Dịu Dàng Thích Em

Chương 27: Đi du lịch



Tiêu Chiến treo quần áo của Di Giai vào trong tủ, ngón tay dài của anh lướt qua khẽ sững lại. Bản thân là một ngôi sao nổi tiếng, thường xuyên tiếp xúc với các thời trang cao cấp thế nên mấy cái kiểu chất liệu vải này anh hiểu rất rõ, mấy bộ quần áo này của cô có thể nói không phải loại rẻ tiền. Lúc này anh quay người lại nhìn Di Giai đang thoải mái gọi điện cho các bạn cùng phòng, sau đó giấu suy nghĩ trong đầu tiếp tục xếp đồ.

Hai người họ nghỉ ngơi một lúc sau đó mới bắt đầu đi ăn tối. Cả ngày hôm nay chỉ dành thời gian để di chuyển, Di Giai sớm đã đói lả. Anh và cô chọn một nhà hàng truyền thống có phòng riêng tư, gọi một số món tiêu biểu mà nhân viên giới thiệu. Di Giai ăn uống rất nhẹ nhàng có quy củ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Tiêu Chiến lắng nghe cô nói, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu. Lúc sau đẩy đến trước mặt cô một đĩa thịt cá béo trắng đã được gỡ sạch xương, lại một đĩa tôm đã được bóc gọn gàng.

" Em tự làm được mà!" Di Giai nói, trong lòng cảm thấy xúc động không thôi. Tiêu Chiến là bộ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ gỡ xương cá, lột vỏ tôm cho cô. Ăn xong cũng gần như tối muộn, hai người thanh toán đi về.

Tô Châu thật sự rất đẹp, những chiếc đèn lồng đỏ đung đưa theo gió. Những mái hiên bằng ngói đọng sương, từng hạt từng hạt như những viên ngọc rơi xuống đất. Tiêu Chiến nắm chặt tay Di Giai, cùng cô thưởng thức cảnh đẹp nhân gian. Ngửi thấy mùi thơm của xiên thịt nướng, Di Giai nhìn anh mặc dù vừa mới ăn xong. Cảm nhận được ánh mắt cô, anh cúi xuống dịu dàng hỏi :" Em muốn ăn sao?"

Di Giai ngại nhùng gật đầu nói :" Em muốn thử!"

" Vậy em đứng đây đợi anh! Đừng đi lung tung nhé!" Tiêu Chiến xoa đầu cô, rồi đi tới hàng xiên nướng phía trước. Di Giai ngại ngùng tay này nắm lấy tay kia, trong lòng thầm nghĩ liệu anh có nghĩ cô ăn nhiều hay không.

Tiêu Chiến rất nhanh tìm thấy cửa hàng xiên nướng, khẽ thở hắt ra một hơi nói :" Ông chủ, cho tôi năm cái xiên nướng!"

Anh không gọi nhiều, lúc nãy hai người vừa ăn cơm xong vẫn còn đầy bụng. Anh đứng chờ ông chủ làm, một nhóm cô gái đi tới cũng muốn gọi xiên nướng, một cô gái nói :" Kia là Chiến ca sao?"

Cô gái thành công thu hút sự chú ý của mọi người về phía anh, Tiêu Chiến khẽ giật mình. Anh ngẩng đầu lên, một cô gái khác cũng kích động nói :" Đôi mắt kia thật sự là Chiến ca đó!"

" Là Chiến ca thật sao?"

" Không phải là nhìn nhầm đó chứ!"

" Có fan nào lại không nhận ra idol mình không chứ!"

Một cô gái mạnh dạn hơn liền hỏi trực tiếp anh :" Anh thật sự là Chiến ca sao?"

Thấy bản thân cũng không thể chối được, anh lặng lẽ gật đầu. Thấy anh xác định đúng là thần tượng, mấy cô gái vui mừng nhìn anh, muốn chụp chung kiểu ảnh. Tiêu Chiến cũng không ngần ngại cởi bỏ khẩu trang cùng mũ, lộ ra gương mặt điển trai vốn có của mình. Di Giai đứng đợi anh trên cầu mãi cũng không thấy anh đâu, liền sốt ruột muốn đi tìm. Nơi quán xiên nướng vô cùng đông vui cô đưa tầm mắt về phía đó.

" Chiến ca, anh đi du lịch một mình sao?"

" May mắn thật đó! Không ngờ lại gặp anh ở đây!"

" Ơ, đây chẳng phải là túi xách của con gái sao?"

Nghe tới đây Di Giai trở nên hốt hoảng, nhưng bản thân cũng không biết phải làm gì. Tiêu Chiến không tránh khỏi việc bị mọi người vây quanh, có chút ứng phó không kịp.

" Đi du lịch cùng gia đình. Anh đang xách túi hộ em gái họ!" Tiêu Chiến cảm thấy tội lỗi trong người, anh không giỏi nói dối nên lúc mặt hai tai cùng má anh đỏ bừng. Di Giai khẽ thở nhẹ ra một cái, hai tay vân vê vạt áo khoác. Có nhiều lúc cô lại quên mất anh là đỉnh lưu cơ chứ, giống như ánh sáng mà ai cũng muốn theo đuổi.

Một lúc sau, anh mới thoát khỏi nhóm fan, trước khi đi anh nhắc nhở mọi người xin đừng tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài. Anh lấy cớ muốn có thời gian nghỉ ngơi yên bình bên gia đình không muốn bị làm phiền. Mấy người fan đều gật đầu đồng ý, lúc này anh mới thở phào đi ra khỏi đó. Xác định là không có ai để ý nữa mới đi đến cạnh cô. Di Giai thấy anh quay lại liền nở nụ cười vui vẻ đón nhận mấy cái xiên nướng của anh.

Tiêu Chiến vỗ nhẹ đầu cô dịu dàng nói :" Để em đợi lâu rồi! Chúng ta về thôi!"

Di Giai gật đầu, không nhắc tới chuyện anh và các bạn fan đứng nói chuyện. Về tới phòng việc đầu tiên là Di Giai đi tắm, sau đó mới ra ngoài để sấy tóc. Nhưng Tiêu Chiến nào cho cô cơ hội tự sấy tóc chứ! Di Giai cản anh lại nói :" Em tự làm được mà! Anh mau đi tắm đi!"

Tiêu Chiến không nghe lời của cô, liền nói :" Để anh làm cho!"

Không nói được anh, Di Giai cũng bất lực để anh tiếp tục sấy tóc cho mình. Nhìn vào trong gương, khuôn mặt anh chăm chú từng chút sấy khô tóc của cô. Góc mặt dịu dàng khiến đối phương cũng phải cảm động. Đợi đến khi xong xuôi hết mọi chuyện anh mới chịu đi tắm. Nghe tiếng nước chảy, Di Giai ôm gối ôm đỏ mặt nghĩ tối nay thật sự là hai người chung giường rồi. Cô không khỏi có chút hồi hộp thêm chút căng thẳng. Từ bé cô đã quen ngủ một mình, nào đã ngủ với người khác giới bao giờ. Di Giai cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, nhưng có lẽ do đi cả ngày đã thấm mệt nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đợi khi Tiêu Chiến tắm rửa, sắp xếp mọi thứ xong ra cũng là quá nửa đêm. Anh chỉnh lại nhiệt độ điều hoà, tắt điện rồi nhẹ nhàng lên người. Tiêu Chiến nằm xuống đối diện với gương mặt đang ngủ say kia của cô. Di Giai có vẻ ngủ rất ngon, đôi mắt nhắm chặt, gương mặt vẫn xinh đẹp như vậy. Anh khẽ vuốt mái tóc đen dài của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái sau đó mới bắt đầu ngủ. Nhưng có vẻ như là lần đầu ngủ cùng giường với cô nên anh trở nên căng thẳng, nằm một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ.

Anh bất lực quay người lại nhìn cô, vẫn là dáng vẻ ngủ ngon lành đó, hai tay vẫn ôm chặt lấy cái gối ôm không buông. Trong đầu anh đột nhiên có một suy nghĩ xấu xa, anh tới gần cô nhẹ nhàng rút cái gối ôm của cô ra. Sau đó kéo cô vào lòng mình, có vẻ lực kéo hơi mạnh khiến cô tỉnh giấc, Di Giai " ưm " một tiếng rồi lại yên giấc. Tiêu Chiến ôm được cô trong lòng, một cảm giác thoả mãn dâng lên. Hừm, Di Giai thật mềm, thật thơm khiến anh thật sự không muốn rời tay. Lúc này anh mới yên tâm đi ngủ, trong giấc mơ cô cảm nhận có ai đó đang ôm mình nhưng nghĩ đó là mơ nên tiếp tục ngủ.

Không nghĩ rằng cô lại ngủ hư tới vậy, Di Giai có thói quen đạp chăn. Vì thế đêm cô đạp chăn ra mấy lần, sau đó còn thoải mái gác chân lên người anh, Tiêu Chiến đắp lại cho cô, còn ôm cô chặt hơn để cô không có cơ hội đạp chăn thêm một lần nào nữa. Bởi vì ôm quá chặt, Di Giai cảm thấy rất nóng nên giãy giụa như sắp khóc nói :" Nóng!"

Cả đêm không được ngủ ngon, Tiêu Chiến dứt khoát hạ nhiệt độ điều hoà xuống, không khí bỗng chốc trở nên lạnh hơn rất nhiều. Di Giai lúc này mới ngoan ngoãn nằm trong lòng anh không đạp chăn thêm lần nào nữa. Đến sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại kêu lên anh mới mờ mịt tỉnh dậy. Với lấy điện thoại nhấn nhận cuộc gọi cho lên tai như thường lệ. Đầu bên kia vang lên một giọng nói của một người con gái :" Di Giai, cậu vẫn đang ngủ sao? Tớ muốn hỏi chìa khoá phòng là cậu cầm theo rồi à?"

Tiêu Chiến lúc này mới tỉnh hẳn, giờ mới thấy mình đang cầm điện thoại của Di Giai. Anh vỗ vỗ vào đầu mình mấy cái sau đó mới hắng giọng nói :" Hâm Đình à! Giai nhi vẫn ngủ! Hôm qua em ấy có gửi chìa khoá ở phòng quản lý ký túc xá rồi!"

Hâm Đình sững người, giọng nói này là của Tiêu Chiến, hai người này đang ngủ cạnh nhau sao? Vậy thì cậu đang phá hư chuyện tốt của người ta rồi. Cậu áy náy nói :" Tiêu lão sư ạ! Vâng em biết rồi! Em sẽ không quấy rầy hai người nữa! Chúc hai người ngủ ngon!"

Sau đó tắt máy nhanh như một cơn gió làm Tiêu Chiến chưa kịp hình dung ra chuyện gì. Hâm Đình hận không thể đánh mình mấy cái, xem cẩu độc thân cậu đã làm ra chuyện gì rồi. Anh cất điện thoại, nhìn sang Di Giai vẫn nhíu mày ngủ say. Mặc dù cho cánh tay đã bị cô nằm lên cả đêm đã tê dại nhưng anh vẫn không nỡ bỏ ra.

Di Giai cảm nhận được có chuông điện thoại của mình, cô mở mắt tỉnh dậy. Đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai của Tiêu Chiến, cô giật mình một cái. Cái gì đang xảy ra vậy, Di Giai bình tình nhìn lại một vòng, vậy mà cô đang nằm gọn gàng trong lòng anh. Từ khi nào cô lại mất liêm sỉ lăn vào lòng anh như vậy chứ.

" Giai nhi, buổi sáng vui vẻ!" Tiêu Chiến nhìn cô mỉm cười đáp, vờ như không thấy được mặt cô đang dần đỏ lên.



Di Giai nhẹ giọng hỏi :" Anh...đêm qua ôm em ngủ sao?"

" Phải! Tê hết tay anh rồi! Hơn nữa, anh phát hiện ra em ngủ rất hư!"

Cô lắp bắp ngờ vực :" Ngủ...ngủ...hư...sao?"

" Phải" Tiêu Chiến gật đầu một cái, tiếp tục trêu cô :" Em đạp chăn ra không nói...lại còn gác chân lên người anh! Ấy, em xem kìa, tay em ôm eo anh chặt như vậy!"

" A...a...a...anh đừng nói nữa!" Di Giai sắp ngại không thể ngẩng mặt lên được nữa rồi, ai ngờ được lần đầu ngủ cạnh nhau cô lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy. Tiêu Chiến nhìn cô đang vùi mặt vào trong chăn, bộ dạng ngại ngùng khi bị anh trêu làm anh cười ha hả. Sau màn trêu chọc cô đủ rồi lúc này anh mới đựng dậy nói :" Em định đi du lịch ngủ trên giường hay sao!"

Di Giai đứng dậy, không nhìn anh chạy ngay vào nhà vệ sinh. Cô nhìn mình trong gương, hai má đỏ ủng giống quả hồng chín, tóc vừa ngủ dậy chưa kịp chải vẫn còn sợi rối, nhìn thật tuỳ tiện. Cô áp hai tay lên má, nghĩ về buổi sáng nay không khỏi ngại ngùng. Tiêu Chiến gõ gõ cửa nhà vệ sinh hỏi :" Di Giai, em xong chưa vậy?"

Nghe thấy giọng anh, cô càng hốt hoảng hơn nữa nhưng cô chợt nhận ra. Cũng có gì đâu mà phải ngại ngùng, nếu anh yêu cô thì cũng sẽ yêu luôn những hành động ngớ ngẩn này của cô. Nghĩ rồi cô đứng thẳng lưng, chỉnh trang lại bản thân vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi bước ra. Tiêu Chiến dõi theo hành động của cô, Di Giai khẽ lườm nói :" Anh cười cái gì chứ?"

" Đâu có!" Nói rồi anh tránh được cái nhìn của cô rồi đi vào nhà vệ sinh. Hai người chuẩn bị để ra ngoài cũng là gần mười giờ trưa. Trên đường cũng có rất nhiều người giống anh và cô, bọn họ đến đây hầu hết là du lịch. Thành phố này nổi tiếng vì những cầu đá đẹp, chùa chiền và các khu vườn được thiết kế tỉ mỉ. Thời điểm thích hợp để đi du lịch ở Tô Châu là vào mùa xuân và mùa thu. Mùa xuân khi mà các chồi non đua nhau lớn lên, đi đâu cũng là cảnh sắc non mơn mởn khiến con người ta cảm thấy dễ chịu.

Theo lịch sử, Tô Châu cũng từng là một trung tâm quan trọng của nền công nghiệp sản xuất tơ lụa cho đất nước và bây giờ vẫn nắm giữ vị trí này. Vì vậy các du khách tới đây đều thuê các trang phụ cổ trang để mặc chụp ảnh làm kỷ niệm. Tiêu Chiến cúi người xuống hỏi Di Giai :" Chúng ta đi thuê một bộ cổ trang mặc thử đi! Anh giúp em chụp ảnh!"

" Cũng được đấy!" Di Giai cũng đồng tình với ý kiến của anh, hai người nhanh chóng đi tìm một tiệm cho thuê đồ cổ trang. Tiệm được trang trí theo phong cách truyền thống, các bộ cổ trang được treo gọn gàng theo từng thời. Hai người vào đây như xuyên không về thời xưa, Tiêu Chiến cẩn thận lựa chọn một bộ cho mình sau đó lại tỉ mỉ chọn cho cô. Dáng người của Di Giai rất đẹp, không hề kén chọn một chút nào, mặc lên rất có cảm giác một tiểu tiên nữ.

Di Giai vén màn bước ra, chủ tiệm là một cô gái trẻ cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi này. Cô gái vui vẻ đẩy cô ngồi xuống bàn trang điểm, miệng không ngừng khen ngợi :" Thật không ngờ lại xinh đẹp như vậy! Nhìn xem, mặc vào vô cùng có khí chất đấy!"

   Cô ngại ngùng lén nhìn Tiêu Chiến vẫn đang sững người ngắm nhìn mình mà không nhịn được đỏ mặt. Anh cũng đã đóng phim nhiều lần, cũng gặp nhiều diễn viên đóng cặp cùng anh, nhưng ít ai mặc lên toát ra khí chất kinh diễm như cô cả. Một lúc sau anh mới định thần được cũng phải thốt lên  :" Giai nhi, em...thật xinh đẹp!"

  Chị chủ tiệm cầm lấy tóc cô mà cảm thán :" Cô gái, tóc em đẹp thật đấy! Vừa dài vừa đen bóng mượt mà, thời đại này kiếm được kiểu tóc truyền thống này hiếm lắm đó!"

   " Em...cảm ơn ạ!" Di Giai có chút ngại khi chị chủ tiệm liên tục khen ngợi cô. Vì tóc cô vốn đã dài và dày nên khi vấn tóc để làm một kiểu tóc đơn giản rất nhanh chóng đã hoàn thành xong. Tiêu Chiến cũng thay đồ của anh xong, bước ra ngoài cầm tay cô đi ra ngoài nhưng lại bị chị chủ tiệm cản lại.

   " Hai người đẹp đôi quá! Tôi có thể chụp hai người một bức không?"

   Trước lời đề nghị của chị chủ tiệm, Tiêu Chiến bối rối nhìn Di Giai. Cô cũng biết thân phận định lên tiếng từ chối thì chị chủ tiệm lại chủ động nói trước :" Không sao đâu! Tôi biết anh là Tiêu Chiến rồi! Tôi làm dịch vụ nên cũng sẽ không tự ý tiết lộ thông tin của hai người đâu! Hơn nữa, không ai mặc đồ cổ trang mà lại đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai cả!"

   Tiêu Chiến và Di Giai đều kinh ngạc trước lời giải thích của chị chủ tiệm. Trong lúc hai người thất thần, chị đã nhanh tay cầm một chiếc nón có màng che mặt lên đưa cho Tiêu Chiến, nói :" Cái này sẽ phù hợp hơn!"

" Cảm ơn!" Tiêu Chiến cầm lấy, hai người chụp chung với nhau một bức ảnh dưới sự yêu thích của chị chủ tiệm sau đó mới rời đi. Lúc ra ngoài mới phát hiện trời đã mưa rồi, từng hạt theo mái hiên cong cong mà rơi xuống đất. Không nghĩ lại có cơn mưa bất ngờ như vậy, Di Giai thích thú đưa tay hứng giọt nước chuẩn bị rơi xuống nói :" Thật đẹp!"

" Vậy đi thôi!" Tiêu Chiến bật lên một chiếc ô cũng đồng màu với bộ trang phục hai người, Di Giai ôm lấy cánh tay anh rồi cùng bước vào màn mưa. Mưa thật đẹp cũng thật buồn, Tiêu Chiến cẩn thận căn từng góc chụp ảnh, anh không ngừng cảm thán cô gái của mình thật sự xinh đẹp diễm lệ. Nhìn cô giống như một tiểu thư đài các của các nhà quan quyền quý ngày xưa. Không phải giống mà là từ người cô đã khiến đối phương cảm nhận được khí chất cao quý giàu sang. Trời mưa, kết hợp cùng với người đẹp cảnh đẹp, trong đầu anh chợt nhớ tới câu nói :" Tiên tư ngọc sắc, kinh tài tuyệt diễm, dương chi bạch ngọc!"

" Gần đây có một quán trà, anh có muốn thử không ?" Di Giai nhìn lên một bảng hiệu " trà ngon" quay người hỏi Tiêu Chiến. Hai người đã đi cả sáng nay, hiện tại đã tương đối mỏi chân và mệt. Anh liền gật đầu cùng Di Giai bước vào quán. Quán được trang trí theo phong cách cổ xưa, chủ đạo đều là gỗ, rất giống với mấy quán trà ngày xưa trong phim. Một nhân viên chạy ra niềm nở mời chào :" Xin chào, mau mau vào nghỉ chân thưởng thức một chén trà ngon!"

" Chủ quán, quán này có tầng hai không ạ! Tôi muốn ngắm cảnh một chút!" Di Giai lên tiếng hỏi, đối với cô thưởng trà không chỉ là uống một chén nước mà bên cạnh đó nó còn có thể giảm căng thẳng, stress. Nếu có thể ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn dòng sông xinh đẹp có hàng liễu rủ xuống, còn có những chiếc thuyền gỗ nhỏ xinh thỉnh thoảng đi qua thì quá tuyệt. Tuyệt nhiên chủ quán không làm cô thất vọng, ông nhiệt tình dẫn cô lên tầng hai, có một bàn trà bên cạnh cửa sổ có thể nhìn cảnh sắc bên ngoài. Chủ quán khẽ nhìn sắc mặt cô hỏi :" Có điều giá bàn này hơi cao...so với bàn khác!"

" Không sao! Tôi muốn bàn này!" Di Giai đồng ý mà không cần suy nghĩ, cô đi tới bàn theo thói quen ngồi xuống rất tự nhiên. Tiêu Chiến nhìn một loạt hành động của cô không nói gì nhưng vẫn đi theo. Một lúc sau nhân viên mang đủ dụng cụ pha trà lên theo như yêu cầu của cô. Di Giai tiếp nhận đồ, vừa tự mình làm vừa nói với Tiêu Chiến :" Nếu muốn pha được một chén trà ngon trước hết dụng cụ pha trà phải sạch sẽ!"

Nói rồi cô dùng nước sôi tráng qua bộ ấm trà một lượt, sau đó cô lại nói tiếp :" Lượng nước trà phải vừa đủ, đảm bảo cho chén trà của anh hương vị nguyên vẹn, đậm đà thơm ngon. Việc bưng trà cũng phải đúng cách!"

Cô dùng hai tay của mình để bưng chén trà tới trước mặt anh, một tay đỡ chén một tay cầm vai chén, nhẹ nhàng đặt xuống. Tiêu Chiến nhìn một loạt hành động của Di Giai cảm thấy rất ngạc nhiên, một cô gái luôn chỉ biết đến học lại có thể biết đến bộ môn trà đạo này, anh nhìn cô hỏi :" Nhìn em pha trà rất thành thục, em học sao?"

Di Giai gật đầu tự nhiên nói :" Hồi bé em được ông bà dạy! Mỗi lần về nhà ông bà, em luôn là người giúp họ pha trà!"

Tiêu Chiến lặng lẽ không nói gì nữa, tiếp xúc với Di Giai nhiều lần, anh có cảm nhận cô xuất thân từ một gia đình không đơn giản. Từ cách đi đứng ăn nói đối nhân xử thế đều không tuỳ tiện. Di Giai nhìn anh, có phải cô nói hơi nhiều rồi không, liệu anh có nghi ngờ mình nói nhảm không.

" Tối nay có lễ hội, chúng ta đi xem đi!"

" Phải đấy! Lúc đó cậu phải chụp ảnh cho mình đấy!"

" Mình muốn ăn xiên nướng!"

" Vậy tối chúng ta đi thả đèn hoa đăng nha!"

Tiêu Chiến nhìn Di Giai, dịu dàng hỏi :" Tối này có lễ hội, em có muốn đi không?"

" Muốn chứ! Chúng ta tới đây để chơi mà!" Di Giai đồng ý không cần suy nghĩ. Đã nói đi chơi thì phải đi chơi, không thể nào ở phòng ngủ được. Hai người rời quán trà, về phòng thay đồ nghỉ ngơi một lát. Lúc tỉnh dậy trời bên ngoài đã tối, mọi người đã kéo tới lễ hội gần đó, tiếng huyên náo cách cả cây số cũng có thể nghe thấy. Di Giai kéo Tiêu Chiến đi trên đường, mặc cho mọi người chạy tới đó.

Có thể nói bọn họ vừa đi vừa ngắm cảnh, trong một khắc cảm giác như đã xuyên không về Tô Châu ngày xưa, nơi vẫn giữ được nét đẹp truyền thống thuần tuý nhất. Càng đi gần tới lễ hội càng cảm nhận được không khí nhộn nhịp, từng gian hàng được bày bán các món đồ đầy sặc sỡ. Các loại bánh truyền thống được chủ quán nhồi lặn làm hình thù đẹp mắt. Cửa hàng đẹp lồng sáng nhất một khu, đèn lồng đung đưa theo gió lay động cả bóng của những cái cây gần đó. Cửa hàng bán đèn hoa đăng cũng tấp nập vô cùng, bọn họ đều viết những mong ước của chính mình lên những chiếc đèn lồng và hoa đăng. Họ gửi gắm điều ước của mình đi, để mong một ngày nào đó sẽ trở thành sự thật.

Tiêu Chiến cùng Di Giai cũng muốn mua để cầu nguyện, hai người hai cái tự viết ước nguyện của mình lên.



Anh viết :" Mong cô gái của tôi cùng gia đình luôn vui vẻ bình an!"

Di Giai viết :" Hi vọng tất cả mọi người xung quanh tôi đều được bình an hạnh phúc. Người tôi yêu luôn giữ mãi nụ cười trên môi!"

Viết xong cô còn cố lén nhìn gương mặt nghiêm túc của anh. Sau đó hàng loạt từng chiếc đèn lồng được thả lên trời, thắp sáng một khoảng trời đêm tốt cùng là thắp sáng những lời cầu nguyện của mỗi người. Tiêu Chiến cầm tay Di Giai cúi đầu cô, trong ánh mắt anh hiện lên đầu là sự dịu dàng nói :" Giai nhi, anh yêu em!"

Di Giai dựa đầu vào vai anh, ánh mắt dõi theo từng chiếc đèn lồng, đôi má đỏ hây hây rất xinh đẹp cũng nhìn anh nói :" Em cũng mong thời gian này có thể kéo dài hơn một chút!"

Lúc hai người đi về ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Di Giai cảm thấy rất nóng liền buột miệng nói một câu :" Tự nhiên em muốn ăn dưa hấu lạnh quá!"

Tiêu Chiến cúi đầu trả lời cô :" Chưa tới mùa hè mà! Em muốn ăn lắm sao?"

Di Giai cảm thấy suy nghĩ của mình rất hoang đường, liền lắc đầu cười nhẹ mà từ chối :" Không ạ! Em nói vu vơ thôi! Chúng ta về thôi!"

Về phòng Tiêu Chiến đẩy cô vào phòng tắm, còn nói :" Em mau tắm đi! Anh có chút việc cần ra ngoài một chút!"

" Muộn rồi anh còn muốn đi đâu?"

Di Giai hỏi anh nhưng Tiêu Chiến không nói gì, đóng cửa phòng đi ra ngoài. Tận tới lúc cô tắm xong vẫn chưa thấy anh về, cảm thấy lo lắng vô cùng. Bản thân ngồi sấy tóc mà cũng nóng ruột thay anh. Cô sốt ruột đi lại trong phòng, gọi điện thoại anh cũng không nghe máy. Có chuyện gì nghiêm trọng mà anh giấu cô sao?

" Cạch " tiếng cửa mở làm Di Giai giật mình, cô quay người lại nhìn thấy Tiêu Chiến trên trán đầy mồ hôi, thở không ra hơi đứng đó. Trên tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại cùng ví tiền, tay kia là một chiếc túi trắng bên trong đựng cái gì đó không rõ. Hốc mắt cô đỏ dần lên, rồi nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống, trách :" Anh đi đâu vậy? Em gọi cũng không được, anh có biết em lo thế nào không?"

Thấy cô khóc, anh vội vàng bỏ mọi thứ trên tay xuống chạy tới dỗ dành cô. Muốn ôm cô vào lòng nhưng nhớ bản thân cả ngày chưa tắm, ôm cô sẽ không sạch sẽ nên chỉ đành lấy tay lau nước mắt nhẹ nhàng nói :" Anh đi mua dưa hấu cho em mà! Đừng khóc, là do anh không tốt. Là anh muốn cho em một bất ngờ thôi...!"

Di Giai càng khóc to, Tiêu Chiến càng bối rối. Nói về phương diện yêu đương thì đây cũng là lần đầu tiên. Anh thật sự không giỏi dỗ dành nên cũng không biết phải làm sao :" Đừng khóc nữa! Dưa hấu em muốn đây mà!"

Di Giai quệt nước mắt nói :" Sao em gọi điện cho anh không được!"

" Mùa này không dễ để mua được dưa hấu! Anh đi mấy cửa hàng đều không có! Anh liều đi tới cửa hàng hoa quả cuối cùng thì may mắn còn lại nửa quả! Có điều cửa hàng đó hơi xa chỗ chúng ta, lại khó gọi xe...nên...anh sợ em lo lắng liền chạy vội về đây! Giai nhi, đừng giận anh nữa!"

Tiêu Chiến ngay lập tức giải thích mọi thứ từ đầu đến cuối, không hề giấu giếm cô một chút nào. Di Giai lúc này ngừng khóc, đánh nhẹ vào vai anh bĩu môi nói :" Đồ ngốc!"

" Vậy ăn dưa hấu nhé!" Thấy cô không còn khóc, anh thở phào ra một hơi. Cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ vừa ăn đưa cho cô, lúc này anh mới đi vào nhà tắm. Di Giai nhìn đĩa dưa hấu, rõ ràng nó chỉ là đĩa dưa hấu rất bình thường nhưng lại chứa đựng đầy tình cảm mà anh đem tới cho cô. Cắn một miếng dưa mọng nước không hạt, không nhịn được mà cười lên một tiếng. Thật tốt, ở cạnh anh cô không cần phải giả vờ, cũng không phải hiểu chuyện.

Đối với anh, cô luôn là đứa trẻ.

Kết thúc buổi du lịch, anh đưa cô về trường sau đó cần quay lại lịch làm việc dày đặc như cũ. Ngồi trong xe anh, Di Giai biểu lộ ra vẻ mặt không muốn chút nào, nói :" Không muốn xa anh chút nào!"

" Được rồi! Ngoan, mỗi tối anh sẽ dành ra một tiếng gọi video với em. Cuối tuần đưa em đi chơi nhé!" Tiêu Chiến ôm cô vào lòng vỗ về, rõ ràng xa cô anh cũng không muốn chút nào. Di Giai gật gật đầu, nói :" Vậy em phải vào trường đây!"

" Cẩn thận nhé!" Tiêu Chiến buông tay cô ra, nhìn cô mở cửa xe đi xuống. Cho tới khi dáng người nhỏ bé khuất sau cánh cửa anh mới khởi động xe rời đi. Sau kỳ nghỉ lễ không gặp lại bạn cùng phòng, ai nấy cũng đều kích động kể lại câu chuyện trong kỳ nghỉ gặp phải. Ngọc Trân hào hứng kể lần đầu được đi thảm đỏ, lần đầu được fan bảo kê, lần đầu có trạm tỷ. Cậu bây giờ cũng được gọi là tiểu hoa vì đã có những thành tích nhất định. Hâm Đình kể lại chuyện gia đình, cùng với kế hoạch đi thực tập. Riêng kích động nhất vẫn là Mỹ Lâm, trực tiếp trúng luôn vé số. Và không ngoại lệ, tối nay bọn họ được Mỹ Lâm mời đi ăn thịt nướng.

Vẫn là quán thịt nướng quen thuộc, tất cả mấy người bạn cùng phòng của cô. Bên cạnh còn có Trạch Dương, Tuấn Triết cùng Vĩnh Hi cũng tới. Tuy nhiên mọi người đều vui vẻ bởi đầu năm mới không nên chấp nhặt làm gì. Mọi người cùng nâng cốc nói :" Năm mới khởi đầu mới!"

   " Hôm nay nhất định không say không về!"

   " Được! Hôm nay chúng ta được phép xoã một hôm! Ngày mai bắt đầu lao vào học tiếp!"

  ...

 

   Bọn họ gọi rất nhiều đồ ăn và nước uống, còn có cả rượu. Di Giai cũng uống mấy chén liên tiếp để góp vui nhưng không dám uống nhiều. Tiêu Chiến vừa nhắn tin tới nhắc nhở cô cẩn thận đừng uống nhiều quá, dạ dày sẽ không dễ chịu. Tuấn Triết nhìn Vĩnh Hi ra hiệu, cô ta gật đầu như hiểu rồi, rót cho mình một chén rồi cho Di Giai một chén đầy nói :" Chị Di Giai, chuyện ngày xưa là do em không tốt! Em uống nhận tội với chị!"

   " Được rồi! Biết sai là tốt rồi! Chén này chị nhận!" Di Giai không phải là loại tiểu nhân nên vui vẻ đáp ứng với cô ta. Trạch Dương đang nói chuyện với bạn cùng khoa, lúc quay lại đã thấy chị gái mình bị Vĩnh Hi chuốc say. Cậu giành lại chén rượu mà cậu ta định đưa cho Di Giai tức giận nói :" Cô đang làm gì vậy?"

   Vĩnh Hi tỏ ra vô tội nói :" Uống rượu đó! Mình đang uống rượu với chị gái cậu!"

   " Cô bị điên à!" Trạch Dương quát lớn thu hút sự chú ý của mọi người qua đây. Di Giai lúc này đã nửa tỉnh nửa mê sắp ngất đi rồi, cô cảm nhận dạ dày của cô đang cuồn cuộn lên theo từng cơn. Ngọc Trân đứng dậy đỡ lấy Di Giai nói :" Để mình đưa cậu ấy vào nhà vệ sinh!"

   Di Giai say không biết trời đất nên Ngọc Trân dìu cô đi rất dễ. Vừa tới nơi cô đã nôn hết những thứ trong bụng mình ra, cảm giác khó chịu lại càng tăng lên. Cô khóc lóc, không chịu để Ngọc Trân đỡ lấy. Thấy sức một mình mình không đủ, cậu nghĩ tới việc nhờ thêm Hâm Đình và Mỹ Lâm giúp đỡ. Cậu đỡ lấy Di Giai dựa vào tường nhà vệ sinh, sau đó nhanh chân chạy về phòng ăn có mọi người.

   Di Giai ngồi đó một mình, một bóng người cao lớn đi tới dùng ánh mắt không trong sạch nhìn cô. Dáng vẻ khi say của Di Giai rất khiến người khác không nhịn được mà làm chuyện xấu xa. Hai má đỏ bừng vì uống rượu, đôi mắt đẫm nước trong veo cộng thêm việc lúc nãy nôn nên quần áo lúc này có hơi xộc xệch.

   Người đó cười khẽ cười nguy hiểm nói :" Di Giai, em chỉ có thể là của tôi!"