Điền Viên La Nhiễm

Chương 44



Ý nghĩ muốn ở riêng của cả nhà lần đầu được thống nhất. Điều này làm cho lòng La Nhiễm thật cao hứng.

Sau bữa cơm chiều, La lão gia tử gọi mọi người đến nhà giữa. Nhìn thấy nhi tử, con dâu, tôn tử, tôn nữ ở trong phòng, La lão gia tử ở trên kháng hút thuốc lá rời nói: "Văn Danh đã thi xong, qua hai ngày nữa sẽ có kết quả. Vô luận kết quả có như thế nào, cuộc sống của chúng ta vẫn cứ tiếp diễn. Chính là thời gian này mưa ít, lúa nước cùng lúa mạch giảm sản lượng rất nhiều. Hôm nay nhìn trời, trời chưa mưa, đến lúc đó chắc là chậm trễ việc gieo mạ rồi".

"Cha, chuyện Văn Danh thi tú tài không phải xong rồi sao? Còn có thế thi cử nhân, đến lúc đó còn sợ không có ngày lành sao?" La Hữu Phú không cho là đúng, ngồi ở trên mâu đứng dậy nói.

La lão gia tử: "Nói cái gì vậy, hiện tại chính là nói chuyện về vấn đề thời tiết. Nhìn trời hôm nay, ta nóng hết cả ruột, chính là có cảm giác trời phải rất lâu nữa mới mưa, đến lúc đó chính là vấn đề đói ăn đấy. Lương thực nhà chúng ta lại bán hơn phân nửa rồi, giờ cần phải tính toán cho những ngày tới. Ta tính toán thừa dịp đang lúc nông nhàn thì tìm việc làm để kiếm tiền.

La Hữu Phú bĩu môi, không nói gì nữa. Chỉ cảm thấy La lão gia tử chuyện bé xé ra to, lo bò trắng răng.

Hai người La Hữu Hiếu cùng Triệu thị cũng không để ý, thứ nhất nếu Văn Danh đỗ tú tài, có đường ra cũng không giống hán tử dựa vào hơn mười mẫu ruộng, thứ hai cũng cảm thấy La lão gia tử lo bò trắng răng, trời hiện tại không mưa ra chuyện rất bình thường, không có nghĩa là một thời gian nữa sẽ không mưa.

Nhưng thật ra La Hữu Lễ cùng Trịnh thị nghe La lão gia tử nói như vậy liền cảm thấy năm nay khô hạn xem chừng rất nghiêm trọng. Hiện tại đa phần lúa mạch, lúa nước đã thu hoạch xong, mắt thấy cần phải gieo mạ rồi nhưng trời lại không mưa. Chờ mưa đến mới có thể thu lương, bằng không gieo ra ruộng mà không nảy mầm cũng rất lãng phí hạt giống. Lão gia tử là người có kinh nghiệm nhất về khoản này, nếu người nói như vậy thì chắc rồi. Bất quá nếu trời không mưa, ngẫm lại tình huống trong nhà, lòng La Hữu Lễ không khỏi chua xót, nói:" Cha, con ngày mai lên trấn trên xem có thể tìm được việc gì làm hay không ".

La lão gia tử sau khi nghe được, gật gật đầu, nói:" Lão đại, lão nhị, lão tam, ba con đều lên trấn trên thử xem sao ".

" Cha, con không lên trấn trên đâu, việc lên trấn trên làm việc phải trong thời gian dài, khoảng thời gian này Văn Danh thi, con cũng bận không ít việc. Mấy ngày này cữu cữu bọn nhỏ nói có chút việc, cho nên không có cách nào đi lên trấn trên được ". La Hữu Hiếu một mực không lên tiếng nhưng lại nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, không còn cách nào.

La lão gia tử:" Nếu là chuyện của Văn Danh, vậy con trước hết không cần đi, qua đoạn thời gian này rồi hẵng đi ".

La Hữu Phú nghe đại ca nói vậy, chỉ biết là đại ca trốn việc. Trong lòng thầm mắng đại ca lười làm, nhưng lại tiêu tiền nhiều nhất, cũng nói:" Cha, vậy thực không khéo rồi, con mấy ngày nay cũng có việc rồi ".

La lão gia tử nghe La Hữu Phú nói như vậy, trong lòng không vui:" Con thì có chuyện gì chứ "?

" Cha, xem người nói kìa. Đại ca nói bận biệc là được, con nói lại không được. Biết cha thương đại ca cùng Văn Danh nhưng như vậy rõ ràng là thiên vị đại ca. Từ lúc Văn Danh nhập học tới nay, tiền bạc trong nhà không phải nhà đại ca tiêu sao. Nhà Nhị ca có năng lực, ruộng nương đều là một tay Nhị ca. Văn Tuyên theo Nhị ca, về sau cũng là theo phục vụ cái nhà này. Nhưng con là một đứa không có tài cán gì, tốt xấu Văn Tài, Văn Quân đều là những đứa thông minh lanh lợi, đều là mầm non học tập tốt, đều là tiểu tử choai choai, cha cũng không cho hai tôn tử đến trường. Tình huống trong nhà này, khổ hai tôn tử của người. Chính là nhà chúng ta hiện tại chưa ở riêng, con làm sao lại không theo đại ca được. Cha, người cũng không thể bất công như vậy, hai tôn tử của người đều nhìn thấy đấy ".

La lão gia tử nghe La Hữu Phú nói như vậy, biết La Hữu Phú nói có lí, mấy năm nay mình vẫn ép buộc lão Nhị, lão Tam, nhưng đây không phải đều vì tương lai sao. Nhưng mà cũng không có gật đầu đồng ý.

Nhưng thật ra Tần thị nghe La Hữu Phú nhắc tới ở riêng, cũng bất chấp mình hiểu rõ tiểu nhi tử, nhất thời cả giận nói:" Lão Tam, mày nói cái gì mà hiện tại không ở riêng, mày là nghĩ muốn ở riêng đấy. Cánh của mày cứng rồi nên dám đề nhắc đến việc ở riêng đấy ".

La Hữu Hiếu cùng Triệu thị sau khi nghe thấy thì nhãn tình sáng lên, La Hữu Hiếu:" Tam đệ, ta biết mấy năm nay Văn Danh đi học, đệ cùng cả nhà Nhị đệ xuất không ít lực. Hiện tại đệ cùng đệ muội muốn ở riêng cũng không đáng bị chỉ trích nặng thế. Lại nói, cha mẹ hiện tại không muốn phân nhà. Chính là một nhánh lớn, hiện tại cũng có rất nhiều người ra ở riêng. Tam đệ cùng đệ muội nếu trong lòng thật sự muốn ở riêng, vậy cháu đệ, Văn Danh cũng không thể vẫn liên lụy đệ, cha, nương ".

" Đại ca, ca không cần xuyên tạc ý của đệ, đệ bảo muốn ở riêng lúc nào. Vừa rồi chính là nói hiện tại không ở riêng, đều cần đối xử công bằng. Hiện tại Văn Danh thi tú tài, mắt thấy có tiền đồ, đại ca bắt đầu nói phải ở riêng, đại ca nói hay thật đấy.

La Hữu Hiếu: "Tam đệ, vừa rồi là đệ đề xuất ở riêng trước. Huống chi, lần này Văn Danh thi tú tài có đỗ hay không là chuyện khác. Cho dù đỗ tú tài, về sau còn muốn thi cử nhân, làm quan còn rất xa, thời gian về sau dùng tiền khá nhiều. Đây chẳng qua là không muốn liên lụy đệ cùng các cháu đấy thôi".

La Hữu Phú: "Vậy sao trước đây ca lại không có cảm giác này nhỉ, giờ đã qua nhiều năm rồi, mấy chất tử này của ca cũng muốn giống như Văn Danh đến học đường. Văn Danh hiện là tú tài, hiện tại nói ra..". La Hữu Phú còn muốn nói tiếp thì đúng lúc này Lưu thị kéo cánh tay hắn.

Chỉ thấy Lưu thị nhỏ giọng nói hai câu với La Hữu Phú, La Hữu Phú liền chuyển chủ đề: "Cha, nương, nay đề xuất chuyện ở riêng cũng không phải con nói trước. Con cũng không có ý tứ đó, bất quá Văn Danh thi đỗ tú tài, tiền đồ sau này rộng mở. Không cần nói cũng biết sau này Văn Danh sẽ dìu dắt đường đệ của hắn, Nhị ca, huynh cũng nói gì đi".

Lúc này La Nhiễm cảm giác mình không nên nói gì, đợi lát nữa liền bảo cha nói. La Hữu Lễ có chút khẩn trương cùng sợ hãi, lắp bắp nói: "Nếu đại, đại ca, tam đệ muốn ở riêng, ta cũng nghe theo ý kiến của đại ca". Nói xong còn lấy tay lau mồ hôi trên trán mặc dù không có giọt nào.

Lúc này Tần thị mắng: "Lão đại, lão nhị, lão tam, chúng mày đều là lũ vương bát đản, cánh cứng rồi, muốn ra ở riêng. Chúng mày là lũ bất hiếu. Tao xem hiện tại ai dám phân".

Vẫn trầm tư hồi tưởng lại việc đã kiên trì hơn hai mươi năm qua, nghe thấy tiếng rống giận giữ của Tần thị thì mới phản ứng lại, điều này sao lại nhắc đến việc ở riêng chứ. Vừa rồi mấy hài tử nói gì mình đều nghe thấy, cẩn thận ngẫm lại thì trong lòng mấy hài tử đều muốn ở riêng. Nhất thời trong lòng vừa tức giận, vừa thương tâm lại chua xót. Tức giận là cha mẹ vẫn còn sống, mấy đứa con lại muốn ở riêng không rõ lí do, nhưng đây chính là bất hiếu; thương tâm là do mấy năm nay mình vẫn cưỡng chế mọi người theo ý kiến của mình – là vì cả nhà.