Dịu Dàng Tập Kích

Chương 12: C12



Hai người đứng đối diện nhau, người phụ nữ lộ vẻ sốt ruột muốn nói gì đó, khoảng cách không gần không xa.

Thẩm Ngạn đút một tay vào túi, nhíu mày, dường như đang nghiêm túc lắng nghe.

Một lúc sau, đợi khi người phụ nữ nói xong ngẩng đầu lên nhìn anh, Thẩm Ngạn mới khẽ gật đầu đáp lại.

Khoảng cách quá xa lại bị cửa sổ xe chắn lại, Khương Thanh Thời không thể phân biệt được Thẩm Ngạn đang nói gì, nhưng có thể nhìn ra được Thẩm Ngạn nói nhiều hơn những với lúc ở cạnh cô.

Đợi hai người kết thúc cuộc nói chuyện kia rời đi, Khương Thanh Thời vô tình liếc mắt phát hiện, Thẩm Ngạn và người phụ nữ kia nói chuyện tận năm phút.

Còn cô, vậy mà cũng nhàm chán xem tới năm phút.

Nhận ra điều này, Khương Thanh Thời khinh bỉ bản thân trong lòng vài câu, đợi hai người kia quay lưng lại với mình, cô đạp chân ga rời đi.

Hôm nay cô không tới công ty của Thẩm Ngạn, sau này có lẽ cũng sẽ không tới nữa.

Cùng lúc đó, Thẩm Ngạn đi tới cửa công ty thì vô thức dừng bước chân, quay đầu lại.

Chú ý thấy hành động của anh, Lý Thanh Nguyệt đi theo bên cạnh anh kéo túi xách, hơi căng thẳng mím môi: “Sao vậy?”

Thẩm Ngạn ngước mắt, nhìn những chiếc xe đi lại cách đó không xa, nhíu mày: “Không có gì.”

Anh nhìn Lý Thanh Nguyệt đang căng thẳng quá mức, nói khẽ: “Đi thôi.”

Lý Thanh Nguyệt ừm một tiếng, do dự vài giây nói: “Thẩm Ngạn.”

Cô ta nhìn người trước mặt, ánh mắt hơi lóe lên, lấy can đảm nói: “Thôi em không vào nữa thì hơn, lần… lần sau đi.”

Thẩm Ngạn hơi dừng lại, không hỏi nhiều: “Tôi bảo tài xế đưa cô về.”

“Không cần đâu.” Lý Thanh Nguyệt từ chối anh, chỉ ra phía sau, dịu giọng nói: “Cách đó không xa là trạm tàu điện ngầm, em ngồi tàu điện ngầm về là được.”

Thẩm Ngạn biết tính cô ta, khẽ gật đầu: “Có việc gì thì gọi cho tôi.”

Lý Thanh Nguyệt cố mỉm cười, hiếm khi đùa rằng: “Hy vọng sẽ không có chuyện gì tới làm phiền anh nữa.”

Nói xong lời này, cô ta quay người rời đi.

Thẩm Ngạn cũng không ở dưới tầng lâu, anh còn công việc cần làm.

Về tới văn phòng, anh giao chuyện Lý Thanh Nguyệt nhờ anh cho Phùng Hạnh Minh xử lý rồi tiến vào trạng thái làm việc bận rộn.



Buổi tối, Thẩm Ngạn có một buổi tiệc phải tham gia.


Lúc anh tới bữa tiệc, người trong phòng riêng đã tới đủ.

“Tổng giám đốc Thẩm tới rồi.” Có người cười ha ha gọi anh, trên mặt là nụ cười giả tạo.

Thẩm Ngạn khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế chính.

Bữa tiệc công việc, chủ đề mới đầu vẫn còn khá bình thường, nhưng dần dần có cồn thôi thúc, mọi người bắt đầu không kiểm soát được đầu óc và miệng mình, luôn gắn chủ đề nói chuyện với hai chữ tục tĩu.

Có người dẫn theo nữ trợ lý hoặc nữ thư ký, cũng có người ăn nói toàn mấy chuyện khiêu dâm.

Thẩm Ngạn nghe thấy vậy, không nói gì.

Đột nhiên có người gọi anh: “Tổng giám đốc Thẩm, lát nữa có muốn đi chơi cùng không?”

Thẩm Ngạn hơi ngước mắt lên, lạnh lùng từ chối: “Thôi, tôi còn có việc.”

“Tổng giám đốc Thẩm thì có việc gì được chứ?” Một người khác uống chút rượu vào bất cẩn nói thật: “Vợ anh ấy có ở trong nước đâu.”

“Đừng nói linh tinh.” Người biết chuyện trong phòng riêng nhắc nhở: “Cô Thẩm đang ở trong nước.”

“Ồ?” Có người tò mò, cười ha ha hóng chuyện: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Khương về nước từ khi nào vậy?”

Thẩm Ngạn không đáp lời.

Người kia nhìn sắc mặt anh, tưởng anh không muốn nhắc nhiều về Khương Thanh Thời, lại lấy cớ uống say nói năng càng to gan hơn: “Tổng giám đốc Thẩm đi cùng chúng tôi đi, dù cô Khương ở trong nước thì cũng làm gì được anh đâu, lẽ nào cô ấy còn so đo những chuyện này với anh?”

Nói đến đây, người kia nhớ ra gì đó, nói với mọi người: “Đúng rồi, lúc trước tôi gặp bố vợ của tổng giám đốc Thẩm ở Giang Thành đấy.”

Anh ta tự nói một mình, cũng chẳng chú ý tới sắc mặt trầm xuống của Thẩm Ngạn, cảm khái như đang nói đùa: “Thằng nhóc kia trông giống ông ấy hơn cô Khương, cũng không biết mẹ vợ tổng giám đốc Thẩm có thấy không…”

“Rào” một tiếng, người kia còn chưa nói xong, những người khác trong phòng riêng còn chưa kịp phản ứng, ly rượu trong tay Thẩm Ngạn đã tạt qua, nhắm thẳng vào mặt người kia.

Mọi người đều sững sờ.

Người kia phản ứng lại: “Thẩm Ngạn.”

Anh ta đứng phắt dậy, nổi giận chỉ trích anh: “Anh có ý gì?”

“Không có ý gì cả.” Thẩm Ngạn lạnh lùng đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt lạnh nhạt nhìn kẻ kia, cảnh cáo: “Sếp Vương, những gì anh vừa nói đừng để tôi nghe thấy lần thứ hai.”

Còn có lần thứ hai, anh ta không chỉ đơn giản là bị tạt một ly rượu thôi đâu.

Người được gọi là sếp Vương kia dồn hơi muốn cãi cọ với anh, lại bị người khác ngăn cản.

Thẩm Ngạn hừ lạnh, nhìn một vòng những người đã “tỉnh rượu” khác, khẽ gật đầu: “Tôi còn có việc, mọi người cứ thoải mái.”


“…”

Rời khỏi phòng riêng, Phùng Hạng Minh đi theo bên cạnh Thẩm Ngạn, không dám thở mạnh.

Đi đến sân câu lạc bộ, Thẩm Ngạn lấy thuốc lá ra, đột nhiên sực nhớ Khương Thanh Thời ghét nhất là mùi thuốc lá trên người người khác, lại im lặng cất đi.

“Tổng giám đốc Thẩm.” Phùng Hạng Minh biết chuyện vừa rồi trong phòng riêng, kìm giọng nói: “Chuyện tối nay là vấn đề của tôi, tôi không biết sếp Vương lại nói năng lung tung như vậy.”

Hai tay Thẩm Ngạn đút vào túi, đợi gió lạnh thổi qua cho tỉnh táo rồi mới nói: “Hủy tất cả hợp tác với nhà họ Vương.”

Phùng Hạng Minh hơi nghẹn lời, thử khuyên anh: “Hủy vào lúc này…”

Anh ấy muốn nhắc nhở Thẩm Ngạn, lúc này hủy việc hợp tác đã bắt đầu thì công ty sẽ tổn thất rất lớn.

Ai ngờ anh ấy vừa mới mở miệng đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Ngạn đè lại.

Phùng Hạng Minh do dự, chỉ đành thở dài trong lòng: “Vâng thưa tổng giám đốc Thẩm, lát nữa tôi sẽ thông báo xuống dưới.”

Thẩm Ngạn ừm một tiếng, bảo Phùng Hạng Minh gọi điện cho tài xế, kêu anh ta tới đây.

Bắc Thành mùa thu thổi từng cơn gió lạnh.

Ngồi lên xe, Thẩm Ngạn hạ cửa sổ xe xuống, muốn thổi tan đi mùi thuốc lá và rượu dính phải lúc ở phòng riêng. Anh cụp mi dựa vào lưng ghế, khép mắt nghỉ ngơi.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, bên tai lại văng vẳng những chuyện ở phòng riêng.

Không phải Thẩm Ngạn không biết mấy chuyện hoang đường kia của bố vợ mình, nhưng anh không có quyền can dự quá nhiều. Tương tự, anh cũng biết nguyên nhân mẹ vợ dồn áp lực lên Khương Thanh Thời, hy vọng hai người sớm sinh một đứa con.

Trong lòng Khương Thanh Thời cũng biết rõ, cô biết mình có một em trai cùng cha khác mẹ, tuổi còn rất nhỏ.

Nhớ tới Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn mở mắt ra, bấm mở điện thoại.

Có lẽ tối nay hơi say nên anh đã bấm gọi số cô.



Lúc Thẩm Ngạn gọi điện tới, Khương Thanh Thời đang tập yoga trong phòng yoga.

Buổi chiều sau khi về tới nhà, cô bèn gọi thợ massage tới nhà thư giãn toàn thân, để cơ thể được thả lỏng. Sau khi làm xong cô lại về phòng ngủ một lát.

Tới tối, dì Trình vui vẻ khi thấy cô muốn ăn cơm, phấn khởi nấu cho cô rất nhiều đồ ăn ngon.


Bình thường Khương Thanh Thời có yêu cầu rất cao với bản thân, cô yêu cái đẹp và cũng rất sợ mình xấu đi, bởi vậy khá kiểm soát về việc ăn uống, nhưng cũng có lúc cô không cưỡng lại được con sâu đói trong bụng mình.

Đương nhiên, buổi tối cô ăn hơi nhiều.

Nhận thấy điều này, Khương Thanh Thời chỉ đành chấp nhận lên tầng vận động một chút, muốn giảm nhẹ cảm giác tội lỗi trong mình.

Nhìn thấy cuộc gọi tới, cô bất ngờ nhướng mày, sau đó chậm rãi nghe máy: “Alo? Ai vậy?”

“…”

Thẩm Ngạn giơ tay lên xoa ấn đường đau nhức, giọng hơi trầm xuống: “Là tôi.”

Khương Thanh Thời bĩu môi nhìn cửa sổ sát đất cách đó không xa, không cảm xúc ồ một tiếng: “Giờ này mà tổng giám đốc Thẩm gọi cho tôi, là có việc gì sao?”

Khương Thanh Thời hỏi lời này không được phù hợp cho lắm, cô và Thẩm Ngạn là vợ chồng, dù Thẩm Ngạn không có việc gì thì cũng có thể gọi điện cho cô.

Nhưng bỗng dưng cô lại muốn khịa anh như vậy, để anh khó chịu.

Thẩm Ngạn nghe ra được sự mỉa mai trong lời cô nói, nhưng không có ý định so đo với cô.

Anh nghiêng đầu nhìn dãy đèn đường ngoài cửa sổ, im lặng vài giây rồi hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

“?”

Câu hỏi này quá đột ngột, Khương Thanh Thời sững sờ một lúc rồi trả lời anh: “Tôi đang ở phòng yoga.”

Thẩm Ngạn ừm một tiếng, bỗng dưng trong đầu xuất hiện đường cong cơ thể mềm mại uyển chuyển của cô, yết hầu cuộn tròn, không nói gì nữa.

Hai bên cùng im lặng một lát.

Khương Thanh Thời nhìn cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, khẽ nhíu mày, khoanh chân ngồi trên thảm yoga: “Tổng giám đốc Thẩm, còn có chuyện gì khác không?”

Người này gọi điện cho cô không phải chỉ để hỏi cô đang làm gì chứ?

Thẩm Ngạn lẳng lặng: “Có.”

Khương Thanh Thời ngạc nhiên: “Chuyện gì?”

Thẩm Ngạn bỗng liếc thấy quán nhỏ có ánh sáng vàng cách đó không xa, hỏi cô: “Em có muốn ăn đêm không?”

Khương Thanh Thời hoang mang: “Anh nói gì cơ?”

Thẩm Ngạn kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Em muốn ăn đêm không?”

“…”

Nếu không ăn cơm tối, có lẽ Khương Thanh Thời sẽ đồng ý với anh, nhưng tối nay cô ăn đủ nhiều rồi, hơn nữa lúc này cô cũng không muốn ăn cùng Thẩm Ngạn lắm.

Bởi vậy, cô không nghĩ nhiều mà từ chối anh ngay: “Không, sợ béo.”

Nghe thấy cô từ chối, giọng điệu Thẩm Ngạn vẫn như thường, không nghe ra chút mất mát nào: “Được.”


Khương Thanh Thời chần chừ: “… Vậy cúp nhé?”

Cúp máy xong, Khương Thanh Thời đặt điện thoại xuống, tiếp tục tập yoga.

Nhưng một lúc sau, cô mơ hồ cảm thấy cảm xúc của Thẩm Ngạn tối nay hơi lạ, quan hệ vợ chồng giữa hai người họ hiện tại vẫn chưa đến mức hẹn đối phương cùng đi ăn đêm.

Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời nhớ tới người phụ nữ mà cô nhìn thấy ở cổng công ty Thẩm Ngạn, cô không kìm được đoán… Hành động khác thường của Thẩm Ngạn tối nay không phải liên quan tới người phụ nữ kia chứ?

Nhớ tới người phụ nữ kia, Khương Thanh Thời cảm thấy lồ ng ngực nghẹn ngào khó chịu.

Không còn muốn tập yoga nữa, Khương Thanh Thời cũng không miễn cưỡng mình, cô cầm điện thoại đi ra khỏi phòng yoga, xuống tầng nghỉ ngơi.

Vừa xuống tầng một, cô đã nghe thấy tiếng xe vang lên trong sân.

Khương Thanh Thời tự nhiên nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy xe của Thẩm Ngạn.

Cô nhìn chằm chằm giây lát, còn chưa hoàn hồn lại, Thẩm Ngạn đã mở đi vào nhà.

Thấy cô mặc đồ tập yoga bó sát đứng ở phòng khánh, vòng eo thon gọn, khuôn mặt ửng hồng sau khi vận động, Thẩm Ngạn dừng lại vài giây, im lặng dời tầm mắt: “Tập xong rồi à?”

“Không phải anh muốn đi ăn đêm sao?”

Hai người cùng lên tiếng.

Vừa dứt lời, phòng khách bỗng im lặng.

Một lúc sau, Khương Thanh Thời chú ý thấy Thẩm Ngạn khẽ cong môi: “Không phải em không muốn ăn mà?”

Khương Thanh Thời sững sờ, lồ ng ngực có một dòng chảy kỳ lạ.

Cô mím môi mất tự nhiên, lí nhí trong miệng: “… Tôi không muốn ăn chứ đâu cản tổng giám đốc Thẩm đi ăn.”

Thẩm Ngạn: “…”

Anh thuyết phục mình đừng để ý tới lời cô nói, đừng so đo với cô, cũng không phải ngày đầu tiên anh quen biết Khương Thanh Thời, biết tính của cô.

Nói với mình ở trong lòng xong, anh bình tĩnh đi vào phòng bếp, cất giọng nhàn nhạt không chút gợn sóng: “Tôi ăn ở nhà.”

“…”



Tác giả có lời muốn nói.

Nội tâm Thanh Thời: Cô gái khác không ăn đêm với anh à?

Thẩm Ngạn hân hoan: Cô ấy đang ghen à?

Tác giả:.

<!-- AI CONTENT END 1 -->