầu hàng, chỉ có hơn chục kỵ do Quách Nhân Quý dẫn đầu là còn có thể tiếp tục bỏ chạy.

- Quách Nhân Quý, đừng hòng chạy thoát!

Đang phi nước đại Quách Nhân Quý bỗng nhiên nghe thấy được có người gọi tên mình, khẽ quay đầu lại hắn không khỏi kinh hãi. Kẻ đuổi theo hắn vậy mà là người quen – Thiết Hùng.

Thiết Hùng từ khi đầu nhập vào quân Đại Việt đã kết hôn cùng với Hoa Mai, trải qua tầng tầng lớp lớp cuộc thi cuối cùng hắn cũng đã được bổ nhiệm vào Long kỵ với quân hàm Trung úy đi viễn chinh Đông Thành. Từ lúc nhận được tin tức này Thiết Hùng đã vô cùng hưng phấn, dù đã có gia đình ở Đại Việt thế nhưng Thiết Hùng chưa bao giờ quên được mối thù của cha, hắn ngày đêm nung nấu một ngày sẽ đánh về Đông Thành, giết từng kẻ đã hại chết cha của mình. May thay lúc này dẫu có là ban đêm nhưng hắn vẫn nhận ra được Quách Nhân Quý, liền vội vàng kéo theo mấy binh sĩ trong đại đội đuổi theo.

Quách Nhân Quý nào dám đứng lại, dù đuổi theo hắn chỉ là vài kỵ binh nhưng sau lưng Thiết Hùng chính là hàng ngàn Long kỵ, dừng lại đồng nghĩa với là chết, Quách Nhân Quý càng thúc ngựa chạy nhanh hơn.

- Nạp đạn xanh!

Thiết Hùng hạ lệnh, các Long kỵ lập tức đổi từ đạn ghép màu đỏ sang đạn chì màu xanh, cỡ đạn có thể bắn xa, uy lực mạnh mẽ. Thiết Hùng kỹ thuật cưỡi ngựa thuộc hàng nhất lưu, hắn không cần dùng tay để lái ngựa, hai tay cầm chắc khẩu súng ngắm kỹ vào thân ngựa của Quách Nhân Quý, đôi mắt trừng chằm chằm, ngón trỏ không do dự bóp cò.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế