Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 110: Duyên phận



Edit & Beta by team Thiên Bách Nguyệt

Gió đêm mùa hè thổi dồn dập, đặc biệt là giữa hai căn nhà còn có một cây đại thụ.

Gió thổi làm tiếng lá cây vang lên, che lấp mọi âm thanh.

"Em không có hỏi anh ăn hay chưa..."

Dường như vẫn không thể nghe rõ, U U sốt ruột ra hiệu tạm dừng với Ung Trạch, chạy về phòng rồi lấy từ trong ngăn kéo sản phẩm thủ công đã làm từ tuần trước.

Đó là một chiếc ống nghe đơn giản.

Lấy được ống nghe, U U nhanh chóng chạy lại ban công, quơ quơ về phía Ung Trạch.

Bọn họ có thể dùng cái này để nói chuyện!

U U tưởng tượng mọi chuyện rất tốt đẹp, bé cầm đầu kia của ống nghe và ném về phía bên kia. Tuy nhiên, bé đã không nghĩ đến sức lực của bản thân không lớn như vậy, hơn nữa một sự thật khách quan là cái ống nghe này cũng rất nhẹ.

Đầu còn lại của ống nghe, chiếc cốc giấy kia bị dính giữa cành cây.

Bốn mắt nhìn nhau, U U xấu hổ cười cười.

Rất tiếc, bé không thể ném qua đó.

[Đọc full tại dembuon.vn]

Thấy vậy U U xấu hổ gãi đầu, ngập ngừng nói:

"Có lẽ giống như chị tớ nói, đây là duyên phận, không thể giải thích được?"

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Đàm Duệ, với cậu ta mà nói mối duyên phận này không hề tốt một chút nào.

Nhìn bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của Đàm Duệ, U U chột dạ an ủi cậu ta:

"Tớ biết là cậu sợ người khác chê cười mình, đổi lớp rồi, hẳn là sẽ không có ai biết, hơn nữa mọi người đều sẽ tập trung vào việc học, ngựa nhỏ lại rất đáng yêu. Tớ nói cho cậu biết, mối quan hệ giữa tớ và các động vật nhỏ rất tốt, tớ còn từng sờ sư tử..."

18/1/2022