Động Lòng Với Ánh Trăng

Chương 7: Chương 7:



Nếu là nhị phu nhân của nhà họ Yến thì sao?
Sau khi Vân Nguyệt về nước, không có cố ý tìm hiểu tung tích của Yến Nam Phong, chỉ là thỉnh thoảng tránh không khỏi việc nhìn thấy tin tức liên quan đến anh ta, anh ta không thích lộ mặt và công khai, những thứ cô có thể nhìn thấy cũng không nhiều, đa số là tin tức yêu đương với đại minh tinh Mộ Thanh Lương.
Trong mắt truyền thông và người ngoài ngành, Yến Nam Phong và Mộ Thanh Lương là cặp đôi ân ái đã ở bên nhau hơn mười mấy năm. Mỗi lần truyền thông muốn tăng độ hot, đều luôn lôi tin tức của Mộ Thanh Lương ra, thuận tiện lôi đằng trai ra. Đương nhiên những thứ truyền thông có thể biết được, chẳng qua là về Yến Nam Phong là thiên tài trong giới đàn dương cầm, công bố một số giải thưởng ra ngoài thế giới; về phương diện cuộc sống cá nhân, nhà họ Yến có hai thiếu gia, trước giờ cũng không công khai ra ngoài.
Ngay cả những bức ảnh lộ ra ngoài, cũng đều là chính phủ cho phép.
Lần trước Vân Nguyệt trong lúc vô tình nhìn qua bức ảnh, cô đã rất ngạc nhiên, bởi vì trong mấy năm qua anh ta không có một chút thay đổi nào, áo lễ phục giống nhau, ngón tay thon dài khẽ vuốt bàn phím, anh ta không già, nhưng cũng không có hào quang làm người khác phải chú ý.
Hoặc là, từ sau ngày đó, đáy mắt của cô mỗi khi nhìn anh ta đều không có phát sáng nữa rồi.
Thần sắc Vân Nguyệt thản nhiên nhìn cửa xe mở ra, khoảng chừng trong thời gian năm giây, xuất hiện trước tầm nhìn là một đôi giày cao gót của phụ nữ.
Chờ người trên xe đi xuống, gương mặt ấy không phải là Yến Nam Phong.
Nhưng cũng là người mà cô quen thuộc.
Mộ Thanh Lương.
Từ lúc Vân Nguyệt gặp qua người phụ này cho đến nay, vẫn luôn đoan trang khéo léo, vẫn luôn là kiều nữ của trời.
Trước đây cô ta sẽ thường xuất hiện trong nhà họ Yến, trên người là đồ hiệu đặt riêng, trang sức đơn giản, phù hợp, cử chỉ tay chân đều thể hiện sự tao nhã của một tiểu thư nhà giàu, nhược điểm duy nhất chính là bởi vì thường xuyên bị bệnh nên sắc mặt của cô ta trông nhợt nhạt.
Bây giờ không biết là bệnh tình đã dịu đi hay là đã khỏi hẳn, nhìn cô ta trông giống như người bình thường, bối cảnh gia đình ưu việc cộng với người đàn ông đi bên cạnh, làm cho cô ta có được sự tự tin vô hạn, bất luận là trước màn ảnh hay là ngoài đời thật, đều có thần thái của sự hạnh phúc mỹ mãn.
Người khác được bình luận khen ngợi nhan sắc, còn cô ta thì bị bình luận thành "nữ minh tinh hạnh phúc nhất trong giới giải trí", thể hiện cuộc sống tinh tế và xa hoa trên vòng xã hội, khiến người hâm mộ nhiệt tình yêu thương.
Một người như vậy, so sánh với Vân Nguyệt thì đúng là một trời một vực, không chút liên quan gì, cũng không có xung đột lợi ích nào mới đúng.
Nhưng khi Mộ Thanh Lương xuống xe trong nháy mắt nhìn thấy Vân Nguyệt, sắc mặt liền thay đổi, trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, ngoài ý muốn? Kinh ngạc? Hay là có một chút rụt rè và lo lắng?
Nhưng Vân Nguyệt vẫn bình thản, hơi hơi cong môi, tươi cười thanh lệ, giống như cô bé nhút nhát năm đó, chỉ là ánh mắt hiện tại dường như ẩn giấu biển xanh thăm thẳm.
Về mối quan hệ, cô coi như là ân nhân cứu mạng của Mộ Thanh Lương.
Dù sao trước kia, máu trong người vị tiểu thư nhà giàu đây đều là lấy từ người của cô.
Vân Nguyệt của trước kia nghĩ, vì có người cần người có cùng nhóm máu cứu mạng, cô mới vui lòng giúp đỡ người khác, không có gì không tốt cả.
Nhưng ai có thể nghĩ đến Mộ Thanh Lương không đi gặp cô, còn cố ý vu oan hãm hại, đem người ân nhân cứu mạng này biến thành người độc ác ghen tuông, ép cô rời đi.

Không sợ hãi việc xấu mà trước kia đã làm, ngược lại Mộ Thanh Lương không một chút bối rối, bàn tay trang điểm tinh xảo cầm theo túi được may riêng, giọng điệu không mấy thân thiện: "Sao cô trở về rồi."
Vân Nguyệt cười yếu ớt: "Không được sao?"
"Cô ở nước ngoài sống không tốt sao?" Mộ Thanh Lương có chút kích động: "Trở về là muốn làm gì?"
"Mộ tiểu thư." Ánh mắt Vân Nguyệt nhẹ đảo qua chiếc xe sang trọng đắt tiền và người doanh nhân bên cạnh: "Tôi chỉ là một người bình thường, cô nghĩ tôi có thể làm gì?
Trở về tìm bọn họ tính sổ sao?
Một người bình thường, có thể tính sổ gì chứ, cần tiền thì không có tiền, cần quyền thì không có quyền.
Mộ Thanh Lương có lẽ cũng nghĩ đến mối quan hệ này, sắc mặt từ từ bình tĩnh trở lại, không biết có phải là do để bảo vệ bản thân hay không, cô ta quay đầu ra lệnh cho bảo vệ, cấm Vân Nguyệt đến nhà họ Yến, nửa bước cũng không được tiến vào.
Bên ngoài đều nghe đồn Mộ Thanh Lương là bạn gái của thiếu gia Nam Phong, tương lai là nữ chủ nhân, lời của cô ta, bảo vệ không dám không nghe theo, vội gật đầu đồng ý.
Mộ Thanh Lương nói những lời này, một chút cũng không quan tâm đ ến Vân Nguyệt ở bên cạnh, lên xe rồi, còn hạ cửa kính xe xuống, quăng lại một câu: "Chu Vân Nguyệt, cô tốt nhất là nên an phận một chút, chỉ cần có tôi ở đây một ngày, cô đừng hòng tiến một bước vào cửa nhà họ Yến."
Vân Nguyệt không phải họ Yến, cũng sẽ không phải là người của nơi này, vì vậy không có cơ hội để bước vào.
Nghĩ đến khí thế của phó chủ nhân Mộ Thanh Lương, Vân Nguyệt lẳng lặng nghĩ, cái gì cô cũng chưa làm, người đó sao lại hoảng loạn vậy.
...
Buổi tối, Vân Nguyệt cùng anh Triệu ăn cơm.
Khi không phải diễn, cô trang điểm nhẹ, gần như để mặt mộc, hai má đầy đặn như lòng trắng trứng, như tiểu cô nương nhà bên ngoan ngoãn lanh lợi.
Thoạt nhìn rất đơn thuần, rất dễ bị lừa gạt.
Anh Triệu ngồi đối diện cô, rất nhanh đã ăn xong, sau đó vòng tay trước ngực đánh giá người trước mặt một lần, nếu như không phải đã quen biết lâu như vậy, anh ta cũng bị vẻ ngoài ngây thơ của Vân Nguyệt lừa rồi.
Ví dụ như hiện tại, anh ta đã hỏi cô tới mấy lần chuyện chiều nay cô đi đâu, đều bị cô tránh đi một cách hoàn mỹ.
Thậm chí còn vừa ăn vừa chậm rãi hỏi lại: "Anh thấy em có thể đi đâu?"
Gần đây anh Triệu rất bận, bận công việc, bận việc nhà. Anh ta từng ly hôn, có một bé gái với người vợ trước, mới bốn đến năm tuổi, đa số thời gian đều là bảo mẫu trong nhà đảm nhiệm, gần đây bởi vì bị bệnh, khiến cho người cha không thể không tự mình chăm sóc.
Vừa chăm sóc gia đình, lại chểnh mảng công việc, không lo lắng cho Vân Nguyệt bên này.
"Anh thật sự là lo lắng cho em nên mới hỏi như vậy." Anh Triệu thở dài: "Tiểu Vân, em không biết anh sợ em bị đám công tử nhà giàu đó bắt đi chơi đến mức nào đâu."
Vân Nguyệt lúc này không nhịn được, cúi đầu cười: "Anh nghĩ nhiều rồi."
"Vậy em thành thật nói cho anh biết, em với nhị công tử rốt cục là có quan hệ gì." Anh Triệu nói: "Lần đó anh đã nghĩ đến việc gọi điện thoại cho đạo diễn Chương."

Là bạn học cùng trường sao? Lời này lừa đạo diễn  Chương là được rồi, anh Triệu bên này rất khó giấu diếm được, bởi vì anh ta đã điều tra qua gia thế của cô.
Anh ta rõ ràng nhớ trường cô học chỉ là trường công lập bình thường, đừng nói đến nhị công tử, cơ hội tiếp xúc với công tử nhà giàu bình thường đã không có khả năng rồi.
Mặc dù đây là một lỗi điều tra đơn giản, nhưng biểu hiện cho gia thế này đã bị can thiệp.
Mà người có thể can thiệp này, giàu sang phú quý, quyền lực đều rất lớn.
"Em không biết anh đang lo lắng cái gì." Vân Nguyện ngược lại không vội vàng, không hoảng hốt, chậm rãi nhai thức ăn của mình: "Nếu mà em thật sự ngoại tình với nhị công tử, anh phải vui mới đúng."
"Nhưng đừng có làm em tổn thọ, nếu thật sự có gì, em mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ anh sẽ xúc phạm người ta đến chết."
"Anh đáng sợ như vậy sao?"
Anh Triệu thổn thức, không thể nói rõ, công tử một tay che trời phương Bắc, ai dám đi khiêu khích.
Vân Nguyệt ăn gần xong, mới trấn an anh Triệu: "Yên tâm đi, em sẽ không gây chuyện phiền phức cho anh đâu, anh biết em mà."
Ngày trước, anh Triệu nghĩ rằng mình hiểu rõ cô.
Anh ta nhìn thấy cô đang làm việc trong cửa hàng tiện lợi ở Hàn Quốc vào rạng sáng và bị bọn côn đồ quấy rối - cảm giác cô còn có thể cầm một con dao lấy một đấu ba.
Cũng từng thấy bộ dáng hèn mọn ăn nói khép nép với người khác của cô để đòi tiền công.
Nếu như cô không có gương mặt kinh diễm thế tục đó, thì chỉ là một cô gái bình thường.
Nhưng hiện tại, anh Triệu không hiểu nổi cô rồi, trong lòng tiếp tục mang theo cảm giác nghi hoặc: "Vậy lúc chiều có phải là em với nhị công tử..."
"Không có." Vân Nguyệt đưa tay lên: "Em thề, chiều nay em với anh ta không có ở cùng nhau, em chỉ là đi thăm một người già mà thôi."
Ánh mắt cô thành kính, không có nửa ý lừa dối.
Anh Triệu tin rồi.
Anh ta đương nhiên không biết, người già mà Vân Nguyệt nói đến, chính là lão gia nhà họ Yến.
Vân Nguyệt xóa sạch mối quan hệ với nhị công tử rồi, trong lòng anh Triệu thoải mái, nhưng lại có chút mất mát, loại cảm giác đó giống như là người đi đường trong sa mạc lúc khát nước thấy một bình nước, nếu mà uống thì có một nửa khả năng sẽ bị trúng độc, bởi vì sợ chết rồi bỏ lỡ, đồng thời may mắn còn mang theo chút tiếc nuối.
Dù sao, nếu muốn có mối quan hệ với nhị công tử, chẳng phải là tiền đồ xán lạn.
Vân Nguyệt không phải không nhìn thấy được trên mặt của anh Triệu mang theo một chút tiếc hận, cô cũng nhận ra rõ ràng, nếu có mối quan hệ tốt đẹp với Yến Thiên, có thể mang lại lợi ích như thế nào.
Chỉ là, cô không có cách nào hòa hợp với mối quan hệ của bọn họ.

Trước kia Yến Thiên rất chán ghét cô, từ lúc cô bước vào cửa nhà họ Yến, anh hết lần này đến lần khác, làm mọi cách muốn đuổi cô đi, vì sao anh lại đuổi cô đi chứ? Trước đây Vân Nguyệt nghĩ không hiểu, vẫn luôn cho rằng là bản thân ngoại đạo, người gầy gò, không hiểu lễ nghĩa và phép tắc chốn thượng lưu, bị thiếu gia chán ghét là chuyện bình thường mà?
Nhưng anh không chán ghét người khác, chỉ chán ghét cô.
Khi ở nước ngoài, có lúc cô nghĩ, giả sử như bản thân thật sự bị anh đuổi đi thì tốt rồi, sớm chút rời đi, có lẽ sẽ không trải qua nhiều như vậy, tránh được khả năng đi một chuyến qua quỷ môn quan.
Vân Nguyệt yêu cầu người phục vụ một ly nước chanh không đường, đan hai bàn tay ấm lại nhìn ra ngoài cửa sổ, là vẻ đẹp lộng lẫy vô hạn của thành phố Bắc, cảnh đêm bận rộn nhộn nhịp.
Nhìn thấy anh Triệu ngồi đối diện vừa nghịch điện thoại vừa cười, cô nhiều chuyện hỏi một câu: "Anh cười cái gì vậy?
"Vừa nãy nhìn thấy một cái hot search." Anh Triệu nói: "Người trẻ tuổi bây giờ, càng ngày càng có tài."
"Hot search gì?"
"Em biết Ngô Quyến chứ, người rất nổi tiếng trên mạng." Anh Triệu vuốt điện thoại: "Anh ta bây giờ còn nổi tiếng hơn một vài người tuyến đầu, tùy tiện đăng một bài liền lên top 1 hot search."
"Đăng gì vậy?"
"Đăng Weibo tìm bạn trăm năm cho anh em tốt của anh ta."
Từ tìm kiếm top 1 hot search rất đơn giản, Ngô Quyến, là nữ, nếu ấn vào xem chính là bài đăng mấy phút trước của Ngô Quyến: [Tìm bạn trăm năm cho anh em tốt nhất của tôi, điều kiện: là nữ]
Nội dung không dài, cũng không có hình ảnh, nhưng có hơn mười vạn lượt thích, bình luận hơn hai vạn
Ở dưới là đủ loại bình luận.
[Lại phát - tình rồi?]
[Là nữ là được à? Anh Quyến bây giờ đói khát quá không kén ăn nữa sao?]
Cư dân mạng không có ai xem là thật, đa số mọi người chỉ xem đây là trò đùa, vui chút là đủ rồi.
Ngược lại những người trong kết nối này, lại bàn luận về chuyện này khá sôi nổi, anh Triệu có rất nhiều nhóm Wechat trong ngành, liền triển khai thảo luận nhiệt tình vấn đề này.
Cái người Ngô Quyến này chẳng có gì là thần bí cả, lại thích thể hiện, trong tay có bao nhiêu xe, bao nhiêu tài sản đều có thể đem ra khoe hết, đăng bài Weibo kia nhìn như kiểu vui đùa, nhưng có những chỗ đáng để cân nhắc.
Bên cạnh anh ta không thiếu phụ nữ, không thể nào đăng lên Weibo một bài đăng như vậy, có lẽ đó thật sự là kiếm bạn trăm năm cho anh em tốt đó.
Mà anh ta nói là người bạn tốt nhất.
Nghĩ đi nghĩ lại, có thể để cho anh ta dùng danh xưng người bạn tốt nhất để nịnh bợ, trừ nhà họ Yến kia ra, thật sự nghĩ không ra người bên cạnh là ai.
Là người trong ngành, anh Triệu rất thích ăn dưa, háo hức lục tin tức, xem thuyết âm mưu của mọi người, còn không quên cho Vân Nguyệt xem.
"Cười chết mất, mọi người đều nói Ngô Quyến đang tìm bạn trăm năm cho vị nhị công tử nhà họ Yến, là để làm sáng tỏ bọn họ không phải gay."
Nhất là Ngô Quyến còn có ý cường điệu, là nữ.
Người bên ngoài không biết, người trong ngành ít nhiều có thể đoán được một chút, bởi vì nhị công tử mấy năm nay thanh tịnh không mấy h@m muốn, thư ký bên cạnh đều là đàn ông, làm cho rất nhiều người hoài nghi rằng anh có phải là loại đó hay không, mà kẻ đáng ngờ nhất lại chính là Ngô Quyến.
Nhiều lần Ngô Quyến chứng tỏ bản thân oan uổng, cách một thời gian đổi bạn gái chứng tỏ bản thân trong sạch, nhưng loại hành động này ngược lại bị người ta nói là cố ý thể hiện.

"Anh vừa mới nói, tìm bạn trăm năm?" Vân Nguyệt không hiểu rõ sự tình này lắm, mặt mày hơi hơi nghi hoặc: "Có gì không đúng sao? Yến Thiên tuổi cũng không còn nhỏ rồi, cũng nên..."
"Em nói anh đều hiểu, nhưng mà." Anh Triệu dừng lại: "Nhị công tử là ai chứ, phụ nữ muốn gả cho anh ta như cá trích trên sông Giang, nhiều vô số kể, có cần tìm bạn trăm năm không."
"Vậy nên anh nghĩ, cái người nổi tiếng trên mạng tên Ngô Quyến kia đang lừa đảo?"
"Ai mà biết được." Anh Triệu nhún vai: "Có thể người ta nghiêm túc, dù sao đăng bài lên Weibo cũng không mất tiền."
Vân Nguyệt cầm điện thoại, tùy tiện lướt qua nội dung kia của Ngô Quyến.
Trong những bình luận hot nhất có bình luận thanh minh của anh ta -- [Đừng có loạn, tôi là thật sự giúp anh em thân cận, không phải…]
Có người phản bác: [Người anh em của cậu chỉ có yêu cầu như vậy?]
Ngô Quyến: [Tôi nghe chính miệng cậu ta nói, là nữ là được, có thể là trong nhà thúc giục kết hôn quá gấp, cậu ta không kén chọn nữa.]
Lời này, Ngô Quyến không giống như đang nói dối.
Giống như người nhà bọn họ, tới tuổi rồi thì tự nhiên thúc giục kết hôn.
Chỉ là điều kiện tìm bạn trăm năm kia quả thật có chút cẩu thả.
Cư dân mạng đều biết là đang đùa, không có ai thật sự đi đăng ký.
Nhưng điều mà bọn họ không biết là, đối tượng tìm bạn trăm năm là vị công tử nhà họ Yến.
Nếu mà ai muốn gả vào nhà họ Yến, bất luận là đang ở tầng lớp nào của xã hội, tương lai sẽ thay đổi trời đất, sống cuộc sống vô cùng sung túc.
Điều kiện tìm bạn trăm năm là vui đùa, nhưng bên cạnh đó lại có thể thấy được tồn tại khả năng Yến Thiên bị thúc giục kết hôn.
Vân Nguyệt đột nhiên nhớ đến lúc chiều, lời Mộ Thanh Lương nói.
Chỉ cần đại phu nhân tương lai là cô ta, liền mơ tưởng tiến vào nhà họ Yến.
Vân Nguyệt biết bản thân hiện tại quả thật không có tư cách, không có lý do tùy ý ra vào môn đạo kia.
Càng không có tư cách đi cạnh tranh với Mộ Thanh Lương
Nhưng thay đổi thân phận một chút, nếu như là nhị phu nhân của nhà họ Yến thì sao.
Điện thoại đặt trên bàn, Vân Nguyệt dùng đầu ngón tay gõ hai cái, vừa lật sổ địa chỉ, bị anh Triệu ngồi đối diện phát hiện sự khác thường, tò mò hỏi: "Tối khuya như vậy, em gọi cho ai?"
"Anh thấy." Vân Nguyệt thản nhiên nói: "Cái bạn trăm năm của nhị công tử thế nào."
"Anh nào dám có ý kiến gì chứ, còn không biết là thật hay giả nữa." Anh Triệu nhè nhẹ ngửi được hơi thở khả nghi: "Em muốn làm gì? Chắc không phải đi đăng ký đó chứ!"
Vân Nguyệt nhíu mày, uống một ngụm nhỏ nước chanh, một lúc sau, cười hỏi: "Không được sao."