ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 706: Long Phi Thiên





Chúc Long cũng hít sâu rồi nói tiếp: “Trước đây tôi cũng có đối tượng đính hôn giống đại ca, vốn dĩ đã đến bước cưới gả rồi, gia tộc cũng đã đến dạm ngõ, chuẩn bị làm đám cưới cho tôi”.

“Biến cố xảy ra từ đây”.

“Vào đêm tân hôn đó tôi bị chuốc say, lúc tỉnh lại thì tôi lại phát hiện cô dâu vốn thuộc về tôi đang mây mưa trên giường với thằng em họ đó của tôi”.

“Tôi quá tức giận muốn đánh đôi nam nữ dâm loạn này nhưng không ngờ lại lỡ tay đánh cô ta bị thương nặng”.

“Thằng em họ đó lập tức triệu tập tất cả thành viên trong gia tộc buộc tội tôi sát hại vợ mình trong đêm tân hôn, hơn nữa còn tống tôi vào tù với tội danh không chính đáng”.

Nghe đến đây, Mục Hàn và ba đại chiến thần khác nhìn nhau.

Họ đều cảm thấy không thể tin được.


“Chúc Long, chuyện xảy ra với anh cũng kỳ lạ quá rồi nhỉ?”, Hoàng Điểu hơi nghi ngờ nói: “Lẽ nào mấy người lớn trong nhà họ Long đều ngu ngốc hết sao? Em họ anh nói dối rõ ràng như thế mà họ cũng tin à?”
“Haizz, mọi người không biết rồi”, Chúc Long thở dài nói: “Thằng em họ này của tôi giả vờ rất giống thật, trước mặt người lớn trong gia tộc luôn thể hiện rất xuất sắc là tấm gương cho những người khác học tập”.

“Nhưng ai ngờ thật ra cậu ta đã âm thầm quyến rũ người vợ chưa cưới đó của tôi, hành động kín như bưng.

Cộng thêm gia tộc bên cô ta nghĩ em họ tôi có tương lai hơn tôi nên dù biết chuyện này cũng làm như không hề hay biết”.

“Thế nên sau khi xảy ra chuyện, dĩ nhiên người lớn trong gia tộc đều tin vào mấy lời hoa mỹ của cậu ta, chứ không hề tin tôi”.

“Thì ra là vậy”, Mục Hàn gật đầu.

Lúc đầu Mục Hàn sống ở nhà họ Mục ở thủ đô mấy năm, bởi vì bị đối xử lạnh nhạt nên suốt ngày bị bắt nạt.

Nhưng Mục Hàn chưa từng gặp phải chuyện bị hãm hại như thế.

Trong gia tộc giàu có, có vô số âm mưu để tranh giành quyền lực.

“Chúc Long, em họ cậu tên gì?”, Mục Hàn hỏi: “Đã lâu như thế rồi hẳn là em họ cậu đã được rất nhiều người biết đến nhỉ?”
“Đúng thế”, Chúc Long gật đầu nói: “Bây giờ cậu ta quả thật rất nổi tiếng trong đám người trẻ”.

“Cậu ta tên là Long Phi Thiên!”
“Long Phi Thiên?”, nghe đến cái tên này, Hoàng Điểu không khỏi sửng sốt nói: “Có phải là cậu chủ đứng đầu bảng xếp hạng TOP cậu chủ của thủ đô không?”
“Chính nó!”, Chúc Long đáp.

“Tôi nghe nói bảng xếp hạng TOP cậu chủ của thủ đô này do Mục Thịnh Uy tạo ra, Long Phi Thiên có thể đứng đầu bảng có thể thấy rất được Mục Thịnh Uy ưa thích”, Mục Hàn nói.

Chúc Long cười gượng nói: “Tôi cứ nghĩ trong nhà họ Long, chiến lực của tôi mạnh thật nhưng không ngờ người có chiến lực mạnh nhất lại là Long Phi Thiên”.

“Sau khi tôi vào Thiên Lao thì Long Phi Thiên nhanh chóng chen chân vào bảng xếp hạng TOP cậu chủ của thủ đô chỉ trong một thời gian ngắn, ngay lập tức trở nên cực kỳ nổi tiếng trong đám cậu chủ ở thủ đô”.


“Tôi chỉ có thể nói cái tên Long Phi Thiên này giả vờ rất khá”.

“Lúc đó thực lực của Long Phi Thiên đã mạnh hơn cậu rồi à?”, Mục Hàn hơi kinh ngạc.

Chúc Long có thể đi lên vị trí tứ đại chiến thần, mặc dù thực lực võ công kém hơn Quỳ Ngưu và Thao Thiết nhưng cũng có thể ngẩng cao đầu xưng vương.

Nếu Long Phi Thiên mạnh hơn Chúc Long, thế chẳng phải có bản lĩnh ngang với tứ đại chiến thần sao?
“Quả thật là thế”, Chúc Long thở dài: “Sau khi tôi vào Thiên Lao, Long Phi Thiên còn đến tìm tôi rồi đánh bại tôi chỉ với mười chiêu”.

“Càng đáng giận hơn là người vợ chưa cưới được đó của tôi cứ luôn miệng nói cô ta chỉ thích kẻ mạnh, một thằng thất bại như tôi chỉ xứng đáng liếm giày cho cô ta.

Dù tôi có được thả ra ngoài cũng đừng mơ có thể mạnh hơn Long Phi Thiên”.

“Lúc đó danh tiếng của Long Phi Thiên thậm chí đã vượt xa Mục Sảng, tung hoành không kiêng kỵ gì trong đám người trẻ ở thủ đô, có khí thế bậc nhất thiên hạ”.

Nói đến đây, trong mắt Chúc Long hiện lên vẻ sợ hãi không tên.

Chúc Long mở áo ra để lộ vết sẹo khá sâu do dao gây ra nói: “Vết sẹo này không phải do chiến trận mà do đôi nam nữ dâm loạn kia tặng cho”.

Dứt lời, Chúc Long thở hổn hển.

Những chuyện gặp phải trong quá khứ đã tác động lên cảm xúc của Chúc Long.

“Chúc Long, nếu cậu gặp lại đôi nam nữ dâm loạn đó thì cậu sẽ làm gì?”, Mục Hàn nhìn Chúc Long hỏi: “Gặp được chúng thì cậu sẽ sợ hãi chạy trốn sao?”
“Không”, Chúc Long lắc đầu, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ kiên định: “Tôi sẽ tiến đến liệt kê từng chuyện mà đôi dâm loạn này đã làm trong quá khứ”.

“Sau đó giết chúng, tự mình báo thù”.

Mặc dù Chúc Long vẫn canh cánh trong lòng chuyện lúc đó nhưng đi theo Mục Hàn cùng chiến đấu, rong ruổi trên chiến trường, giết hết liên quân hơn bốn mươi nước không còn manh giáp, mọi chuyện đã trải qua đều là thứ mà quá khứ không thể so sánh.


Bất kể là kinh nghiệm của bản thân hay tinh thần chiến đấu, Chúc Long đều như con phượng hoàng được tái sinh.

Chỉ là sau khi rơi vào ký ức của quá khứ trong một lúc, Chúc Long lại trở lại bộ dạng ban đầu.

“Tốt, nói hay lắm!”, Mục Hàn khen ngợi: “Nguyên tắc của tôi là có thù tất báo, đã nhiều năm như thế rồi cậu cũng nên báo thù rồi”.

“Chúc Long, tôi hỏi cậu, nếu giờ tôi dẫn cậu về lại thủ đô đứng trước mặt Long Phi Thiên và người đàn bà cặn bã đó, cậu vẫn còn cảm giác sợ hãi chứ?”
“Không đâu!”, Chúc Long nói như đinh đóng cột: “Tôi vẫn sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh tôi mạnh hơn Long Phi Thiên một trăm, một nghìn lần để cả nhà họ Long hối hận, cho họ biết lúc đầu lựa chọn Long Phi Thiên là quyết định sai lầm cả đời của họ”.

“Ngày này sẽ đến sớm thôi”, Mục Hàn khẽ nói: “Đến lúc đó, cậu và tôi sẽ đến thủ đô một chuyến, tôi cho cậu một cơ hội làm loạn nhà họ Long ở thủ đô”.

“Đại ca, còn bọn tôi nữa”, Hoàng Điểu, Thao Thiết và Quỳ Ngưu cũng đồng loạt tỏ thái độ.

Dù sao một năm sau cũng đến kỳ hạn đánh cược của Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô.

Là anh em thân cận của Mục Hàn, tứ đại chiến thần biết rõ Mục Hàn không chỉ muốn cho nhà họ Mục ở thủ đô loạn đến mức long trời lở đất
Đến lúc đó cả thủ đô sẽ chấn động.

“Ôi!”, lúc này Mục Hàn bỗng nhớ ra điều gì đó, giơ tay lên vỗ trán mình, cười nói: “Mọi người xem đầu óc tôi này, hình như quên một chuyện rồi”.

“Chuyện gì?”, tứ đại chiến thần đồng thanh hỏi.

“Chẳng phải Dương Yêu Nguyệt và cái tên Diệp Chính Đạo gì đó từ thủ đô đến muốn tìm tôi sao?”, Mục Hàn liếc nhìn đồng hồ, híp mắt nói: “Đã hơn ba tiếng rồi, cũng không biết đám người này có kiên nhẫn đợi ở ngoài không nữa?”