Dị Thế Lưu Đày

Chương 48: Trừng phạt và lần đầu tiên rung động



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

18425337_1919950601574630_4061735795898719925_n

“Lúc Nguyên Chiến lại lần nữa ôm lấy tiểu nô lệ, hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn kỳ quái.”
Nguyên Chiến và Mãnh ôm một cuộn dây thừng được bện từ cỏ khô, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, sau khi rời khỏi bọn họ khép tấm ván gỗ lại vị trí cũ, bên ngoài còn chặn thêm hai khúc gỗ, tránh cho lũ động vật trong rừng chạy vào.

Mãnh giơ một cây đuốc, hai người nhanh chóng chạy về phía vách đá.

Tới bên trên sào huyệt của Cửu Phong, Nguyên Chiến nằm sát trên vách núi thò đầu ra hô: “Diêm Mặc?”

Không có ai đáp lại.

Nguyên Chiến lại gọi hai tiếng nữa, vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, sắc mặt hắn lập tức khó coi.

“Tao phải trèo xuống xem thử.” Nói rồi, hắn ôm cuộn dây thừng đi tìm chỗ thích hợp để cố định.

“Mày điên rồi! Đang là ban đêm, đó lại còn là vách núi nữa! Lỡ cọng dây không chắc chắn! Mày xem gió núi thổi đi! Mày mà xuống là chết chắc!” Mãnh không đồng ý, ngăn Nguyên Chiến lại: “Cửu Phong chắc sẽ trở lại nhanh thôi, chờ nó về rồi tính.”

“Chờ nó về, lúc đó Diêm Mặc chết ngắt rồi.” Nguyên Chiến cũng không rõ tâm tình của mình lúc này như thế nào, là không nỡ bỏ một tên nô lệ, hay không nở bỏ một người tư tế, dù sao thì mặc kệ là cái nào, hiện tại hắn biết Diêm Mặc xảy ra chuyện, hắn không thể ngồi yên được.

“Nói không chừng cậu ta đã chết rồi.” Mãnh ăn ngay nói thật. Tuy rằng cậu không biết vì sao tiểu nô lệ lại đột nhiên xảy ra chuyện, nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn luôn như vậy, có đôi khi buổi sáng vẫn còn tốt, tới tối liền chết, có thể là bị dã thú ăn thịt, có thể chết do ăn nhầm cỏ độc hay uống nhầm nước độc, có lẽ bị rắn độc cắn, cũng có thể bị người bộ tộc khác bắt hoặc đắc tội với ai rồi bị giết chết, có đôi khi trong lúc chiến sĩ bọn họ đang huấn luyện hoặc chạy trốn, có người đột nhiên chết mà không rõ nguyên nhân, tất cả mọi người đều đã quen với việc một ngày nào đó có người đột nhiên chết đi hoặc biến mất.

Cho nên Nguyên Chiến cũng không tức giận vì Mãnh nói thẳng như vậy, bởi vì hắn biết điều Mãnh nói có khả năng là sự thật, nhưng hắn vẫn muốn leo xuống nhìn xem.

“Diêm Mặc là tư tế có truyền thừa của Tổ Thần, nó không dễ dàng chết như vậy đâu, hơn nữa…… Tao cần nó để thành lập bộ lạc mới.”

Mãnh ngửa đầu nhìn không trung một lúc, vỗ đầu: “Được rồi, kỳ thật tao cũng muốn leo xuống xem xem tiểu nô lệ xảy ra chuyện gì, nhưng chúng ta cứ như vậy mà leo xuống à, ngã một cái là chết toi.”

Mãnh thò đầu ra nhìn nhìn không gian đen thẳm dưới vách núi, nhìn không tới đáy vực, tóc gáy dựng đứng lên, vội rụt đầu lại.

Nguyên Chiến khởi động tay chân: “Mày ở trên canh, một mình tao leo là được. Tao đã lên tới cấp ba, khống chế mặt đất và nham thạch cũng tốt hơn trước kia, nếu không có ai công kích tao, tao có thể thuận lợi trèo xuống.”

Nghe Nguyên Chiến nói vậy, nhìn hắn quả thật không giống như muốn liều mạng, Mãnh nhường bước: “Đưa dây thừng cho tao, dây thừng này không đủ dài, buộc trên người tao đi. Người anh em, mày nhớ kỹ, mày mà ngã xuống, là tao với mày cùng ngã chết đó.”

Nguyên Chiến đấm ngực cậu ta một cái, giao một đầu dây thừng cho đồng bạn, một đầu khác buộc trên eo mình, xác định vị trí dưới vách núi rồi mới đi tới mép vực.

Nguyên Chiến không mù quáng cứu người, hắn quả thật có phần nắm chắc.

Sau khi lên tới cấp ba, hắn phát hiện mình khống chế đất đá dễ dàng hơn so với trước kia, phạm vi cũng lớn hơn.

Từ khi phát hiện điều này, hắn rất muốn dùng tay không bò trên vách núi đến sào huyệt của Cửu Phong xem thử.

Chỉ là hai ngày nay hắn không tìm được cơ hội, ban ngày hắn thậm chí còn nhiều lần quan sát vách núi để tìm đường đi tới hang động kia, nên trong lòng đã có sẵn kế hoạch rồi.

Không nghĩ nhanh như vậy đã cần dùng đến.

Hắn thoải mái cắm ngón tay vào vách núi đá, mũi chân cũng vậy.

Nếu không phải gió núi phía sau quá lớn thì tốc độ của hắn đã nhanh hơn rồi, bởi vì gió thường xuyên thổi đập và thân thể hắn, khiến hắn phải dán người trên vách đá không thể động đậy, hắn chỉ có thể dịch xuống từng chút một,.

Cứ như vậy, một bước chân thì thêm hai dấu tay, Nguyên Chiến bò từ đỉnh vách núi cheo leo bò tới sào huyệt của Cửu Phong.

Tiến vào trong hang, Nguyên Chiến không lập tức nhảy từ phía trên xuống, mà bò giống một con thằn lằn, áp sát vào vách động bò xuống.

“Mặc? Diêm Mặc?”

Nguyên Chiến nương theo chút ánh trăng bên ngoài mà quan sát tổ chim thật lớn, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người đang nằm úp sấp trong góc.

“Diêm Mặc?” Nguyên Chiến vội đi qua vươn tay nâng cậu thiếu niên dậy.

Nghiêm Mặc hai mắt nhắm nghiền, trên mũi và miệng đều là máu tươi.

Nguyên Chiến căng thẳng, cảm giác lo lắng kỳ quái lại dâng lên lần nữa, lúc hắn kiểm tra hô hấp của đối phương, tay đều phát run.

Nguyên Chiến siết chặt nắm tay, đưa đến dưới mũi Nghiêm Mặc, để như vậy một lúc, hắn không cảm giác được gì cả, điều này làm tim hắn nặng dần.

Hắn cố chấp không muốn buông tay, vào lúc hắn hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, hắn cảm giác được hơi thở nhẹ mỏng manh của Nghiêm Mặc.

“Tổ Thần phù hộ!” Nguyên Chiến ôm chặt lấy cậu thiếu niên, sau đó lại nhanh chóng buông ra, kiểm tra xem trên người Nghiêm Mặc có vết thương hay không.

Vừa rồi thấy Nghiêm Mặc cả mặt đầy máu, hắn còn tưởng Nghiêm Mặc làm Sơn Thần Cửu Phong tức giận nên bị mổ chết, hoặc là ăn phải thứ gì đó có độc.

Nhưng sau khi kiểm tra một hồi lâu hắn không thấy trên người Nghiêm Mặc có vết thương, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu loáng thoáng của Mãnh.

Nguyên Chiến kéo dây thừng ba lần ra hiệu mình không sao.

Hắn muốn mang Nghiêm Mặc rời đi, nếu chờ Cửu Phong về, phát hiện hắn ở trong sào huyệt của nó, chắc chắn sẽ đuổi hắn đi, thậm chí còn có thể giết chết hắn.

Nhưng hắn mang Nghiêm Mặc lên bằng cách nào?

Cột Nghiêm Mặc trên lưng rồi cõng hắn bò lên trên, nhưng lỡ dây thừng không chắc chắn, gió núi bên ngoài lại lớn, nếu bò được nửa đường, dây thừng mà đứt thì Nghiêm Mặc chỉ có nước té chết, vậy còn không bằng để lại trong động.

Nghiêm Mặc bỗng nhiên run rẩy một chút.

Nguyên Chiến theo bản năng mà ôm chặt lấy hắn, tuy trong hang không bị gió thổi vào, nhưng vẫn rất lạnh, Nguyên Chiến không thể bỏ mặc tư tế tương lai của mình ở chỗ này, Cửu Phong không có ở đây, Nghiêm Mặc lại hôn mê bất tỉnh, nếu cứ để vậy một đêm, chưa đến hừng đông nói không chừng đã chết cóng.

Nguyên Chiến cẩn thận suy nghĩ, hắn buông Nghiêm Mặc ra, ra sức lấy cỏ khô và lông chim trong tổ đắp lên người Nghiêm Mặc, lại cởi áo da thú của mình đắp thêm một lớp.

Hắn đi một vòng quanh hang động quan sát, ngay sau đó hắn lại theo đường cũ bò lên đỉnh núi.

“Tiểu Mặc còn sống không?” Mãnh vừa thấy hắn ngoi đầu, lập tức vươn tay kéo hắn lên.

“Còn sống, nhưng hô hấp rất yếu.”

“Cậu ta làm sao vậy?”

“Không biết.” Nguyên Chiến cởi dây thừng ra, đưa dây thừng cho Mãnh: “Mày về đi, buổi tối quá lạnh, nơi này không thể ở.”

“Mày thì sao?”

“Tao phải leo xuống, Diêm Mặc ở một mình dưới đó sẽ chết cóng.”

Mãnh biến sắc: “Lỡ Cửu Phong trở về thấy mày nó nhất định sẽ ném mày ra khỏi hang.”

“Tao biết.” Nguyên Chiến bình tĩnh nói: “Tao quan sát cái hang kia rồi, rất lớn, bên trong còn có đường, Cửu Phong trở về mà muốn giết tao, thì tao chạy vào bên trong, đợi nó rời thì lại bò trở ra.”

“Vậy tao với mày ……”

“Đừng có ngu ngốc! Nhớ kỹ, nếu ngày mai mày phát hiện tiếng kêu của Cửu Phong bất thường thì phải chạy vào trong rừng. Diêm Mặc mà chết, Cửu Phong nhất định sẽ không cho phép chúng ta ở trong địa bàn của nó.”

Mãnh gãi gãi đầu: “Được rồi, mày cần đuốc không?”

“Làm sao mang xuống? Gió núi lớn như vậy.” Đôi khi Nguyên Chiến có chút cạn lời với người anh em này của mình.

Lúc Nguyên Chiến lại lần nữa ôm lấy tiểu nô lệ, hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn kỳ quái.

Ôm, làm tình, đây là hành vi thân mật nhất mà hắn có thể nghĩ ra. Lúc này, chỉ cần ôm Nghiêm Mặc như vậy, da thịt cả hai áp sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể hòa vào lẫn nhau, tứ chi dây dưa, hắn cảm thấy thật thoải mái.

Hắn đã từng gắn kết chặt chẽ hơn nữa với cậu thiếu niên này, nhưng khi đó phần nhiều là vì phát tiết, lúc đó cậu thiếu niên cũng chỉ là một nô lệ đối với hắn.

Mà nay…… Hắn không biết vì sao lại thay đổi, hắn phát hiện mình không chỉ có muốn chiếm hữu người này như vậy, hắn còn muốn gần hơn nữa, thân mật hơn nữa, nhưng phải làm như thế nào mới có thể gần hơn đây? Ôm chặt như vầy đã đủ hay chưa?

Ngoại trừ nhu cầu sinh lý, cảm xúc còn biến hóa thành một thứ gì đó khiến hắn cảm thấy rối bời, hắn không biết cảm giác được sinh ra đối với cậu thiếu niên này phải gọi là gì, hắn chỉ muốn làm rất nhiều chuyện với người nằm trong ngực, chiếm hữu và làm tình đơn thuần đã không còn thỏa mãn được hắn.

Lúc Nguyên Chiến miên man suy nghĩ, Nghiêm Mặc lần đầu tiên bị sách hướng dẫn chủ động cảnh cáo, tuy rằng hắn còn đang hôn mê.

Cảnh cáo đó nhảy ra ào ào trong đầu hắn, khiến sau khi hắn khôi phục ý thức, không kịp quan tâm tới hoàn cảnh xung quanh, chỉ chú ý đến câu cảnh cáo kia.

—— Cảnh cáo kẻ lưu đày, tình trạng thân thể không thể chịu đựng khi sử dụng tinh thần lực quá mức, đề nghị chấm dứt bước khai phá và sử dụng não bộ.

—— Cảnh cáo! Kẻ lưu đày vô tâm và xem thường tính mạng bản thân, tùy tiện và cưỡng ép tiêu hao tinh thần lực quá sức chịu đựng, gây xuất huyết não, khiến thân thể kẻ lưu đày tử vong một lần. Để khiển trách, giá trị cặn bã +100 điểm.

—— Kẻ lưu đày tăng 100 điểm cặn bã trong một lần, chịu một trừng phạt nặng, nội dung trừng phạt: Lĩnh hội tầm quan trọng của sinh mệnh, thi hành ngay tức khắc, thời gian mười ngày.

—— Giá trị cặn bã không giảm đủ một ngàn, quyền sử dụng điều thứ ba của sách hướng dẫn bị bác bỏ. Đồng thời, khen thưởng có được do giảm một ngàn điểm cặn bã cũng bị thu hồi.

“Vậy là tao phải cảm ơn mình trước kia đã kiên cường đến mức không nghĩ quẫn mà tự sát sao?” Nếu không chẳng những chết không xong, mà còn bị tăng thêm một trăm điểm cặn bã! Cái đệt mẹ!

“Tao có phải cố ý tiêu hao tinh thần lực quá mức đâu, làm sao tao biết kỹ năng giao tiếp đáng chết này lại đòi tao một cái mạng chứ?” Nghiêm Mặc oan đến mức nghiến răng nghiến lợi, một trăm điểm lận đó! Hắn chẳng những phải chịu một lần trừng phạt nặng, mà còn tạm thời mất đi bộ dụng cụ phẫu thuật và quyền sử dụng điều thứ ba của sách hướng dẫn!

Còn nội dung trừng phạt, lĩnh hội tầm quan trọng của sinh mệnh là cái gì? Nghe vừa phù phiếm vừa đáng sợ, đừng bảo là bắt hắn cảm nhận nỗi đau của phụ nữ khi sinh con nha? Nếu thật như vậy…… hắn nhất định sẽ dùng toàn sức lực và phần đời còn lại để nguyền rủa ông trời.

“Chẳng lẽ về sau tao bị người ta giết chết, bị động vật cắn chết, cũng tặng cho tao một trăm điểm hả?” Nghiêm Mặc tiếp tục nghiến răng, có điều khi hắn nói lời này, hắn đã ngẫm lại câu cảnh cáo của sách hướng dẫn, nếu không phải hắn tự khiến mình chết, thì với tình huống bình thường hẳn sẽ không bị tăng giá trị cặn bã.

Tức thì tức, nhưng Nghiêm Mặc cũng biết mình đúng là như sách hướng dẫn phán xét, hắn không xem trọng sinh mệnh của mình hiện tại, thậm chí còn bởi vì có công năng auto tự phục hồi, hắn càng không để tâm đến tình trạng sức khỏe của thân thể này.

Làm một bác sĩ, đặc biệt là sau khi tận mắt nhìn thấy hậu quả của việc tiêu hao năng lượng quá mức, ví dụ như Nguyên Chiến, không lý nào mà hắn không biết kết cục sau khi sử dụng năng lực nhiều lần với tấm thân thể chẳng khỏe mạnh này, nên ôm chút suy nghĩ muốn lấy bản thân ra làm thí nghiệm, và cũng chắc chắn mình sẽ không chết, hắn không thèm cẩn thận khi sử dụng năng lực, và kết quả là như thế này……

Nếu không phải có sách hướng dẫn làm công cụ gian lận, cho hắn công năng tự động chữa trị, thì bây giờ hắn đã chết vì bị đứt mạch máu não rồi, cho dù không chết vì cái này, thì cũng là bị trúng gió quá nặng mà.

“Diêm Mặc?” Có người ở bên tai gọi tên hắn, giọng nói đầy kinh hỉ.

Nghiêm Mặc rầm rì, nếu sớm biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, hắn nhất định sẽ cẩn thận điều dưỡng cái cơ thể này, hắn cam đoan sẽ hầu hạ bản thân y như hầu hạ tổ tông nhà mình.

“Diêm Mặc, cậu tỉnh rồi sao? Cậu đang nói gì vậy? Có phải Tổ Thần đang nói chuyện với cậu không?”

Tên ngoại quốc này ở đâu ra vậy? Lải nhải lải nhải, phiền muốn chết! Nghiêm Mặc bực bội đạp đạp chân, lại không phát hiện mình hoàn toàn có thể hiểu được thứ ‘ngoại ngữ’ kia không một chút khó khăn, một hồi sau, hắn bắt đầu cảm thấy âm điệu thứ ngoại ngữ này vô cùng quen thuộc, cơ hồ như là tiếng mẹ đẻ của hắn.

“Diêm Mặc?”

Nghiêm Mặc bị làm ồn, chịu không nổi đành phải mở mắt ra.

Sau đó, phản ứng đầu tiên của hắn là: “Sao không bật đèn?”

“Cậu nói gì vậy? Đừng sử dụng ngôn ngữ tư tế, tôi nghe không hiểu.” Nguyên Chiến nhíu mày.

Nghiêm Mặc tỉnh lại hắn rất mừng, nhưng chẳng những trong lúc hôn mê, mà ngay cả khi tỉnh lại Nghiêm Mặc cũng nói những lời hắn nghe không hiểu, điều này làm hắn có cảm giác như người nọ cách mình thật xa, giống như tùy thời tùy lúc người nọ đều có thể trở về vòng tay của Tổ Thần.

Gió lạnh thổi lên mặt, Nghiêm Mặc rụt chân, tỉnh táo trở lại.

“A Chiến?”

“Là tôi.” Nghe thấy Nghiêm Mặc sử dụng ngôn ngữ quen thuộc, Nguyên Chiến rốt cuộc cũng yên tâm.

Nghiêm Mặc vươn tay sờ sờ dưới thân, sờ đến cỏ khô và lông chim quen thuộc: “Sao anh ở chỗ này? Cửu Phong đâu?”

“Không biết, nó bay đi đâu rồi, tôi nghe thấy tiếng nó kêu bất thường, nên chạy ra tìm cậu, tôi ở bên trên kêu cậu mà cậu không đáp, nên tôi bò xuống đây.”

“Bò……” Nghiêm Mặc nhớ tới năng lực khống chế đất đá của Nguyên Chiến, nếu hắn có thể biến đá tảng thành hình thù mà mình muốn, thì muốn dùng tay không bò từ đỉnh núi xuống đây cũng không phải việc khó.

“Cậu bị gì vậy? Sao lại đột nhiên ngất xỉu? Còn chảy rất nhiều máu.” Bàn tay thô ráp sờ lên cằm Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc chớp chớp mắt, giơ tay sờ sờ mặt Nguyên Chiến: “Giờ đang là buổi tối hả?”

Nguyên Chiến sửng sốt, quay đầu nhìn cửa hang: “Không, trời sáng rồi.”

“Vậy à……” Thì ra đây gọi là lĩnh hội tầm quan trọng của sinh mệnh! Sách hướng dẫn chó chết! Mày có biết ở cái chỗ quỷ quái như thế này mà không nhìn được thì có nghĩa là gì không? Còn bắt tao mù mười ngày? Cơ mặt Nghiêm Mặc bắt đầu vặn vẹo, trông thật dữ tợn.

Nguyên Chiến nhìn nhìn cậu thiếu niên trong ngực mình, rất nhanh đã nhìn ra vấn đề, bắt lấy tay Nghiêm Mặc, trầm giọng hỏi: “Mắt cậu làm sao vậy?”

Nghiêm Mặc thở hổn hển mấy hơi, vất vả lắm mới làm mình thoáng bình tĩnh trở lại, tìm lý do nói: “Không có gì đâu, thằng bé kia vốn phải chết, nhưng tôi bảo Cửu Phong cứu nó, nên Tổ Thần trừng phạt tôi.”

Nguyên Chiến không chút do dự nói: “Tôi đi giết nó!”

“Đừng!” Nghiêm Mặc vội lần mò bắt lấy tay Nguyên Chiến: “Anh với Mãnh cũng là nguyên nhân mà tôi bị trừng phạt, nơi này là lãnh địa của Sơn Thần, là tôi cầu xin Cửu Phong, nó mới có thể cho các anh ở lại.”

Tự tôn chiến sĩ của Nguyên Chiến bị đả kích nghiêm trọng, hắn mím môi, sau đó trở tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Nghiêm Mặc: “Chờ đến mùa xuân năm sau ……”

“Kiệtttttt ——!”

Nghiêm Mặc đẩy Nguyên Chiến ra: “Cửu Phong đã trở lại, anh mau rời khỏi đây đi!”

Có một khắc Nguyên Chiến không muốn buông tay, bởi vì buông tay thật giống như hắn sợ Cửu Phong, tiểu nô lệ rõ ràng là của hắn.

“A Chiến!”

Nguyên Chiến không cam lòng mà buông Nghiêm Mặc ra, nhẹ nhàng áp trán mình lên trán Nghiêm Mặc: “Tôi sẽ mạnh lên, tôi thề với cậu đấy!”

Thằng nhóc này! Nghiêm Mặc cười nhạo trong lòng, chỉ muốn đối phương mau mau rời khỏi, hắn không muốn chút nữa còn phải dỗ Cửu Phong bị chọc tức.

Nghiêm Mặc không nhìn thấy, Nguyên Chiến chưa kịp rời khỏi thì Cửu Phong đã bay vào.

Tốc độ Nguyên Chiến chạy vào trong rất nhanh, nhưng Cửu Phong vẫn ngửi được mùi vị xa lạ trong sào huyệt, tức giận kêu lên.

“Cửu Phong!” Nghiêm Mặc xoay đầu về phía phát ra tiếng Cửu Phong.

Cửu Phong nhìn chằm chằm hang động sâu bên trong, tức giận đến mức lông dựng ngược, nhưng nó không đuổi con quái hai chân đáng ghét kia đi, mà kéo một cái cánh không cách nào xếp lại được, bước chân loạng choạng đi vào trong ổ, chậm rãi nằm xuống.

“Cửu Phong?” Nghiêm Mặc vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể ấm áp của nó.

Cửu Phong há mồm ngậm chiếc áo da thú đắp trên người Nghiêm Mặc, tức giận mà hất đầu.

Chiếc áo mang mùi của Nguyên Chiến cứ thế bay ra ngoài cửa hang, rơi xuống vách núi.

Cửu Phong cúi đầu, cái miệng cứng chạm vào mặt quái hai chân nhỏ, sao đó nó mở to miệng mình, cổ họng phập phồng, giống như đang nôn ra thứ gì đó giấu trong họng.

Nghiêm Mặc cảm thấy có cái gì lạnh lẽo đụng vào mặt mình, hắn không thấy đường, muốn đưa tay lên sờ.

Nhưng trước khi hắn chạm đến, thì thứ đó đã bị Cửu Phong dùng miệng mình đẩy tới bên miệng hắn.

“Kiệt!” Ăn đi, ăn nó thì mi sẽ tốt lên.

Nghiêm Mặc há miệng muốn hỏi đây là cái gì, nhưng vừa há ra thì thứ đó liền rớt vào miệng hắn.

Cửu Phong thấy quái hai chân nhỏ há mồm nuốt thứ kia xong, nó tựa hồ đã rất mệt mỏi rồi, khẽ gọi một tiếng, dùng ngạnh mõm cọ nhẹ mặt quái hai chân nhỏ, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tác giả có lời muốn nói:Chương này là một chương cực kỳ quan trọng, rất nhiều chuyện sẽbắt đầu phát sinh biến hóa từ đây ~~

Zombie: A Chiến chính thức rung động rùi XD ~~ Nên đổi xưng hô luôn nha, ko mày tao nữa, mày tao quài nữa nghe cộc cằn quá à XD ~~