Diệu Diệu

Chương 110: Rải cẩu lương trong thế giới tu chân (6)



Edit: ULies, Rùa

Mười ngày trôi qua, đã đến ngày diễn ra Kim Đan đại điển.

Điều gì đến rồi sẽ đến.

Lê lão gia tổ là một trong những Đại Thừa Kỳ đứng đầu của Thiên Huyền Tông, người đời ai nghe đến tên ông cũng đều sợ hãi, thậm chí đã một khoảng thời gian rất dài không có chút tin tức gì về ông, nhưng nghe đồn đệ tử của ông cũng đã thăng lên Kim Đan Kỳ, sẽ tham gia đại điển này, ai dám không đến?

Đừng có nói xàm cái gì mà, thời gian trôi nhanh như tró chạy ngoài đồng, người tu tiên là những kẻ trâu bò có khả năng bay trên trời, chui dưới đất, mười ngày đối với họ, thì chạy sang phía đông vụt qua phía tây của Thiên Nguyên đại thế giới mấy vòng cũng không thành vấn đề, tất nhiên đây là tính theo, tu tiên người phi thiên độn địa, đối với bọn họ tới nói, mười ngày đã cũng đủ từ Thiên Nguyên đại thế giới phía đông đi ngang qua đến phía tây, lại thuận tiện đi dạo cái mấy cái qua lại, đương nhiên, đây là tính thượng chủ thành chi gian hoặc là tông môn cùng tông môn chi gian Truyền Tống Trận thời gian.

Nhưng mà những kẻ sống tại vùng khó thăm dò tin tức thì có chút khó hiểu, Lê lão tổ thu thêm đệ tử lúc nào thế?

—— Lê lão tổ đã già như vậy, tất nhiên cũng có đệ tử. Năm xưa, khi ông vẫn còn trẻ đẹp từng thu ba đệ tử, nhưng có lẽ vì không có chút may mắn nào, ba đệ tử thì chẳng có một ai sống sót, tất cả đều chết thẳng cẳng.

Có một đệ tử là người của Lê gia, năm đó ông chỉ mới là Kim Đan, chỉ lo tu luyện mà không để ý tới người đồ đệ này lắm, khi ông đi vào bí cảnh, đồ đệ liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hai đệ tử còn lại ông đều thu nhận từ cuộc tuyển chọn mấy trăm năm trước, tình cảm giữa họ khá tốt, tốt hơn so với người đồ đệ trước nhiều, ông đưa rất nhiều thứ để chúng có thể tự bảo vệ chính mình, để hai người họ không phải chết vì chuyện ngoài ý muốn, nhưng, một đồ đệ của ông tu luyện mãi không lên được Nguyên Anh Kỳ, tám trăm năm sau, đèn tắt cạn dầu, chết vì già. Đồ đệ cuối cùng thiên phú tốt hơn, lại chết dưới lôi kiếp khi thăng lên Hóa Thần kỳ.

Đại Thừa kỳ có thể sống được ba nghàn năm, chỉ còn lại hai trăm năm, Lê lão tổ cũng sắp xuống mồ vờn bướm với đồ đệ rồi, bởi muốn phi thăng thành tiên đã là điều không thể, không ngờ bây giờ lại nghe thấy tin ông nhận đồ đệ....

Mấy ngày trước đã có rất nhiều tàu bay hạ cánh ở những thành trì phụ thuộc Thiên Huyền Tông, tán tu trong thành cũng theo đó mà tăng lên, đi tới đi lui không ngừng, điều này khiến Thiên Huyền Tông phải phái ra rất nhiều người xuống núi, duy trì trật tự trong thành.

Tất cả những người ở đây, không phải ai cũng có cơ hội được đi biếu quà Lê lão tổ, đa phần đều là chạy tới đây hít drama, nhưng chỉ vậy cũng đủ để khiến người ta bận rộn.

Suy cho cùng thì đại điển bái sư cũng không thể keo kiệt được, đây cũng là đại diện cho mặt mũi của Lê lão tổ, một mặt khác cũng thể hiện được sự quan tâm của ông đối với Diệu Diệu.

Ngày diễn ra đại điển đã đến.

Đệ tử ngoại môn của Thiên Huyền Tông cũng bắt đầu bận rộn, người thì đi nhận nhiệm vụ trông coi sơn môn, người thì nhận nhiệm vụ chiêu đãi khách, khi đã chuẩn bị xong tất cả liền vội vàng chạy tới thông báo với người phát nhiệm vụ, kiếm một ít điểm cống hiến.

Thiên Huyền Tông là tông môn đứng đầu, đã không ít lần đứng ra chủ trì đại điển bái sư và Kim đan đại điển, nhưng đệ tử ngoại môn đã luyện ra quy củ của mình từ lâu, không kiêu ngạo không nịnh hót, chân thành lịch sự, cho dù bới móc kiểu gì cũng không tìm ra được một chút sai sót nào.

Tất cả khách khứa đều được dẫn đến chỗ ngồi thuộc về mình, bên trong đại điện, là những thị nữ xinh đẹp với bóng hình uyển chuyển nhẹ nhàng, đứng trên linh hạc, dâng linh trà và trái cây lên cho họ.

Trong đại điện.

Tần Trường An dùng ánh mắt sắc bén, nhìn xung quanh, chỉ huy người hầu chạy tới chạy lui, xử lí tất cả gọn gàng cho những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra.

Những người xuất hiện ở đây, không thể để cho mấy thị nữ bình thường kia hầu hạ.

Có thể ngồi ở trong đại điện này, thì tất nhiên phải là người có địa vị, mỗi người ở đây đều tỏa ra uy áp dày đặc, giống như ngọn núi hùng vĩ, lúc ngẩng đầu lên nhìn họ, sẽ mang lại cảm giác như đang nhìn thấy một vực sâu thăm thẳm và vô cùng nguy hiểm. Nếu để cho thị nữ bình thường đến hầu, chỉ sợ chưa bước tới gần đã sợ đến mức nhũn cả người.

Nhưng Tần Trường An là ngoại lệ. Những người này... Không ít người từng bị hắn cho ăn hành, thậm chí không chỉ một lần, nhẫn trữ vật bị hắn cướp hết lần này tới lần khác, nào là cái tên giàu có đang cầm quạt lông ở bên kia, nào là lão già nóng nảy nảy nhưng ăn ở tốt đang ngồi ở bên cạnh, rồi còn có cả Xám quái.... Đừng nói là sợ, hắn đây khi thấy họ còn vui vẻ không kịp nữa là. (*)

(*) Xám quái: Ý là ông này là người kì quặc, mạch não không giống người bình thường và thích mặc đồ màu xám =)))

Xùy, đám ma tu đã bị hắn đánh nát mặt rồi, mấy người này còn ngứa đòn, liên tục đi tìm Ma Tôn hắn đây để gây sự, hắn không đánh họ thì đánh ai?

Hắn chỉ sợ nếu đại điển bái sư xảy ra chuyện sẽ gây ảnh huởng tới mặt mũi của Diệu Diệu, ngày hôm trước hắn còn đang định xin từ chức, cách xa Diệu Diệu một chút, nhưng không hiểu sao, bây giờ hắn vẫn đứng đây, chăm chỉ xử lý mọi việc.

Giờ lành đã đến.

Lê lão tổ đứng trên vị trí cao nhất của đại điện, quần áo trang trọng khoác trên người ông, cũng thể hiện ra rằng ông coi trọng đại điển bái sư này đến mức nào.

Diệu Diệu cũng xuất hiện trước cửa đại điện, trong tầm mắt của tất cả mọi người, bình tĩnh ung dung bước tới.

Tần Trường An đang đứng trong góc liền dừng động tác đang làm lại, trên mặt vô thức nở một nụ cười kinh diễm.

Trên mặt ai nấy đều mang theo ý cười, lặng lẽ liếc về phía tiểu bối bên cạnh mình, dùng ánh mắt âm thầm đánh giá, nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông sắp vang lên.

Tiếng chuông này là thứ rất quan trọng.

Chín là số lớn nhất, tiếng chuông chia thành ba tầng khác nhau, một tiếng là đệ tử báo danh, ba là đệ tử bình thường, sáu là đệ tử thân truyền, còn chín là đệ tử quan môn, kế thừa y bát của sư phụ.

Tiếng chuông quá vang lên, mọi người chưa có phản ứng gì, suy cho cùng để có thể tổ chức đại điển bái sư, kêu gọi cả làng cả nước đến dự, tất nhiên không phải là đệ tử báo danh, ít nhất cũng là đệ tử bình thuờng.

Tiếng chuông vang lên lần thứ ba, ít nhất chính là đệ tử thân truyền rồi, lúc này có vài khách khứa mới bắt đầu cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn thoáng qua hậu bối mà mình mang tới, Lê lão tổ là Đại Thừa Kỳ, trước kia đã từng gặp ông ít Đơn Linh Căn và Song Linh Căn mà người đời hâm mộ, bây giờ lại thu một cô nương nhỏ làm đệ tử... Không biết cô nương này là linh căn gì.

Tiếng chuông thứ sáu vang lên, tất cả mọi người đều cảm thấy đến đây là kết thúc, đem tất cả những lời khen đã chuẩn bị sẵn ở trong đầu tập lại một lần, chuẩn bị đứng lên nói, không ngờ, tiếng chuông tưởng đã dừng lại, lại vang lên.

Tiếng, tiếng chuông thứ bảy?!

Mọi người vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệu Diệu đã đi đến trước đài cao.

... Đệ tử quan môn?!

Lúc Lê lão tổ còn trẻ cũng là một nhân vật phong vân, đối với tính tình hắn bọn họ đều có chút hiểu biết, lúc sắp phi thăng không thể nào lại thu một đệ tử quan môn làm bại hoại thanh danh của chính mình, cho nên đệ tử quan môn này nhất định có chỗ đặc biệt với hắn.

Có thể sống từng này tuổi đều là thông minh người, suy nghĩ một chút liền biết, Lê Diệu Diệu tư chất nhất định rất tốt, tốt đến mức làm Lê lão tổ phải động tâm.

...... Ít nhất cũng là Thiên Linh Căn, hẳn là còn có thể chất đặc thù.

Ánh mắt mọi người nhìn Lê Diệu Diệu trên đài cao không giống như trước, như có như không nhiều thêm chút ít hiền lành.

Ngay từ đầu chỉ xem nàng là một đệ tử bình thường, loại đệ tử này có rất nhiều, không đủ để làm cho bọn họ nhìn nhiều thêm một cái, nhưng hiện giờ biết tư chất nàng không giống người thường, còn là đệ tử quan môn, 300 năm nay có Lê lão tổ che chở, 300 năm sau nói không chừng đã đến Hóa Thần kỳ, tất nhiên có tư cách khiến bọn họ coi trọng.

Nếu không phải dùng thần thức lên người nàng có chút không lễ phép, thì mọi người ở đây hơn phân nửa không khống chế không được trực tiếp xem xét cốt linh của nàng.

Tần Trường An đứng ở một góc, đương nhiên cũng cảm giác được loại biến hóa này, không có chút gì là thụ sủng nhược kinh nào, nhưng thật ra có chút tự hào.

Không sai, Diệu Diệu chính là giỏi như vậy!

Ánh mắt hắn đối những người này dâng lên một tia vừa lòng, âm thầm nhướng mày, quyết định về sau ít soàn soạt bọn họ một chút.

Tiếng chuông ngừng.

"Người pháp mà, mà pháp thiên, thiên pháp nói, đạo pháp tự nhiên... Nay ngô lấy nhữ làm đồ đệ, truyền mình nói, ban hào Thanh Huyền... Vọng nhữ..." (????tiếng người à????)

Diệu Diệu quỳ gối trên đệm hương bồ, trang nghiêm hành đại lễ, Lê lão tổ tự mình dạy bảo xong, ngón tay đè lên ấn đường Diệu Diệu, một chút tinh huyết bị hắn rút ra, phong ấn bên trong một khối ngọc bài.

Trên ngọc bài một sợi lưu quang xẹt qua, màu đỏ tinh huyết bị phong ấn trong đó, Lê lão tổ đưa tay đem ngọc bài thu lại, thanh âm truyền ra ngoài, "Từ nay về sau, Diệu Diệu là đồ đệ của bổn tọa, thấy nàng như thấy bổn tọa..."(?)

Lời này đương nhiên không phải nói làm những người khác thấy Diệu Diệu liền cùng thấy hắn giống nhau cung kính, mà là nói Diệu Diệu ở một mức độ nào đó là có thể xem như là đại diện hắn. Nếu ngươi xuống tay với đồ đệ của ta, hoặc là có tâm tư không tốt, hừ hừ.

Thanh âm truyền ra ngoài rất xa, lại làm người kinh ngạc một lần.

Này ngọc bài cũng không phải là tùy tiện lấy, về sau Diệu Diệu nếu là vạn nhất xảy ra chuyện gì, có một giọt tinh huyết là có thể giữ lại một sợi hồn phách của nàng, tìm được địa điểm nàng luân hồi chuyển thế, nếu không thể, dù có hồn phi phách tán hồn phách quay về thiên địa, một sợi hồn phách này lấy thủ pháp đặc thù ôn dưỡng ngàn năm, cũng có thể dần dần hợp lại rơi rụng chi linh, một lần nữa ôn dưỡng ra hồn phách hoàn chỉnh.

Có thể nói là tạo ra một sinh mệnh.

Bái sư đại điển đến đây có thể nói là đã xong rồi, bắt đầu đến phân đoạn tặng lễ, không khí trong điện cũng nhẹ nhàng náo nhiệt lên, trong lòng mọi người đều có tính toán, lễ vật được đem lên lặng lẽ dày thêm một tầng.

Không bao lâu, người trong đại điện lần lượt lui xuống, Lê lão tổ mới dùng cách nói giỡn để giới thiệu cho Diệu Diệu những người khác.

Tỷ như người tính tình táo bạo kia là tán tu, thường kêu cháy rực kiếm chủ(?), người cầm quạt lông vũ đã là Đại Thừa kỳ, gọi làTử Vi chân quân...

Trong lúc nhất thời, trong đại điện nói nói cười cười, thẳng đến thật lâu về sau mới tan đi, chỉ có Tử Vi chân quân cầm quạt lông vũ và thanh niên hắn mang theo ở lại.

Chỉ còn mấy người bọn họ, Lê lão tổ không hề khách khí, để Diệu Diệu ngồi xuống, uống ngụm trà, "Ngươi ở lại làm cái gì?"

Hắn và Tử Vi giao tình không tồi.

Diệu Diệu cũng nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt căng cứng nghiêm túc dãn đi, tròng mắt linh động xoay chuyển, nhìn về phía Tần Trường An, cười một cái.

Tần Trường An bị nụ cười này ngọt tới tận tâm khảm, cảm thấy thâm tâm đều tê dại, tự giác cầm bình trà nước trà, rót trà cho giúp Diệu Diệu, ý bảo nàng mau uống.

Đứng lâu như vậy nhất định mệt mỏi, mau uống chút linh trà...

Tử Vi chân quân cầm quạt lông vũ phẩy phẩy gió, không trả lời, chỉ nói, "Tiểu Thanh Huyền đã Kim Đan rồi sao?"

"Đúng vậy." Lê lão tổ lại uống ngụm trà, mắt đuôi có chút đắc ý, tuy rằng vì an nguy Diệu Diệu, linh căn nàng tốt nhất không được tiết lộ, nhưng tin tức nàng đã Kim Đan lại không cần gạt.

Lúc này, Lê lão tổ đang cùng Tần Trường An rót trà tư tưởng hai người giống nhau đến kỳ lạ.

—— hắn đã sớm hận không thể khoe ra, làm cho bọn họ trước kia thổi chính mình hậu bối(?), bất quá trăm năm Kim Đan liền thổi phồng đặc huênh hoang thiên tài chỗ nào chứ, bọn họ cũng không biết đi, người của Lê gia hắn/ người hắn nhìn trúng! Đồ đệ của hắn/ Diệu Diệu của! Mới 20 hơn tuổi cũng đã Kim Đan! Hơn hai mươi tuổi!

Lê lão tổ cùng Tần Trường An đắc ý đến không được, nhịn không được liếc xéo hắn một cái.

Không nghĩ tới Tử Vi chân quân không một chút ghen ghét, ngược lại còn mang theo tươi cười, "Nga, thật tốt."

Hắn nói, "Nàng ta bây giờ có thể song tu." song tu sau khi Kim Đan sẽ không ảnh hưởng đến con đường sau này.

Hắn cười tủm tỉm kéo thanh niên bên cạnh, tiếp tục tấn công, "Ngươi nhìn xem đồ tôn thế nào? Tuy không phải Thiên Linh Căn gì, nhưng tốt xấu là thuần dương thân thể, song tu tuyệt đối có lợi..."

"........." Lê lão tổ chấn kinh trừng lớn mắt.

Tần Trường An đang rót trà cũng cứng người lại, tay nắm chặt răng rắc răng rắc nhìn về phía Tử Vi.