Đông Sang Có Xuân Về Chăng

Chương 27: Nên sớm kết thúc



Xe chạy về đến nhà, Thừa Xuân cũng bừng tỉnh dậy sau giấc ngủ say. Cô hoàn toàn không hề hay biết về cuộc trò chuyện của hai người đàn ông khi xe chạy trên đường về.

Vừa tỉnh dậy, Thừa Xuân không màng nhiều đến chuyện gì đã xảy ra lúc cô ngủ trên xe. Cô xuống xe lấy hành lí của mình, nói lời tạm biệt Tiếu Tiếu và căn dặn cậu vài điều. Sau đó cô đi thẳng lên phòng của mình.

Sau khi Thừa Xuân rời đi, Lý Tín khởi động xe đưa Tiếu Tiếu trở về chổ của cậu.

Thừa Xuân vừa trở về phòng cô đã lao lên giường ngay. Nhưng nằm uể oải trên giường không được lâu, Thừa Xuân sau đó liền bật người dậy đi về phía bàn trang điểm. Cô kéo ngăn bàn ra, lấy từ bên trong ra một chiếc tệp- nơi chứa cái từng là con ách chủ bài thanh xuân của cô.

Khi nãy đang nằm trên giường, Thừa Xuân đang nhắm mắt định thần thì đột nhiên cô sực nhớ đến một chuyện mà cô nhất định phải làm sau khi đi Đà Nẳng về. Đó là đem những sấp ảnh đựng trong tệp này trả cho Tần Khang.

Bản tính Thừa Xuân thích cái gì cũng phải quyết nhanh chóng và triệt để. Nên thay vì là ngày mai, mặc cho mệt mỏi sau chuyến đi dài cô vẫn quyết tâm giải quyết vụ này xong ngay hôm nay.

Thừa Xuân thay một bộ đồ tông đen, quần đen áo đen nón đen và khẩu trang đen. Để chắc chắn rằng sẽ không ai nhận ra được cô, Thừa Xuân mang thêm một kính râm màu đen.

Cô lấy chìa khóa xe. Với nguyên một cây đồ đen từ trên xuống dưới Thừa Xuân lái xe mang chiếc tệp đến căn hộ riêng của Tần Khang.

Thừa Xuân lái xe một mạch đến nơi của Tần Khang sống. Căn hộ nằm ở phía ngoại ô thành phố, là nơi riêng tư của Tần Khang. Ngoài Thừa Xuân ra chắc có lẽ sẽ không một ai biết đến nơi này. Và lí do cô biết được cũng là một câu chuyện dài, một phần trong những việc làm ngu xuẩn của kiếp trước mà Thừa xuân của kiếp này không muốn nhớ đến.

Thừa Xuân vào tháng máy, nhấn tầng chứa căn hộ Tần Khang đang sống. Cửa thang máy đóng lại, sau đó mở ra. Thu vào mắt Thừa Xuân là cánh cửa quen thuộc, khó mà quên được. Bởi lẽ chính nơi đây đã diễn ra cảnh tượng cô bị Tần Khang đuổi cổ ra khỏi cửa khi cố tình theo sau anh về đến đây. Không biết bao nhiêu lần như thế, nhưng mỗi lần như thế Thừa Xuân đều ngôi ì ra đấy chờ Tần Khang mở cửa cho cô vào mới thôi. Cô quả thật là mặt dày qua mức

Cắt đi những mạch hồi ức khiến cô cảm thấy thật xấu hổ. Thừa Xuân đi ra khỏi thang máy, cô đi đến cửa nhà Tần Khang, nhấn chuông cửa.

Tiếng chuông cửa vang lên nghe rõ mồn một, nhưng sau vài phút vẫn không có ai ra mở cửa. Vốn là người không dễ dàng từ bỏ, Thừa Xuân thử nhấn lại một nữa, rồi lại một lần nữa. Nhưng rốt cuộc cuối cùng vẫn không có một ai mở cánh cửa ấy ra.



Nghĩ thầm là Tần Khang không có ở nhà nên Thừa Xuân định rời đi, đến công ty của anh xem sao.

Nhưng khi Thừa Xuân vừa xoay người rời đi. Cô đã đột nhiên phát hiện ra người cô đang tìm từ nảy đến giờ.

Tần Khang đang đứng ở phía sau cô. Khi Thừa Xuân vừa xoay người lại, ánh mắt của cô đã vô tình chạm ánh mắt của Tần Khang. Cũng chính vì thế mà Thừa Xuân cảm nhận rất rõ sự nóng bỗng, cuồng nhiệt từ nơi Tần Khang đến chổ cô.

Khoảng không chợt rơi vào im lặng lạ thường, hai con người đứng đối diện nhau nhưng chỉ trố mắt nhìn nhau, không nói năng một lời nào. Và dường như đây giống như là cuộc chiến xem ai mở lời trước vậy.

- Sao cô không vào nhà? Cô biết mật khẩu mà cần gì phải bấm chuông inh ỏi lên thế.

Tần Khang mở lời trước. Anh không chịu nổi được cảm giác nên chấp nhận mình là kẻ thua cuộc để phá tan bầu không khí khó chịu này.

- Như vậy có hơi không lịch sự cho lắm thì phải!

Thừa Xuân dùng dòng điệu khách sáo trả lời câu hỏi của Tần Khang.

Tần Khang nghe câu hỏi của cô mà môi thoáng nhếch lên cười nhạt nhẽo.

Giọng Tần Khang tỏ rõ chế giễu.

- Cô mà cũng biết như thế nào là bất lịch sự sao? Có lầm không đấy.

Nhận thấy sự mỉa mai trong lời Tần Khang, Thừa Xuân cũng mệt mỏi không thèm đôi co cãi vả với anh. Cô chọn cách im lặng, im lặng không có nghĩa là thừa nhận cũng không có nghĩa là chối bỏ. Nó giống hơn là một sự khinh thường.

Thừa Xuân không trả lời, cô im lặng làm cho Tần Khang như chợt nhen nhóm lên một cơn lửa giận. Nhưng cũng thật may anh nhanh chống kìm hãm nó lại, dập tắt nó.



- Cô đến tìm tôi có việc gì à? Hay là đến mang quà cho tôi sau khi đi du hí cùng tiểu tử miệng sữa kia.

Vừa nói Tần Khang vừa nhấn mật khẩu mở cửa. Cánh cửa được mở ra, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi cô. Nó làm trong cô chợt gợi lại biết bao là hình ảnh ký ức gắn liền với nơi đây, khiến cô chợt ngẩn người ra.

Tần Khang nhìn cô đứng như trời trồng và không có ý định đi vào, anh chợt lên tiếng.

- Cô định đứng ngoài đấy à?

Lời của Tần Khang làm cho Thừa Xuân sực tĩnh lại từ trong những miền ký ức.

Thừa Xuân nghe hiểu được hàm ý lời Tần Khang nói, cô bước vào nhà, đi phía sau anh vào phòng làm việc.

Vừa vào đến nơi, Tần Khang đến sau bàn ngồi xuống tựa người vào ghế nhìn Thừa Xuân đang đứng trước bàn đối diện anh.

- Có chuyện gì?

Câu hỏi cộc lốc này chính là dành cho Thừa Xuân.

- Tôi có thứ muốn đưa cho anh!

Thừa Xuân trả lời.

- Tôi có quà thật à? Tôi cứ tưởng cô đã tặng cho tôi một cặp sừng đã quá đủ rồi chứ- Tần Khang nói giọng chế giễu nhưng nó tỏ ra một loại hàn khí khiến con người ta nghe mà lạnh người.