Đế Quốc Nhật Bản

Chương 128: Roosevelt




Người đội trưởng nói xong đưa bức điện báo của quân phiệt Quế Hệ cho người trung tá. Người trung tá gật đầu nhận lấy điện báo của đối phương rồi bắt đầu xem. Người đội trưởng thấy vậy nên nói tiếp:

" Chúng tui chỉ thu được 2 bức điện báo của đối phương còn bức điện báo thứ 3 thì trong lúc vô tình chiến đâu với đối phương đã bị cháy chỉ còn 1 phần để chúng ta có thể xác nhận được đó là bức điện báo thứ 3. "

Người trung tá nghe vậy cũng gật đầu. Ông tin tưởng lời nói của người đội trưởng này, bởi vì không có lý do nào để cho người đội trưởng và tiểu đội của ông ta lại phản bội tổ quốc của mình. Người trung tá xem xong và xác nhận bức điện bao thứ 3 rồi ông ngẩng đầu lên nhìn về phía người đội trưởng nói:

" Làm rất tốt, cậu và người của cậu hãy lên xe tải về căn cứ nghỉ ngơi. Còn lại, xe do phân đội số 6 xử lý. "

" Vâng, cảm ơn trung tá. Nhưng mà chúng tui vẫn có thể chiến đấu tiếp. "

Người đội trưởng nghe xong cảm ơn trung tá nhưng mà ông thấy tiểu đội của mình vẫn còn có thể chiến đấu tiêu diệt địch nhân nên ông đành phải phản đối. Vì, lợi ích to lớn của đất nước và cả Thiên Hoàng. Vị trung tá nghe vậy mỉm cười vỗ vai người đội trưởng rồi nói:

" Cậu cứ nghe lời ta, lên xe về sở chỉ huy nghỉ ngơi. Thiếu tướng muốn gặp cậu để hỏi vài vấn đề, còn lại ở đây giao cho phân đội số 6 xử lý. "

" Vâng, trung tá. "

Kinh Châu tỉnh Hồ Bắc của Trung Quốc

Huyện Giang Lăng

Tại một ngôi nhà nào đó.

" Đã xác định được chính xác là chỗ nào chưa ? "

" Chưa chỉ huy. Chúng tui chỉ biết là nó nằm trong huyện Giang Lăng này nhưng mà còn chi tiết chỗ nào nữa thì chúng tui không biết. Chúng tui vẫn đang tìm kiếm nhưng vì vấn đề bí mật nên tốc độ rất chậm không giám làm rầm rộ. "

Trong phòng chính lúc này, có 5 người đàn ông trung niên từ 30-48 tuổi đang ngồi xunh quanh cái bàn nhưng mà nếu nó có một người Trung Quốc lúc này nhìn vào cái bàn thì sẽ rất là bất ngờ.

Bởi vì, cái bàn này không phải là bàn bình thường mà là bàn bản đồ. Bàn này được xài rất nhiều trong chiến tranh thời xưa. Nó được thiết kế theo mô hình có nghĩa là trước khi đánh trận thì cái bàn này phải có được địa hình của khu vực đánh trận từ đồi núi đến đồng bằng, rừng núi hoặc sông suối.

Nên cái bàn này hiện tại đang thể hiện địa hình khu vực của huyện Giang Lăng bao gồm cả các thôn nhỏ và con sông đều nằm trong cái bàn này hay nói cách khác là trong cái bàn nhỏ này chính là huyện Giang Lăng ở chế độ thu nhỏ, tất cả mọi thứ có liên quan đến huyện Giang Lăng đều nằm trong cái bàn này.

" Chúng ta chỉ có thời hạn là 1 năm. Nếu mà trong thời gian này mà vẫn không tìm được thì chúng ta buộc phải rút quân về nước thông báo cho Thiên Hoàng nhiệm vụ thất bại. Các ngươi nói cho ta biết, cam tâm thất bại sao ? "

" Không, thưa chỉ huy. Chúng ta có thể hoàn thành nhiêm vụ xuất sắc và không để Thiên Hoàng thất vọng mà cảm thấy tự hào khi mà chúng ta làm việc xuất sắc. "

Người đội trưởng nghe vậy nên ông rất hài lòng gật đầu rồi hỏi:

" Tốt lắm, chúng ta đã mua hết đất ở khu vực này chưa ? "

Một người Mãn Châu trong nhóm đứng lên nhìn về phía ông và nói:

" Báo cáo chỉ huy, chúng tui đã mua gần như hoàn toàn bộ khu đất ở quanh đây nhưng mà chỉ có một số khu vực vẫn còn khổng thể mua được do người dân Trung Quốc đang sống ở đó nên không mua được. "

" Không mua được cũng không sao chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Thiên Hoàng giao cho chúng ta thì cho dù có giết và tra tấn bọn chúng đi chăng nữa chúng không sao. Nếu mà thứ chúng ta cần mà ở chỗ của bọn chúng thì chúng ta buộc phải dùng biện pháp mạnh để cho bọn chúng giao ra. "

Người chỉ huy nói với giọng nói nhất quyết phải hoàn thành nhiệm vụ cho bằng được cho dù có thể làm mọi cách như tra tấn, *** và nhiều thứ khác. Những người ở đây có thể thấy được nhiêm vụ lần này mà Thiên Hoàng giao cho có thể nói là vinh dự cỡ nào.

Có thể làm cho người chỉ huy của họ quyết tâm đến vậy. Cũng phải được Thiên Hoàng giao cho nhiệm vụ ai chã vui mừng và vinh dự ngay cả họ cũng vậy, họ có thể vì đó mà khoe khoang với người thân trong gia đình.

Mặc dù, độ khó của công việc có chút lớn nhưng mà đối với họ rất là dễ nên họ tin mình có thể làm nhiệm vụ xuất sắc và mang thứ đồ mà Thiên Hoàng muốn mang về Nhật Bản cho ngài ấy chiễm ngưỡng. Người chỉ huy nói tiếp:

" Ở đây có ngôi làng, chúng ta làm xong nhiệm vụ mà Thiên Hoàng giao cho nếu còn thời gian thì chúng ta có thể xã stress một xíu. "

Những người sau khi nghe xong đều phấn chấn lên. Mặc dù, độ khó của công việc là vị trí của món đồ cổ đó đã tồn tại hơn ngàn năm nên rất khó xác định nó ở vị trí nào trong huyện Giang Lăng.

Nếu xác định được món đồ đó nằm ở chỗ nào thì rất dễ xử lý nên họ có lòng tin có thể tìm ra chính xác vị chí cùa món đồ mà Thiên Hoàng bệ hạ cần tìm. Còn, vấn đề giải trí mà chỉ huy vừa nhắc đến làm cho họ rất là vui mừng.

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là mọi thứ trong ngôi làng đó đều do họ định đoạt thì không gì là tốt hơn nữa. Vì, nhiệm vụ mà họ không dám đụng đến ngoi làng. Nếu không ngôi làng đó giờ chỉ còn là lịch sử trên bản đồ thế giới.

" Chúng ta chỉ có 1 năm để tìm được món đồ đó nên mọi người hãy tập chung tinh thần cố gắng tìm kiếm xác định được vị trí của mòn đồ đó để không phụng sự kỳ vọng của Thiên Hoàng tín nhiệm chúng ta nghe rõ chưa ? "

" Rõ "

Người chỉ huy nghe thế cũng gật đầu rồi nó tiếp:

" Nếu tìm được món đồ đó mà còn thời gian thì mọi người cứ làm gì mình muốn. Còn nếu không có thời gian thì chúng ta cũng đành phải về Nhật Bản. nếu mọi người không có ý kiến gì nữa thì cuộc họp đến đây kết thúc. "

Người chỉ huy nói xong, những người khác cũng đồng loạt đứng lên chào người chỉ huy rồi lần lượt ra khỏi căn phòng theo như kế hoạch đã được đề ra cho trước đó cho người đi khảo sát địa chất.

Người chỉ huy sau khi thấy mọi người đi hết rồi ông mới đứng dậy di tới bàn làm việc của mình. Kéo cửa tủ ra rồi đưa tay vào lấy bức điện báo vài ngày trước từ Tokyo gửi đến.

Trong bức điện báo này là một bức vẽ có liên quan đến nó. Nếu có mọi người ở đây và nhìn kĩ thì có thể thấy được bức vẽ. Trong bức vẽ đó chính là một thanh kiếm. Hơn nữa trên hình vẽ còn khắc đến 6 chữ cổ Trung Quốc, người chỉ huy xem xong rồi ông bỏ lại vào hộp tủ.

Bờ đại dương bên kia.

Hoa Kỳ

Sau khi cuộc đại khủng hoảng ( thời kỳ suy thoái kinh tế toàn cầu diễn ra ) đã khiến cho tình hình nền kinh tế Hoa Kỳ bị thiệt hại nghiêm trọng cộng với việc Nhật Bản kiếm một số lượng lớn tài chính từ thị trường chứng khoán của Hoa Kỳ đã làm cho nền kinh tế bị thiệt hại hơn nhiều lần so với trước đó.

Franklin D. Roosevelt sau khi lên đài đã có một số cải cách. Mặc dù, đã có một số thành quả nhất định nhưng mà so với nền kinh tế bị tổn thất nặng nề hiện tại của Mỹ thì chút thành quả ấy không đáng là gì.

Hơn nữa, một số người của đảng đối lập còn phát hiện được một số sự việc rất là thú vị đó chính là các chính sách cải cách của Franklin D. Roosevelt đều giống với chính sách cải cách của nữ thủ tướng Nhật Bản Machiko và một số bộ môn mà ông thành lập đều giống và có chứ năng y chang.

Nên Franklin D. Roosevelt cải cách chưa được bao lâu thì bị báo chỉ đưa tin và các đảng đối lập đứng ra chỉ trích Franklin D. Roosevelt là người không có đầu óc tư duy, chỉ biết bắt chước chính sách của người khác. Có một số người của đảng đối lập nói ông còn không bằng phụ nữ.

Franklin D. Roosevelt đối với những chuyện này cũng rất có để ý nhưng mà ông cũng không biết nói thế nào để phản bác. Vì, ông không ngờ rằng các chính sách của mình để đưa Hoa Kỳ thoát khỏi cuộc khủng hoảng lại giống với các chính sách cải cách của thủ tướng Nhật Bản Machiko.

Giờ cũng không còn cách nào khác, ông cũng đã cải cách theo kế hoạch đã được ông định sẳn nên chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Đưa nước Mỹ thoát khỏi cuộc khủng hoảng là nhiệm vụ hàng đầu. Còn, vấn đề này thì ông sẽ giải quyết sau.

Washington, D.C, Hoa Kỳ

Nhà Trắng

" Các vị ngồi ở đây cảm thấy chiến tranh Trung-Nhật có nhận xét gì ? "

Lúc này, một người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đen ngồi trên xe lăn nhìn mọi người để xem ý kiến của họ thế nào về cuộc chiến tranh này. Một người đàn ông đứng dậy nói:

" Thưa, tổng thống. Nhật Bản đã tuyên chiến với Trung Quốc hồi đầu năm nay. Trong vòng 2 tháng, Nhật Bản đã nhanh chóng chiếm được tỉnh Giang Tô, thành phố Thiên Tân và thành phố Thượng Hải.

Các khu vực khác như là tỉnh Chiết Giang và tỉnh Phúc Kiến thì đang chống trả nhưng mà Nhật Bản chiếm đống với 2 tỉnh này cũng chỉ là vấn đề thời gian. Còn, tỉnh Quảng Tây thì làm cho chúng ta kinh hỉ hơn một xíu đó chính là vẫn đang ngoan cố chống cự trước sự tấn công của Nhật Bản. "