Đế Vương Chiến Ký

Chương 19: 19





"Hà hà..."
Mang theo khuôn mặt thỏa mãn nhìn về phía Takeru, từng hơi thở nóng bỏng của Lunar đập vào mặt hắn.

Hành động vừa rồi của cô nàng thật sự quá kích thích, dù đây là phòng của chủ tịch đi chăng nữa nhưng vài lúc bất chợt vẫn có người đột nhiên đi vào mà không gõ cửa, lúc ấy thì hay rồi, mọi chuyện sẽ vỡ lẽ.
"Takeru này..."
"Hả?"
Vân ve từng sợi tóc của Seira, hướng ánh mắt về phía đôi mắt long lanh của nàng, mang theo cái nhìn có chút âu yếm, có chút cưng chiều và nhiều hơn cả là yêu thương dù tất cả không biểu lộ ra ngoài nhưng bằng sự thần kỳ nào đó Seira vẫn cảm nhận được nó.
"Anh nghĩ sao nếu em nếu chúng ta làm chuyện đó trong...!trong này..."
Dù rất bạo dạn trong chuyện tình cảm nhưng khi nói điều này khuôn mặt của cô nàng vẫn đỏ rực và e thẹn.

Vừa nói nàng vừa cúi đầu xuống dụi dụi vào ngực hắn không dám ngẩng mặt lên nhìn Takeru.

2 bên tai đã đỏ rực, nhìn thấy cảnh này Takeru bất giác lắc đầu mỉm cười nhẹ nhàng.
"Anh chưa muốn đi bóc lịch đâu..."
Nhẹ nhàng từ chối nàng, dù chỉ là câu nói đùa nhưng hắn thật sự suy nghĩ cho Seira, có lẽ do mất đi nhiều ký ức và ở hành tinh này lâu quá nên đã tiêm nhiễm vào đầu Takeru những thứ như ấu dâm hay là xxx với trẻ trưa thành niên chăng?
"Ai dám bắt anh? Với...!Với lại, nếu em không nói ra thì cũng đâu ..."
Không chịu sự trêu đùa đó cô nàng kiên cường đáp lại như thể muốn cùng hắn làm chuyện đó ngay tại đây vậy.

Nhưng chưa kịp nói hết câu Takeru đã 1 ngón tay lên trước đôi môi nhỏ của nàng chặn lại những câu nói đó.

Nhìn Seira hắn chầm chậm đáp.
"Không phải anh sợ pháp luật hay gì mà là sợ em tổn thương.

Đợi khi cơ thể em khỏe mạnh hơn đã..."
Tuy chỉ là câu nói ngắn ngủi nhưng điều đó đã mang cho Seira cảm giác ấm áp khôn cùng, nước mắt rưng rưng nhìn hắn.
"Ừm em sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn."
Kết thúc câu nói đó Seira không ngần ngại kéo đầu Takeru xuống và tặng cho hắn một nụ hôn nồng nàn, quấn lấy nhau hồi lâu cả 2 vẫn chưa dứt thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
CỐC! CỐC! CỐC!
"Xin lỗi đã làm phiền chủ tịch nhưng có văn kiện này cần ngài xem qua."
Giật mình bởi tiếng động ngay tức khắc Seira đã tách người ra khỏi Takeru, mặc dù khuôn mặt vẫn còn đỏ chót vì hành động ban nãy nhưng dù sao cũng lăn lội trên thương trường bao lâu rất nhanh cô nàng đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, nghiêm giọng lại hướng phía cửa nói.
"Vào đi!"
Mở cửa bước vào 1 người phụ nữ ngoài 20 xinh đẹp mĩ miều, đây là thư ký riêng của Seira người điều hành tập đoàn khi mà Seira không có ở đây.

Nhận thấy có 1 thiếu niên nữa ngồi trong phòng chủ tịch cô nàng nhíu mày lại nhưng rất nhanh nhận ra đó là ai.
"A...!Chào cậu Takeru, cậu cũng ở đây sao?"
"Ừm, tôi mới đến.

Mà Seira có chuyện gì đấy cần anh giúp không?"
"...! Chắc không cần đâu anh à.


Ừm chuyện về mấy người mất tích mà, đã có báo cáo về họ rồi em tính cử người đến từng nhà bồi thường và xin lỗi họ."
"Đó là 1 ý kiến hay, đứng trước tiền bạc và ...!nhân cách con người sẽ mất hết, em dùng cách đó cũng đúng, cho họ kha khá vào vì sao họ cũng mất trụ cột gia đình."
Nói xong câu này hắn liếc nhìn thư ký riêng của Seira với 1 ánh mắt thâm thúy.

Bị ánh mắt này liếc qua cô bát chợt cảm thấy run rẩy cùng chột dạ, một vài suy nghĩ thoáng qua trong đầu nhưng rất nhanh bị gạt qua 1 bên.
"Ừm em hiểu mà anh bảo và cái gì thế?"
"Không có gì! Mà về nhà luôn chứ, chiều muộn rồi, về còn ăn cơm nữa."
"Ừm vâng, về thôi anh.

Chị xử lý nốt chỗ tài liệu giúp em nhá."
"Vâng chủ tịch.

Tạm biệt ngài!"
Trước khi rời khỏi phòng chủ tịch Takeru còn liếc nhìn cô thư ký lần nữa với ánh mắt thâm thúy mang nồng đậm sự rét lạnh và hàn ý thấu xương tủy.
Hiện giờ trong phòng chỉ còn lại mình cô thư ký với khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt vì sợ hãi.
"Hắn...!hắn...!mình không tài nào nhìn thấu hắn.

Hắn quá mạnh."
"Nên làm sao giờ? Có nên hủy kế hoạch không nhỉ? Không được đã đi đến bước này rồi thì không thể quay lại nữa..."
Bất giác cơ thể cô lại run lên lần nữa, cứ nhớ về ánh mắt của hắn là cô không tự chủ được cảm giác nguy cơ đến gần mình.
Bỏ lại cô ta với khuôn mặt trắng bệch của mình, hiện giờ cả Takeru cùng với Seira đang ngồi trên chiếc Limousine đen tuyền băng băng chạy trên đường.
Không hiểu sao mỗi lần ở bên cạnh Takeru, Seira lại cảm nhận được một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, hắn mang đến cho cô sự tin tưởng tuyệt đối cùng sự chở che.

Nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mi cong vút cùng ánh mắt sách lạnh khuôn mặt điển trai nhưng đậm chất thần bí của phương đông, hai mắt hắn đang nhắm lại có lẽ do mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi.
Nhìn cảnh này Seira không tự chủ được đưa bàn tay vân vê khuôn mặt hắn, sờ soạng khắp người hắn.

Nhẹ nhàng lướt bàn tay khắp phần ngực, rồi lại đưa lên xoa xoa khuôn mặt thanh tú kia.
"Nhìn anh đẹp trai thật đấy Takeru! Em yêu anh nhiều lắm."
Thỏ thẻ những lời nhỏ bé mà chỉ để 2 người nghe thấy.
"Ừm, anh cũng yêu em nhiều."
"Aaa...!Anh chưa ngủ sao? Em tưởng anh đang ngủ chứ."
"Sao nào? Ngại vì anh nghe thấy điều đó à?"
"Ai...!Ai mà ngại chứ."
"Haha, ngốc thật đấy."
Takeru mỉm cười nhẹ nhàng với cô nàng xong rồi chầm chậm đưa 2 tay vòng qua eo và ôm nàng vào lòng.

Mùi thiếu nữ nhẹ nhàng phảng phất bên mũi hắn, xong hướng thẳng cặp môi anh đào kia và hôn nhẹ một cái.
----------------------------------------
Buổi tối nằm trên giường Takeru liên miên suy nghĩ những vấn đề khác nhau.


Trước đó thì từ lúc về đến nhà ngoại trừ tình cảnh Lunar và Seira vẫn bám víu lấy hắn mà cảm ơn rối rít về hộp socola mà hắn mua tặng họ thì cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn cả.
"Chán..."
"Ồ...!Bộ tộc kia là? Không ngờ ở nơi man hoang nằm ngoài rìa sát với Hư Vô như này lại tồn tại những chủng tộc như vậy chứ."
"Nhưng mà nếu nó còn tồn tại tức là mấy tộc khác đều còn nhỉ...!Chắc có nhiều vật liệu ôn dưỡng linh hồn đây."
"Nhìn xem có lẽ lý giải được vụ mất tích rồi."
Thu hồi lại sức mạnh linh hồn vừa khuếch tán hắn có chút cảm thán về hành tinh này.

Từ từ nhắm mắt lại để ý thức hắn lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Nguyên bản vốn có một giấc ngủ ngon lành...!Nhưng ngờ đâu hắn lại chìm vào ý thức bản nguyên của chính mình một lần nữa.

Nếu ở trạng thái đỉnh cao, không chỉ cần có thể hồi phục đến một phần vạn sức mạnh thôi hắn có thể tùy ý ra vào chỗ này, nhưng hiện tại là không thể.

Bản thân cũng chỉ có thể tùy ý bị nó mang ra mang vào.
Có lẽ nếu chuyện này bị truyền ra ngoài sợ mấy lão quái vật cùng thời với hắn phải cười đến rơi cả cằm.

Đường đường Nhân Đế chí cao mà không thể điều khiển được bản nguyên linh hồn của mình, nói ra ai tin chứ.
Lại quay về bản thân Takeru hiện tại, nơi hắn đứng hiện nay cùng lúc thức tỉnh không khác là bao nhiêu cả.

Nếu nói khác biệt chính là những ngôi sao tô điểm trên không trung tỏa sáng rạng rỡ hơn, mặt đất nứt vỡ cũng đã dần khôi phục lại ban đầu.
Nhìn vào vô số nhật nguyệt tinh thần phát ra quang mang rực rỡ mà Takeru có một chút cảm giác mệt mỏi.

Mỗi ngôi sao như đại diện cho một quyền năng vô thượng của hắn mà giờ đây chúng gần như không thể sử dụng được.

Hay đơn giản chính là tính trạng linh hồn và năng lượng không đủ để có thể kích hoạt chúng.
"Cảm giác bất lực không tả được! Mà lần này ta xuất hiện ở đây để làm gì?"
Mặc cho câu hỏi vẫn hiện hữu bên trong đầu mình, hắn cứ đi về phía trước, đi đi mãi, chẳng biết là đi được bao xa rồi.

Mà bản thân Takeru cũng không chắc chắn rằng mình đang đi thẳng hay chỉ là vòng quay điểm xuất phát.
Cứ đi như thế này cũng chẳng phải cách hay, nghĩ ngợi một lúc hắn quyết định ngồi xuống nhập định.
Thời khắc hắn lâm vào minh tưởng cũng là lúc xung quanh chầm chậm phát sinh biến hóa.

Vốn đang tỏa sáng trên nền trời đen kia những ngôi sao như cảm nhận biết được sự xuất hiện của một thứ gì đó mà cùng lúc đều ảm đạm phai mờ.

Hắc ám đã vốn tăm tối nay càng thêm âm u và thâm trầm.
Từ trạng thái minh tưởng trở lại.
Trước mắt hắn giờ đây là vô số những phù văn huyền bí.
Từng chữ cũng ẩn chứa vô thượng áo nghĩa, giống như có thể diễn hóa chư thiên vạn giới.

Một chữ liền có thể khai thiên tích địa, phá diệt Đại Thiên.
Takeru cũng có thể cảm nhận được một chút thế nào gọi là Đế!
Nhấc trong lòng bàn tay, chỉ là lăng lệ chi thế, liền xé rách vạn cổ chư thiên, uy năng cực hạn cường đại.
Vạn vật vì đó sinh, vì đó diệt, vì đó hưng, vì đó suy.
Nó bao trùm tuế nguyệt trường hà, mênh mông khó lường!
Vạn giới khai! Vạn giới diệt!
Thiên địa đóng mở, càn khôn sụp đổ tràng diện, như là trong biển rộng bọt nước.
Vô cùng vô tận, khai sinh tịch diệt, quá mênh mông, cho người ta không thể nói cảm giác khó lường.
Uy lực của nó chí cao vô thượng, trước nay chưa từng có, chân chính ảnh hưởng đến vạn vật, ảnh hưởng đến vạn linh, ảnh hưởng đến vạn giới.
Nhìn thấy những phù văn này làm hắn cảm giác được cực độ quen thuộc mà thân thiết, tựa như nó chính là bản thân hắn, là huyết mạch của chính hắn vậy.
Những phù văn kia mang theo nồng đậm hương vị cổ xưa của năm tháng cùng một luồn chí cao vô thượng khí tức khí tức này như đè ép tất cả các quyền năng của hắn.

Nếu là người bình thường, dù là các Vô Thượng hay Chuẩn Vô Thượng khi nhìn vào những phù văn này cũng bị oanh thành xương máu, thần hồn diệt vong ngay lập tức.

Những phù văn đó tỏa ra ý chí hủy diệt thuần túy nhất.
Nếu để ý kỹ những phù văn kia là do vô số những ký tự khác nhau hợp lại mà thành, nó ẩn chứa lít nha lít nhít những ký tự không rõ ràng.

Nói cho rõ ràng là những ký tự lít nha lít nhít kia xếp chồng chồng lớp lớp lên nhau để tạo thành những phù văn kia.
"Quen thuộc, nhưng ta không thể nhớ ra đó là gì."
"Thứ gì có thể khiến cho toàn bộ thế gian đại đạo hợp lại mà xếp lên để hình thành nó đây?
Takeru bất giác đưa tay lên suy tính nhưng vẫn không tài nào nhớ ra được chút gì về thứ kia.

Hắn chỉ chắc chắn 1 điều rằng những ký tự lít nhít kia chính là tổng hợp toàn bộ các quy luật quy tắc của toàn bộ chân giới hay nói là chính là đại đạo bản nguyên.

Nhưng điều này lại làm ánh lên lòng hiếu kỳ của hắn, thứ gì có thể khiến chúng phục tùng đến vậy?
Lắc đầu bất lực vì không thể hiểu được thứ đó takeru nhanh chóng thoát ra ngoài.

Và mang theo câu hỏi mà hắn không giải đáp được.
Sáng hôm sau, Takeru thức dậy khi trời con hẵng sớm.

Phía bên ngoài cửa sổ, từng tia nắng ban mai đã nhảy nhót trên khung cửa, tiếng chim hót líu lo vang lên từng tiếng không dứt.
Hắn vươn vai một cái nhẹ, rồi đột nhiên cảm thấy cái gì đó không đúng, ánh mắt giật giật nhìn về hai cơ thể quyến rũ đang ôm lấy eo mình, vẫn đang trong giấc mộng đẹp.

Phải nói rằng nhị nữ khi ngủ say rất đẹp, đẹp tới mức không còn từ ngữ nào để diễn tả khung tranh tuyệt phẩm về đôi giai nhân khi đang ngủ này.

Cả hai người đều chỉ khoác trên mình chiếc áo ngủ cánh ve mỏng manh, để lộ cái eo nhỏ gọn, trắng nõn nà đẹp đẽ của mình.

Bộ ngực sung mãn theo hơi thở đều đặn của các nàng theo đó mà phập phồng lên xuống trông mười phần gợi cảm.
Đặc biệt hương thơm từ cơ thể các nàng theo đó vấn vương lấy tâm can Takeru, đặc biệt để hắn mê đắm cơ thể nóng bỏng của các nàng, hắn cúi đầu hít nhẹ một hơi không tự chủ hôn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng của hai người, thưởng thức lấy mỗi vị ngọt ngào vào buổi sớm.

Hai người không mảy may biết rằng hắn vụng trộm hôn mình nhưng đâu đó trong sâu thẳm, các nàng vẫn có thể cảm nhận được nụ hôn của hắn, cơ thể rắn nước co lại bám dính lấy tay chân hắn.
Takeru lắc nhẹ đầu, cười nhạt gỡ cơ thể các nàng ra khỏi mình.

Đắp tấm chăn mỏng lên hai người, hắn tiến tới phòng tắm tắm rửa.
Vài phút sau, Takeru đã khoác lên mình đồng phục bước ra khỏi phòng thay đồ, lúc này Seira và Lunar cũng đã thức dậy.


Cả hai ôm lấy nhau mà ngủ, hiện tại đã ngồi dậy cái miệng nhỏ mở ra ngáp một cái nhẹ, tay đưa lên dụi dụi mắt mình.
"Anh dậy sớm như vậy?"
Vừa nhìn thấy Takeru, Seira đã ôm chầm lấy hắn hỏi.
"Là do hai người thức dậy muộn thôi."
Hắn đẩy nhẹ cái đầu nhỏ của Seira ra khỏi ngực mình, đáp lại.
"Đều do em."
Lunar nũng nịu, hờn dỗi nhìn hắn nói.

Đôi mắt óng ánh đầy gợi cảm như muốn câu dẫn hắn, nếu không phải nàng đã trở thành nữ nhân của mình, hắn còn được nhìn rõ biểu cảm phóng đãng này của nàng sao?
Takeru tiến tới, nâng lên cái cằm tinh xảo của mình lên, mắt đối mắt cùng nàng, thần bí nói.
"Vì sao do em?"
Lunar không chịu yếu thế, nắm lấy cổ tay hắn, dù khuôn mặt đã ửng đỏ nhưng vẻ cường thế của nàng vẫn không mất đi.
"Bởi khi bên cạnh em, chị và Seira đều sẽ trở thành lười biếng."
"Nói như vậy, 2 người muốn em ra ngoài kiếm nữ nhân khác thay thế?"
"Em (anh) dám?"
Cả hai đồng thanh chất vấn, Takeru nhàn nhạt cười lên mấy tiếng, không đùa giỡn cùng hai thiếu nữ nữa, xuống phòng ăn dùng bữa sáng.

Seira và Lunar cũng rất nhanh đều đã xuống dùng bữa.

Trong bữa ăn, cả hai chẳng ai nói một câu gì bởi sau mắt gia tộc, cả ba có thể là tình nhân yêu đương mà quấn lấy nhau nhưng trước mặt gia tộc, họ chỉ có thể làm ra lạnh nhạt mà thôi.

Điều này không khỏi khiến cả người nữ có một chút buồn, nếu như không phải hôm trước Takeru đã hứa hẹn, các nàng còn nghĩ hắn chỉ là nói dối.
"Phải rồi Takeru."
"Vâng?"
"Hôm trước cô gái ta giới thiệu cho cháu sao rồi? Ta cảm thấy con bé đó cũng xinh đẹp, hiền thục, không bằng hai đứa đến với nhau đi"
Rắc!
Không phải một tiếng, mà là hai tiếng gãy nát vang lên, cả Seira và Luna đều đã tức tới độ bẻ đôi cặp đũa trong tay.
Nghe ông mình nói như vậy, Takeru có chút buồn cười, đến với nhau để nàng leo lên đầu hắn ngồi sao? Ngồi để mà chỉ tay năm ngón sai bảo toàn bộ gia tộc này sao? Mà không nói đến gia tộc nhỏ bé trên hành tinh này chỉ riêng thân phận Hủy Diệt Thiên Đế của hắn thôi cũng chẳng ai dám tơ tưởng gì rồi.
"Cháu đã nói với cô ta ngày hôm đó rằng cháu không muốn đến với cô ấy, hơn nữa, ông cũng không cần ép buộc hôn nhân, cháu vẫn chỉ còn là một học sinh mà thôi."
"Được được, không ép không ép, cháu không nên suy nghĩ quá nhiều, chuyện hôn nhân người trẻ các ngươi tự quyết định, ta già rồi không nên chen lấn."
Bữa ăn rất nhanh cũng trôi qua, cả ba người bước lên xe hộ tống để tới trường.

Trong lúc ngồi trên xe, Lunar như nhớ ra gì đó chất vấn Takeru.
"Chuyện của em cùng cô gái Ceridwen đó ra sao rồi?"
Takeru nhắm mắt, nhàn nhạt trả lời.
"Nàng ta nói rằng sẽ không trước thanh thiên bạch nhật để tỏ tình với em nữa."
"Điều đó rất tốt."
"Nhưng cũng nói rằng sẽ không từ bỏ việc theo đuổi em, thậm trí còn khẳng định rằng sẽ quyến rũ lấy em bằng mọi cách, để em mãi mãi chỉ nhớ về nàng."
"Cũng rất tố...khoan đã! Anh mới nói gì!?"
"Như em mới nghe đấy thôi."
"Không thể được!"
Seira tức giận tới nỗi nhảy lên, hàm răng nanh nhe ra giống như một tiểu hổ cái muốn cắn lấy nữ nhân tên Ceridwen kia.
"Mặc kệ nàng ta, để xem nàng làm gì."
Takeru bình tĩnh nói, vừa lúc chiếc xe đã tới trước cổng trường, hắn lập tức mở cửa tiến vào giữa khuôn viên trường học, tại trường học, họ cũng không dám quá thân mật với nhau.
Cuộc sống sinh hoạt chốn học đường vẫn diễn ra như cũ, chỉ là xã giao cũng những bạn học và đáp trả lại những lời trêu dai dẳng của Higo.