ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 301: Bị vạch trần rồi nhỉ?



Nhìn thấy ba người Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương đều nhìn chằm chằm vào mình, mong chờ công bố đáp án, Mục Hàn bất lực nhún vai nói: “Xem ra đã đến lúc ngả bài rồi! Đúng vậy, con chính là đại thống soái trên vạn người dưới một người!”

“Là con ra lệnh khiến người giàu có nhất là Đường Bắc Sơn và Mục Hạo Thần của tập đoàn Phóng Mục biến mất!”

“Thật ư?”, Lâm Nhã Hiên có cảm giác điều mà Mục Hàn nói là thật.

Dù sao những lời mà Mục Hàn nói trước kia luôn có thể thực hiện được một cách tình cờ.

Nếu một lần thì còn nói là trùng hợp, nhưng lần nào cũng trùng hợp thì khéo quá rồi nhỉ?

Có điều nếu Mục Hàn là đại thống soái thật, vậy tại sao anh lại chịu làm tên ở rể nhà họ Lâm chứ?

Lâm Nhã Hiên nghĩ mãi không ra.

“Chém gió!”, Tần Lệ đứng bên bĩu môi.

Bà ta nói ra những suy nghĩ trong lòng Lâm Nhã Hiên.

Mục Hàn mỉm cười nói: “Chẳng phải là vì con yêu Nhã Hiên ư!”

“Để có thể cưới được Nhã Hiên làm vợ, dù con có phải làm tên ở rể cũng chẳng sao!”

Mục Hàn nói vậy khiến mặt Lâm Nhã Hiên ửng đỏ.

Lòng cô tràn đầy vui sướng.

“Có phải vậy không?”, Tần Lệ vẫn giữ thái độ nghi ngờ.

“Đúng đó!”, ngay cả Lâm Lợi Cương cũng tỏ vẻ ngờ vực: “Nếu mày mà là đại thống soái thì bọn tao còn cần phải nhìn sắc mặt nhà họ Tần chắc?”

“Vì con khiêm tốn mà!”, Mục Hàn cười ha ha nói.

Về cơ bản Mục Hàn có thể trả lời mọi câu hỏi của Tần Lệ và Lâm Lợi Cương một cách chặt chẽ, khiến cho Tần Lệ và Lâm Lợi Cương nảy sinh một loại ảo giác, chẳng lẽ Mục Hàn là đại thống soái thật sao?

Cả nhà họ nói xong thì cũng đã ra tới cổng biệt thự.

Vừa hay mọi người trong nhà họ Tần vẫn chưa đi.

“Ồ, các người vẫn chưa đi à?”, Lâm Lợi Cương đã hoàn toàn tin Mục Hàn chính là đại thống soái, ông ta bỗng như tìm được cơ hội để công kích mọi người trong nhà họ Tần, ngay cả giọng điệu cũng trở nên cao vút: “Muốn gặp đại thống soái ư, đợi kiếp sau đi!”

“Hừ, Lâm Lợi Cương, chú đắc ý cái gì?”, Trương Hạo khịt mũi, vẻ mặt coi thường: “Dù mấy người có vào trong thì đã sao chứ, chú tưởng dựa vào thân phận của mấy người mà có thể gặp được đại thống soái chắc?”

“Đương nhiên tôi có thể gặp đại thống soái!”, Lâm Lợi Cương đầy kiêu ngạo: “Hơn nữa ngày nào tôi cũng gặp được cơ!”

“Hả?”

Mọi người trong nhà họ Tần đều không tin.

Bọn họ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.

“Tôi nói này chú Năm, từ khi nào mà một người chồng như chú lại thích ăn nói mạnh miệng giống thằng con ở rể của chú vậy?”, nhà Tần Lượng vừa được Tần Nam và Ngô Tâm Ưu xác nhận làm người thừa kế của nhà họ Tần nên đương nhiên bọn họ cũng dương dương tự đắc, chế giễu nói: “Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng! Quả nhiên lời của người xưa chẳng sai bao giờ!”

“Tôi không ăn nói mạnh mồm!”, lúc này Lâm Lợi Cương đẩy Mục Hàn ra: “Không giấu gì mọi người, Mục Hàn nhà chúng tôi chính là đại thống soái được muôn người kính trọng, trên vạn người dưới một người!”

“Chú nói nó là đại thống soái ư?”, mọi người trong nhà họ Tần bỗng thấy nực cười.

Ai nấy đều cười nghiêng cười ngả.

“Buồn cười vậy sao?”, Lâm Lợi Cương bất mãn nói: “Chắc hẳn mọi người đã nghe nói rằng Đường Bắc Sơn - người giàu có nhất Sở Bắc và Mục Hạo Thần – tổng giám đốc tập đoàn Phóng Mục đã biến mất rồi, chuyện này là chỉ thị của Mục Hàn nhà chúng tôi đó!”

“Bớt bớt lại đi!”, nghe Lâm Lợi Cương nói vậy, Trương Hạo lập tức lấy điện thoại ra, lướt thấy tin tức gợi ý trong APP là thật thì ông ta cười khẩy một tiếng: “Rõ ràng Đường Bắc Sơn và Mục Hạo Thần đều bị tra ra là làm chuyện bất hợp pháp, mà chính quyền thành phố Sở Bắc đã tận dụng cơ hội này để đại thống soái gây dựng uy tín và danh vọng ở diễn đàn chính trị Sở Bắc!”

“Chú nhìn cho kỹ vào, trong bài tin tức có viết rõ ràng đó!”

“Hay cho chú vẫn y như kẻ ngốc, thằng con ở rể ăn nói ba hoa, nói bậy nói bạ thế mà chú cũng tin là thật!”

Lâm Lợi Cương vội vàng rút điện thoại ra, nhìn tin tức gợi ý thì thấy đúng là như vậy.

Ngay lập tức ông ta giận dữ nhìn Mục Hàn: “Tao còn tưởng mình bám được chỗ dựa, ai ngờ mày vẫn mạnh mồm, chém gió linh tinh!”

Tần Lệ cũng oán trách nói: “Chỉ biết làm xấu mặt bọn tao!”

Lâm Nhã Hiên thì ngượng ngùng, mặt lộ ra vẻ thất vọng.

Nào ngờ tất cả các sắp xếp trong bản tin gợi ý đều là do Mục Hàn yêu cầu chính quyền thành phố Sở Bắc làm thế.

“Bị vạch trần rồi nhỉ?”, thấy ba người nhà Tần Lệ có biểu cảm như vậy, Tần Yến lại vênh mặt, ra vẻ đầy trịch thượng: “Tuy nhiên nhà họ Tần chúng tôi thì khác!”

“Tuy chúng tôi không vào buổi tiệc, cũng không nhìn thấy đại thống soái, nhưng Diệp Chí Văn nhà chúng tôi lại đóng vai trò quan trọng trong buổi tiệc chiêu đãi lần này, ngay cả Đường Bắc Sơn và Mục Hạo Thần đều khen hết lời!”

“Phải đó!”, Lưu Minh cũng gật đầu nói: “Thằng con ở rể nhà cô chú thì làm sao đọ được với Diệp Chí Văn nhà chúng tôi?”

“Diệp Chí Văn đóng vai trò quan trọng?”, Mục Hàn bỗng ngạc nhiên hỏi: “Sao cháu không biết nhỉ?”

Buổi tiệc chào đón lần này vốn chẳng liên quan gì tới Diệp Chí Văn cả.

“Coi giọng điệu mày kìa, cứ làm như mày chính là đại thống soái vậy! Đã bị vạch trần rồi, giả vờ làm gì nữa!”, Tần Yến cười nhạo một tiếng: “Là quân nhân thân cận của đại thống soái, nên Diệp Chí Văn nhà chúng tao lúc nào cũng đi theo đại thống soái như hình với bóng, phụ trách bảo vệ an toàn của gia đình cậu ấy, chẳng lẽ vai trò này không quan trọng sao?”

“Đúng là rất quan trọng”, Mục Hàn bỗng thoải mái và không khỏi bật cười.

Tuy Diệp Chí Văn đang đi nghĩa vụ quân sự ở chiến khu Sở Bắc, nhưng hắn chẳng phải quân nhân thân cận bên cạnh Mục Hàn, mà chỉ là một người lính tầm thường.

Nực cười thay khi mọi người trong nhà họ Tần đều tự thêm thắt ý nghĩ vào đầu, tâng bốc giá trị con người của Diệp Chí Văn.

Còn làm ra vẻ đắc chí nữa.

“Nhưng như vậy thì đã sao?”, Mục Hàn bẻ lái câu chuyện, thản nhiên nói: “Buổi tiệc chiêu đãi của đại thống soái đã kết thúc rồi, có phải nên mời quân nhân thân cận bên cạnh đại thống soái của nhà các bác xuất hiện, giải quyết khủng hoảng nợ nần sau khi nhà họ Tần các bác tiếp quản tập đoàn Nhã Hiên không?”

Nghe Mục Hàn nói vậy, mọi người trong nhà họ Tần bỗng cuống cuồng.

Buổi tiệc chiêu đãi đại thống soái giữ chức vụ phó chủ tịch chính quyền thành phố Sở Bắc kết thúc thì cũng đồng nghĩa với việc nhà họ Tần không còn cớ để khất nợ nữa.

Chẳng mấy chốc những chủ nợ sẽ ồ ạt kéo tới nhà đòi nợ.

“Phải làm sao đây?”, vừa được xác nhận là người thừa kế của nhà họ Tần, cả nhà Tần Yến bỗng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.

“Mau gọi điện cho Chí Văn!”, Lưu Minh lập tức thúc giục Lưu Minh Tương.

Ngay tức khắc Lưu Minh Tương lôi điện thoại ra, kết quả vẫn là đoạn lời nhắn kia: “Minh Tương, anh đang ở biên cương chấp hành nhiệm vụ tác chiến, đợi anh trở về anh sẽ nhắn lại cho em!”

“Chuyện này…”

Mọi người trong nhà họ Tần đều ngờ vực nhìn nhau.

“Mọi người cứ từ từ gọi, chúng cháu đi trước đây!”

Mục Hàn cười hi hi rồi dẫn theo ba người Tần Lệ, Lâm Lợi Cương và Lâm Nhã Hiên rời khỏi biệt thự.

“Chuyện là sao thế?”, đợi nhóm Mục Hàn đi khỏi, Tần Nam xụ mặt hỏi: “Chẳng phải bảo là Diệp Chí Văn là quân nhân thân cận bên cạnh đại thống soái sao, sao lại ở biên cương chấp hành nhiệm vụ tác chiến gì cơ chứ?”

“Con cũng không biết nữa!”, vẻ mặt Lưu Minh Tương cũng đầy lo lắng: “Chuyện trong quân đội của anh ấy đều liên quan tới chuyện cơ mật, người nhà như chúng ta đâu hiểu rõ như vậy được!”