Đệ Nhất Phong Thủy Sư

Chương 44: Tà linh đa tình



Dịch bởi: Vấn Tâm Bất Hối     

“Trương Soái, mau!” Ngay khi Trương Soái đang chuẩn bị đưa đồ vào tay Trần Ngọc, tôi bỗng hét lớn, “Đưa đồ cho tôi!”

Cùng lúc đó, tôi lao về hướng Trương Soái và Trần Ngọc.

Nghe thấy giọng của tôi, Trương Soái cười mỉm.

Ngay sau đó, cậu ta lập tức quay phắt người sang, tim ngọc cổ vốn đặt vào tay Trần Ngọc đột nhiên được ném về phía tôi, trong khi bản thân Trương Soái cũng nhanh chóng lùi lại.

Tôi lắc người, tức tốc bắt lấy viên ngọc vào tay.

Trong nháy mắt, cục diện đã thay đổi.

“Ta đã đánh giá thấp ngươi.” Khuôn mặt của Trần Ngọc đột nhiên trở nên lạnh tanh, vẫn như cũ yểu điệu đứng chắn giữa tôi và Trương Soái, khẽ thở dài, “Tuy nhiên, tim ngọc cổ ở trong tay của ngươi, còn mẩu thừa cuối cùng lại ở trong tay ta. Lòng vòng lẩn quẩn, ngươi vẫn là không làm gì được ta!"

Tôi chớp mắt với Trương Soái, ra hiệu cho cậu ta mau nhanh chân trốn vào thư phòng.

Sau đó, tôi lấy ra từ trong tim ngọc cổ một vật, lắc lắc trước mặt Trần Ngọc, "Nhìn xem, đây là cái gì?"

Vừa nhìn thấy thứ tôi đang cầm trên tay, khuôn mặt của Trần Ngọc liền biến sắc.

Bởi vì thứ tôi cầm trên tay không gì khác, chính là mẩu thừa cuối cùng của món đồ cổ: đôi bông tai!

“Ngươi...”

Trần Ngọc theo phản xạ  đưa tay lên sờ soạng thân thể, sắc mặt đột nhiên tái xanh, quay đầu nhìn về phía Trương Soái, "Vừa rồi là ngươi cố ý?"

Cô ả đề cập đến chính là màn diễn muốn “động phòng” vừa rồi của Trương Soái.

Trương Soái vẫn bị ả chặn ở phòng khách, không dám manh động.

“Đúng thế!” Sau khi ném đôi bông tai và tim ngọc cổ cho tôi, Trương Soái lộ ra một bộ dáng bất cần đời, kiêu ngạo hất cằm lên, “Nói thật cho cô biết, từ đầu đến cuối... bọn này đều đang lừa gạt cô!”

Trần Ngọc là một tà linh.

Hơn nữa, linh lực còn rất mạnh, tâm cơ lại sâu xa.

Loại tà linh thế này, không dễ đối phó.

Cô ả tự nhiên nắm rất rõ điểm yếu của bản thân: Bất kể dùng cổ vật phong ấn ả, hay là dùng Vân triện kết hợp với tim cổ ngọc đối phó ả thì ả đều bị đánh cho hồn phi phách tán.

Cho nên, cả hai thứ đều phải nằm trong tầm kiểm soát của ả.

Trước hết, mẩu thừa cuối cùng nằm trong tay ả.

Vậy chỉ còn lại một việc duy nhất ả cần đề phòng: Ngăn không cho Trương Soái đến gần, nhét tim ngọc cổ vào trong người ả.

Kế hoạch của ả là chấp nhận lời cầu hôn Âm dương sính, sau đó thuận nước đẩy thuyền, cố tình để Trương Soái thân mật, rồi đoạt lấy tim ngọc cổ.

Bằng cách này, ả sẽ không còn cố kỵ gì nữa!

Điểm này, ngay từ khi ả bước vào biệt thự đã xác định mục đích rõ ràng.

Điều Trần Ngọc không biết chính là, chúng tôi trông thì có vẻ định nhét tim ngọc cổ vào người ả, trên thực tế lại là tương kế tựu kế: Mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch ban đầu, Trương Soái cố tình tiếp cận ả, tôi cũng tận lực chuẩn bị Vân triện và pháp khí, sau đó để Trương Soái một mình gặp mặt Trần Ngọc.

Ngay khi Trần Ngọc dồn hết sự chú ý vào việc không để cho Trương Soái nhét tim cổ ngọc vào người ả, đồng thời tìm cách đoạt lấy nó thì Trương Soái tranh thủ lúc thân mật với ả, đục nước mò cá thó luôn cả đôi bông tai.

"Cô rất thông minh, nhưng cũng rất tự phụ."

Tôi nhàn nhạt cười nói: "Chính vì vậy, ta dám khẳng định, mẩu thừa cuối cùng kia, cô nhất định sẽ mang theo trên người!”

Sắc mặt Trần Ngọc lần nữa biến đổi.

Cuối cùng, khuôn mặt trở nên u ám và đáng sợ.

“Ngươi cho rằng thứ đó có thể phong ấn được ta sao?” Trần Ngọc lạnh lùng nhìn tôi, mọi thứ xung quanh cô ả đột nhiên không gió mà tự chuyển động.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Cửa ra vào và cửa sổ biệt thự mà chúng tôi cố tình mở ra trước đó, thình lình đóng lại ngay tức khắc!

Thấy tình hình không ổn, tôi vội vàng đánh mắt với Trương Soái, ra hiệu nếu xuất hiện cơ hội thì lập tức liều mạng chạy vào thư phòng.

Trương Soái cười khổ gật đầu với tôi, nhưng vẻ mặt đành bất lực.

Trần Ngọc đứng chắn trước mặt, vừa rồi còn lớn lối đắc tội với ả, cho dù bây giờ có cho cậu ta mượn mười cái lá gan, cậu ta cũng không dám hành động hấp tấp.

Trừ khi, an toàn tuyệt đối.

Lúc này, Trần Ngọc mang vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi tiến lại gần tôi.

“Tao đã cảnh cáo mày, đừng có xía vào chuyện người khác.” Tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng Trần Ngọc dưới tán ô vẫn mang phong thái cổ điển, tao nhã, quyến rũ mê người. Chỉ là, đôi mắt lá răm thon dài sắc sảo ban đầu của cô ả, lúc này đây lại chuyển sang màu đỏ quạch như máu, nhìn rất khủng khiếp, "Mày phải chết!"

Giọng ả hằn học và phẫn uất, như hận đến nỗi muốn ăn thịt uống máu tôi.

Ngay khi từ "chết" cuối cùng được thốt ra, chiếc ô màu đỏ trong tay Trần Ngọc đột nhiên xoay tròn và bay lên không trung.

Sau khi lơ lửng giữa không trung, chiếc ô đỏ bỗng trở nên lớn gấp mấy lần và che chắn kỹ càng trên đầu Trần Ngọc.

Xung quanh chiếc ô đỏ lập tức tản ra những luồng khí đen đặc quánh và dày dặn.

Bóng tối bao trùm, nặng nề và u ám.

Bốn bộ xương trắng vốn lặng lẽ đứng ở cửa, sau khi chiếc ô đỏ tung lên, bốn đôi chân cũng đồng loạt rời khỏi mặt đất, vừa khiêng chiếc kiệu đỏ vừa bay lên cao.

Bùm.

Sau khi bốn bộ xương trắng bay lên không trung, chiếc kiệu hoa trên vai bỗng phát nổ và biến thành bốn chiếc ô màu đỏ.

Bốn bộ xương trắng mỗi bộ nắm lấy một cái ô đỏ, sau đó lượn lờ bảo hộ xung quanh Trần Ngọc, bốn cặp mắt đen ngòm rỗng toác "nhìn" tôi chằm chặp.

“Ngươi có thể điều khiển Tứ cốt âm ti?”

Sắc mặt tôi khẽ biến.

Trần Ngọc so với phỏng đoán của tôi còn mạnh hơn rất nhiều.

“Mày đáng chết!” Năng lượng đen kịt xung quanh Trần Ngọc nhanh chóng ngưng tụ, hai mắt ả ta đỏ hằn lên như đang rỉ máu, giọng điệu tràn ngập sự căm hận.

Thấy thời cơ đã đến, tôi hét lên với Trương Soái: "Trương Soái, tôi đếm đến ba. Cậu phải dùng hết sức bình sinh chạy đến bên cạnh tôi, cậu làm được không?"

“Được!”

Trương Soái bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, hai chân run cầm cập, gượng đáp.

Tôi không chút do dự gầm lên: "Một!"

“Hai!”

“Ba!”

“Chạy!”

Sau tiếng "Chạy!” vang lên, Vân triện đang kẹp chặt trong tay trái của tôi liền phóng ra, Kim Cang chỉ trên tay phải của tôi cũng đồng thời chỉ vào Vân triện đang lơ lửng giữa không trung.

Ầm Ầm!

Một trận sấm sét gầm vang.

Xẹt xẹt...

Vô số tia chớp trắng lóe lên.

Gần như ngay lập tức, muôn vàn tia sét liền hội tụ xung quanh biệt thự.

Đùng!

Đoàng!

Lần lượt từng đạo sét đánh xuống, bủa vây khắp biệt thự.

Sau một loạt những tiếng động sấm nổ rền vang, một tia lôi điện màu trắng giống như một con rắn bạc xuất hiện, bám vào những bức tường xung quanh biệt thự.

Tia trước tia sau lũ lượt kéo đến. Chẳng mấy chốc, các bức tường tràn ngập tia lôi điện màu trắng.

Bám lên tường xong, những tia lôi điện bắt đầu khuếch rộng ra nhanh chóng, rồi tập hợp lại như vô số con rắn đang trườn bò di chuyển.

Trong khoảnh khắc, bốn bề biệt thự đều bị bao phủ hoàn toàn bởi vô số tia lôi điện, trông giống như một cái lồng bạc khổng lồ.

Với tốc độ tràn lan nhanh chóng của những tia lôi điện, luồng khí đen trong biệt thự đang co rút lại từng chút một.

Còn tôi thì đang dần dần kiệt sức và lảo đảo sắp ngã.

Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng Vân triện.

Hầu như tất cả nguồn năng lượng bên trong tôi đều bị bòn rút đến cạn kiệt.

“A a...”

Trương Soái hét lên và nhanh chóng lao về phía tôi.

Tôi cưỡng ép vực dậy tinh thần, cũng cố hết sức chạy về phía Trương Soái, ý đồ giải cứu cậu ấy trước đã rồi tính.

Cùng lúc đó, bốn bộ xương trắng lơ lửng xung quanh Trần Ngọc đột nhiên chuyển động.

Bọn chúng lắc mình một cái, khí đen xung quanh lập tức tràn ngập lần nữa, bốn chiếc ô đỏ trong tay đột nhiên biến đổi, trực tiếp hóa thành bốn sợi dây thừng, phóng về phía cổ Trương Soái!

Trương Soái miễn cưỡng né tránh được một vài lần.

Nhưng sợi dây thừng cuối cùng vừa nhanh vừa hiểm, Trương Soái theo phản xạ lăn xuống trốn dưới gầm bàn, ý đồ né tránh đòn móc của sợi dây.

Nhưng sợi dây dường như có mắt, nó đột nhiên luồn lách dưới chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch nơi Trương Soái đang ẩn náu, và sắp sửa quấn lấy cổ Trương Soái!

Tôi sững sờ.

"Trương Soái!"

“Không!”

Ngay khi tôi cố hết sức lao về phía Trương Soái, một bóng người màu đỏ lóe lên, đột nhiên chộp lấy chiếc ô màu đỏ đang lơ lửng giữa không trung, chĩa vào cái bàn cẩm thạch!

Bùm!

Chiếc bàn cẩm thạch nặng cả trăm kí bất ngờ nổ tung. Sợi dây thừng theo đó cũng tan nát.

Trương Soái, người đang sợ khiếp hồn đảm vía quên luôn cả phản ứng thì hóa ra vẫn an toàn!

Tôi đứng hình một hồi, mới nhận ra bóng dáng màu đỏ vừa giải cứu Trương Soái, không ngờ lại là Trần Ngọc!

“Mau ra tay!” Đương lúc tôi chưa hết bàng hoàng, một bóng người chợt lao về phía tôi, giơ tay ra giựt lấy tim ngọc cổ và đôi bông tai, nhanh chóng chạy về phía thư phòng.

Ngay khi bóng người nọ chạy về phía thư phòng, chiếc ô màu đỏ trên tay Trần Ngọc bỗng xoay tới chọc vào lưng người đó.

“Không!”

Vào lúc này, Trương Soái, người vừa mới sợ hãi ngã quỵ xuống đất, đột nhiên đứng dậy, bộ dáng như điên dại lao về phía chiếc ô màu đỏ trên tay Trần Ngọc...

Trong khi đó, tôi đã kịp ngưng tụ tia nội lực cuối cùng trong người, chưởng vào lưng Trần Ngọc!

Hết Chương 44