ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 718: Không Phục



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thấy cảnh tượng này, Mục Hàn cảm thấy vô cùng tức giận.

Là những người trẻ tuổi xuất sắc được chọn từ khắp nơi trên cả nước, liệu đây có còn dáng vẻ của người lính nữa hay không?
Đám người khác gì mấy tên du kích không có sức chiến đấu chứ?
Mục Hàn nghĩ một trong ba điều cần có ở người lính chính là tính kỷ luật nghiêm khắc.

Những binh sĩ không có tinh thần học tập như thế này hoàn toàn không có tư cách đứng trong trại huấn luyện Thần Long.

Cùng lúc đó.

Một trăm người đám Mục Phương cũng nhìn về phía Mục Hàn.

Họ thầm nghĩ người này chắc là sĩ quan huấn luyện bí ẩn mà tổng tư lệnh Vương nói nhỉ?
Ha ha, đúng là bí ẩn thật.

Nhìn bề ngoài có vẻ chưa đến ba mươi.

Gọi một tên ranh trẻ tuổi đến làm người huấn luyện cho họ sao?
Một trăm người đám Mục Phương đều nhìn Mục Hàn với thái độ khinh thường.


Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi dẫn Mục Hàn đến trước mặt một trăm người này, hắng giọng nói: “Mọi người, giới thiệu với mọi người vị này là sĩ quan huấn luyện bí ẩn mà hôm qua tổng tư lệnh Vương đã nhắc với chúng ta”.

“Mọi người vỗ tay chào đón anh ấy đi”.

Trương Kim Hoa nói rồi vỗ tay trước.

Nhưng sau đó Trương Kim Hoa nhận ra một trăm người này không hề động đậy.

Chỉ có một mình anh ta vỗ tay.

Bầu không khí bỗng trở nên quái lạ.

“Sĩ quan huấn luyện bí ẩn?”, Trương Trạm vênh váo nói: “Tôi tưởng bí ẩn thế nào? Chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi!”
“Phải nói là môi trường giáo dục của trại huấn luyện Thần Long này kém thật đấy, không có lộ trình huấn luyện rõ ràng thì tôi cũng chấp nhận được.

Nhưng lại cử ra một tên ranh như này đến thì tôi không thể nào chấp nhận”.

“Đúng thế”, Mục Phương nói: “Anh nhìn dáng vẻ bình thường kia của anh ta đi, có tư cách gì mà dạy chúng tôi chứ?”
Những người khác vẫn tỏ thái độ bất lịch sự hoặc là ngồi yên như cũ.

Hoàn toàn không xem Mục Hàn ra gì.

Hà Lợi Lợi lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: “Tôi nói này mọi người, vị này là sĩ quan huấn luyện do tổng tư lệnh Vương cử đến, tốt xấu gì các cậu cũng nên giữ chút thể diện chứ, được không?”
Giữ thể diện?
Đám người Mục Phương không khỏi cười nhạo.

Ai cũng nhìn Mục Hàn với ánh mắt ẩn ý sâu xa.

Không ai để tâm đến lời nói của Hà Lợi Lợi.

Hà Lợi Lợi bất lực nhìn Mục Hàn nhún vai, tỏ vẻ hết cách rồi.

“Giữ thể diện cho anh ta ư? Được thôi!”, lại là Trương Trạm lên tiếng: “Bảo anh ta bò mấy vòng dưới đất, sau đó sủa mấy tiếng thì bọn tôi sẽ giữ thể diện cho anh ta”.

Mấy người còn lại đều cười phá lên.

Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi liếc mắt nhìn nhau, không biết phải làm gì.


Đám người này cũng quá đáng lắm rồi.

Chưa nói đến việc Mục Hàn có năng lực để dạy bọn họ hay không, nhưng dù sao anh cũng là sĩ quan huấn luyện do Vương Chung Quy mời đến, nói thế nào cũng là thầy của một trăm người này mà.

Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi vô thức liếc nhìn Mục Hàn muốn biết anh sẽ làm thế nào.

Thái độ của đám người được cho là xuất sắc đến từ các vùng này khiến Mục Hàn khá tức giận.

Từ đó có thể nhìn ra đám người này hoàn toàn không có thái độ tôn sư trọng đạo, đều tỏ vẻ ta đây là đệ nhất thiên hạ.

Dù Mục Hàn là Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm giữ hơn một nửa tài chính và quyền thế toàn thế giới nhưng anh vẫn không dám tự xưng là đệ nhất thiên hạ.

Huống gì đám người này!
Không tôn trọng thầy tức là không có thái độ tốt để học hỏi những kỹ năng cao hơn, cũng sẽ dừng mãi một chỗ không có khả năng đột phá, cả đời này cũng chỉ như vậy mà thôi.

Cho dù người dạy là anh hay là người khác.

Bất kể năng lực cá nhân của người dạy có giỏi hơn họ hay không, nhưng nếu đã có thể được chọn và đứng vào vị trí sĩ quan huấn luyện thì đủ để chứng minh người này có tư cách dạy bảo bọn họ.

Là học sinh thì phải tôn trọng người dạy.

Nhưng bây giờ những người này có tôn trọng sĩ quan huấn luyện sao?
Hoàn toàn không!
“Tất cả tập hợp!”, Mục Hàn lớn giọng hô: “Tập hợp!”
Tiếng hô lớn của Mục Hàn vang vọng khắp thao trường.

Trong một trăm người này lập tức có không ít người hoảng sợ đồng loạt đứng dậy.

Ngay cả mấy người Mục Phương và Trương Trạm cũng đứng dậy như phản xạ có điều kiện.

Trong số họ cũng có vài người xếp hàng đứng nghiêm chỉnh.

Tuy nhiên cũng có người mặc dù đã đứng lên nhưng vẫn làm ra vẻ không liên quan đến mình chẳng hạn như Mục Phương và Trương Trạm.

“Tôi bảo các cậu tập hợp, các cậu không nghe à?”, Mục Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Mục Phương.

Đám người Mục Phương đang khoanh tay trước ngực, mặt hất lên trời, dương dương tự đắc.


Mỗi người đứng một kiểu.

“Ha ha! Binh lính của quân đoàn Côn Luân tương lai mà là thế này à?”, Mục Hàn cười nhạo, sắc mặt u ám nói: “Nhìn xem bộ dạng cà lơ phất phơ của các cậu đi, còn muốn được chọn vào quân đoàn Côn Luân nữa sao?”
“Tôi nghĩ các cậu không hề có tư cách đứng ở nơi này”.

“Nếu các cậu không muốn đứng ở đây thì bây giờ có thể cởi bỏ quân phục trên người xuống, cút về nhà được rồi đấy!”
Giọng nói vang dội, uy nghiêm của Mục Hàn khiến người khác sợ hãi.

Trong một trăm người này đã có người bắt đầu lên tiếng.

“Chúng tôi không có tư cách đứng ở đây thì anh có chắc?”, Mục Phương nói: “Cũng không nhìn lại bộ dạng của mình xem, anh có tư cách làm người huấn luyện của chúng tôi sao?”
“Đúng thế!”, Trương Trạm nói: “Có phải anh nghĩ bọn tôi không tôn trọng người dạy là anh nên anh cảm thấy khó chịu đúng không?”
“Anh khó chịu cũng đúng thôi!”
“Bọn tôi đến trại huấn luyện Thần Long là vì chấp nhận người huấn luyện phải có bản lĩnh cao hơn mình, chứ không phải tìm đại một người nào đó đến làm cảnh cho bọn tôi”.

Trương Trạm nghĩ chắc chắn Mục Hàn là con ông cháu cha mấy đời của gia tộc giàu có nào đó, vì tương lai tốt đẹp mới tìm quan hệ đến đây làm ra vẻ hình thức để sau này không cần tốn sức mà vẫn có được vị trí cao.

“Làm cảnh?”, Mục Hàn cười nói: “Hóa ra các cậu nghĩ tôi đến đây làm sĩ quan huấn luyện là vì tiền”.

“Lẽ nào không phải sao?”, Mục Phương nói: “Anh muốn bọn tôi tôn sư trọng đạo cũng không phải không thể, anh phải thể hiện bản lĩnh của mình để chúng tôi tin tưởng và nghe theo chứ”.

“Chỉ cần anh có thể khiến chúng tôi khuất phục, tin tưởng và nghe theo thì dù anh có đến để làm cảnh tôi cũng không oán trách nửa lời”.

“Phải! Anh còn trẻ như thế mà làm sĩ quan huấn luyện cho bọn tôi, anh cũng không lấy gương tự soi thử anh có tư cách gì làm người huấn luyện của bọn tôi?”
“Chúng tôi đều là những người ưu tú ở khắp nơi, ở địa phương không có ai đánh bại được chúng tôi.

Nếu không phải suốt ngày làm kẻ thắng cuộc quá nhàm chán thì chúng tôi cũng sẽ không đến đây để tìm kiếm cơ hội cho bản thân”.

.