Dịu Dàng Trao Mỗi Em

Chương 60: Buổi tối lãng mạn





Anh im lặng vài giây, cô nào hay biết anh đang lấy dũng khí trước khi thốt lời:

- Tôi muốn mời cô dùng bữa để thay mặt nhân viên xin lỗi vì đã vô tình khiến cô bị thương.

Cô hiểu ý của anh muốn nhắc đến chuyện Nhật Mai vô ý, nhưng đích thân chủ tịch như anh gọi điện mời cô dùng bữa, quả thật là chuyện hiếm thấy.

Dẫu sao cô cũng là nhân vật nổi tiếng, vậy nên cứ làm giá một chút xem người đàn ông này có đủ kiên nhẫn.

- Không cần đâu. Chỉ là trầy xước ngoài da thôi, tôi vẫn ổn.

Như những gì cô kỳ vọng, sự quyết tâm của anh khiến cô thêm phần thích thú:

- Dù vậy tôi vẫn muốn mời cô dùng bữa. Nếu không tôi sẽ cảm thấy rất áy náy. Mong cô đồng ý.

Anh Sa mỉm cười mãn nguyện, anh không biết cô đang cười tươi đến thế nào. Đột nhiên nhận được cuộc điện thoại từ người mà mình đang nhớ nhung nghĩ đến, cảm giác hạnh phúc đến khó tả.

———————————————

Buổi tối hôm sau, cô lái chiếc xe ôtô đến nhà hàng Pure Taste.

Vừa bước vào trong, ánh mắt của cô đã bị thu hút bởi không gian bày trí theo hơi hướng cổ điển, vừa nhẹ nhàng thanh tao, tinh tế lại trang trọng.

Những chiếc bàn ghế gỗ sơn phết màu nâu trầm bóng loá. Đèn chùm sang trọng kết hợp cùng đèn điện nhưng hình dáng lại trông như đèn dầu được treo trên những cây cột. Rất nhiều bức tranh sơn dầu cổ điển được điểm xuyến trên các bức tường. Sàn gỗ sáng bóng như gương được ánh đèn vàng nhạt rọi soi tạo thêm vẻ cổ điển, lãng mạn của không gian.

Nữ phục vụ vừa trông thấy cô liền bước đến mỉm cười niềm nở:

- Thưa cô Vương Anh Sa, đã có người đặt bàn sẵn, xin mời cô sang lối bên này.

Theo lẽ thường, khi khách hàng bước vào, nhân viên sẽ hỏi khách hàng đi bao nhiêu người, đã đặt bàn sẵn hay chưa? Nhưng người nhân viên này lại vào thẳng vấn đề, gọi tên cô và mời vào vị trí được đặt sẵn. Chứng tỏ anh đã có sự chuẩn bị rất kỹ và chu đáo cho buổi gặp mặt cô hôm nay.

Vương Anh Sa theo chân người nhân viên bước đến khu vực bàn ăn được chuẩn bị sẵn ở trên tầng hai. Bàn ăn dành cho hai người, ngay cạnh tường kính, nhìn xuống là view thành phố tuyệt đẹp về đêm.

Vừa đến nơi cô đã nhìn thấy anh đang ngồi ở bàn ăn, đèn, nến lãng mạn. Anh nhìn thấy cô liền đứng dậy nở nụ cười dịu dàng:

- Cô đến rồi.

Anh bước đến ghế đối diện, nhẹ nhàng kéo ghế ra, cô cũng từ tốn đi lại ngồi xuống ghế, tâm trạng không khỏi hồi hộp.

Cùng lúc, dàn nhạc cách vị trí của họ không xa đã cất tiếng đàn tiếng hát. Bài hát "Scarborough Fair" vang lên ngân nga, giọng ca du dương, truyền cảm êm tai của nữ ca sĩ khiến cả không gian như đắm chìm vào cảm xúc của những hoài niệm trong quá khứ, hồi tưởng về những ký ức đã qua khi giai điệu của bài hát sâu lắng, có chút bay bổng nhưng lại chất chứa một nỗi buồn sâu sắc, vấn vương được lột tả qua từng câu chữ.

"Scarborough Fair" là bài ca bất hủ, bài hát dân ca của Anh quốc, thời Trung Cổ. Bài hát như khắc hoạ mối tình ly biệt của cặp trai gái dân dã trong thời loạn, trối trăn những việc mà người yêu của mình không thể làm được.

Dù chuyện tình giữa họ không rơi vào đao kiếm, loạn lạc như cặp đôi trong lời bài hát kia nhưng chung quy phải cũng xa cách, day dứt và buồn đau.

Cả hai đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng lặng giữa họ, câu ca "Then he'll be a true love of mine (Rồi anh ấy sẽ mãi là tình yêu chân thành nhất của đời tôi)" vang lên. Tim cô bất giác nhói lên, phải chẳng cô đang ở trước tình yêu đích thực của đời mình, nhưng sao vẫn không thể với tới.

Sau giây lát lặng thinh, anh chủ động cất lời xoá tan bầu không khí lạnh nhạt:

- Tôi rất mừng vì cô đã nhận lời đến đây.

Cô nhìn anh, nở nụ cười nhẹ:

- Đối tác mời dùng bữa, vẫn nên đồng ý mới hợp lễ.

Lời nói của cô vẫn cứ phân định rõ lằn ranh về mối quan hệ công việc đối với anh. Nhưng anh đủ tinh tế và sâu sắc để lường trước được chuyện này, đã quyết tâm thì phải kiên nhẫn.

- Về chuyện cô bị thương, tôi thay mặt giám đốc Vũ thành thật xin lỗi cô.

Khi nhắc đến Nhật Mai, cô không nghĩ rằng anh lại giữ chừng mực và thể hiện thẳng thắn rõ ràng mức độ mối quan hệ đến vậy. Anh gọi "giám đốc Vũ" thay vì "Nhật Mai" khi nhắc đến cô ấy trước mặt cô. Chẳng hiểu vì sao khi nghe anh nhắc đến cô ấy như thế, Anh Sa lại rất vui trong lòng.

Cô vốn dĩ không phải là người ưa để bụng, đặt biệt khi người gây sự cố không phải do cố ý.

- Chuyện đó, tôi đã nói là không sao rồi mà. Cô ấy chỉ vô tình thôi. Anh không cần đích thân thay mặt xin lỗi, trịnh trọng quá rồi.

Trên bàn đặt hai ly rượu vang, anh cầm lấy chai rượu đã được nhân viên mở sẵn, rót vào ly của cả hai.

Anh nhẹ nhàng nâng ly rượu, thao tác uyển chuyển đến đẹp mắt:

- Nếu vậy chúng ta cùng uống ly này, tôi sẽ không cảm thấy áy náy nữa.

Cô nâng ly, âm thanh ly thuỷ tinh va vào nhau vang lên. Trước đây, cô chưa từng nghĩ có thể cùng anh ngồi dùng bữa ở nhà hàng sang trọng, nhìn nhau bằng ánh mắt nhiều cảm xúc lại chẳng thể giải bày hết suy nghĩ chất chứa trong lòng với đối phương.