Đủ Đau Thương Em Sẽ Từ Bỏ

Chương 4: Hợp đồng hôn nhân



Vì không biết đưa Hạ Uyển đi đâu lên đành đưa cô về biệt thự của mình. Anh bước xuống xe và bế cô vào trong biệt thự làm đám người hầu trợn tròn mắt vì đây là lần đầu thấy thiếu gia dẫn một cô gái về biệt thự.

Diệp Mặc đặt cô lên giường rồi gọi bác sỹ riêng đến. Anh nhìn người con gái trước mặt vô thức anh nghĩ " Nếu như em không giết người tôi yêu chắc chắn tôi và em cũng không thể gây tổn thương cho nhau"

- Cô ấy sao rồi?

- Thư anh cô ấy bị cảm lạnh và cộng theo mệt mỏi mới sốt cao. Truyền nước xong hãy cho cô ấy uống viên thuốc này và nghỉ ngơi là khỏi.

Diệp Mặc Gật đầu và tiễn bác sỹ ra về. Anh quay lại phòng và nghĩ sao anh lại phải lo lắng cho cô ta chứ? Biện hộ anh lấy đại một lý do rằng: Chờ cô ta khỏe mới hành hạ cô ta sau.

Anh cũng về phòng và gọi người hầu vào chăm sóc cô. Mệt mỏi khiến anh ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau Hạ Uyển tỉnh dậy thấy mình ở căn phòng lại và có một cô người hầu cô vội hỏi

- Đây là đâu chị?

- Cô tỉnh rồi để tôi gọi thiếu gia. Biệt phủ của nhà họ Diệp thưa cô.

Nhắc đến tào tháo tào tháo đến, Diệp Mặc xuất hiện anh ra hiệu cho cô người hầu rời đi. Trên tay còn cầm 1 sấp tài liệu.

- Đọc và kí đi.

Diệp Mặc vứt thẳng vào mặt cô mà cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi anh. Cô lật lại các trang tài liệu là Hợp đồng hôn nhân sao? Tay này định làm gì nữa?

- Tại sao lại cứu tôi?

- Tôi đâu có thể để cho cô chết dễ ràng như vậy? Mạng của cô do tôi quyết định.

- Anh là đồ khốn nạn.

- Đâu khốn nạn bằng cô. Cô dám hại chết cô ấy. Tôi sẽ cho cô lãnh đủ đau thương. Chẳng phải cô yêu tôi sao? tôi đang cho cô toại nguyện làm vợ tôi.

- Anh muốn gì? Ba mẹ tôi đã chết rồi.



Hạ Uyển vừa nói vừa rơi nước mắt. Tên này còn muốn gì ở cô nữa?

- Cô phải trả giá, cô hãy chờ đi. Kí mau đi tôi không có thời gian với cô.

- Tôi không kí.

Vừa nói Hạ Uyển hét vào mặt Mặc Diệp và ném tập hợp đồng lại cho Mặc Diệp. Anh nổi điên bóp cổ cô khiến cho Hạ Uyển tưởng mình tắc thở luôn.

- Anh muốn giết tôi thì giết nhanh lên.

- Đâu có thể để cô chết dễ vậy? Kí mau nếu không muốn bố mẹ cô không được yên nghỉ. Cô có hiếu đó.

- Tên khốn nhà anh. Được tôi kí.

Hạ Uyển vừa nói vừa lấy lại hợp đồng và kí vào đó. Cô biết tháng ngày của cô sẽ còn nhiều đau khổ. Kí xong Hạ Uyển đuổi người nhưng ngờ đâu đây là nhà Mặc Diệp.

- Cút đi. anh cút đi cho tôi.

- Cô nhìn xem đây là đâu? Từ giờ cô sẽ là người hầu cho tôi. Caie giá của việc cô muốn có tôi. Mau xuống giường làm việc.

Mặc Diệp mặc kệ thân thể cô đang ốm anh vẫn kéo tay cô xuống vì mất thăng bằng nên cô đã ngã xuống sàn nhà. Tay vì đập vào cạnh bàn mà đau điếng nhưng cô chỉ dám kếu " Á" xong rồi thôi.

Cô bò dậy bước từng bước chân mệt mỏi ra khỏi phòng lướt qua người Mặc Diệp anh vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm thương xót. Xuống dưới nhà anh liền gọi tập hợp tâte cả người hầu lại.

- Quản gia bà giao việc cho cô ta không được phép để cô ta nghỉ ngơi. Nếu cô ta lười biếng bà cứ cầm rơi sắt đánh cô ta cho tôi.

- Rõ thư thiếu gia.

Đám người hầu ai lấy cũng khinh bỉ cô và có nhiều người ghen tị với cô cũng nhân cơ hội mà hành hạ cô.

Quản Gia lên tiếng.

- Tất cả đi làm việc của mình còn cô đi theo tôi.

Hạ Uyển không nói và bước đi theo Quản Gia.



Mặc Diệp lạnh lùng lên phòng và thay đồ đến Mặc Thị. Anh vào phòng làm việc và ngả người ra ghế nhắm mắt anh lại thấy ảnh Mộng Uyển bị Hạ Uyển đẩy xuống tầng làm anh tỉnh giấc.

" Đồ đàn bà độc ác"

Diệp Mặc đập tan cả cốc trên bàn. Không thể nào tập trung được vào công việc. Anh lấy xe và phóng về nhà thì đúng lúc thấy Hạ Uyển đang lau bình gốm bên trong là con hạc do Mộng Uyển tặng anh.

Hạ Uyển thấy bình này cũng tò mò rõ ràng con hạc này do cô gấp mà sao lại thành Mộng Uyển làm còn tặng cho Mặc Diệp. Cô có hàng ngàn câu hỏi và đang suy nghĩ thì nghe tiếng của Mặc Diệp.

- Cô đang làm gì?

Bốp... choang... choang... Bình thủy tinh đó vậy là rơi vỡ do cô bị giật mình vì tiếng nói của Mặc Diệp. Cô đứng ngơ người nhìn người đàn ông đang bước vào

- Hạ Uyển....

Mặc Diệp gằn từng chữ với khuôn mặt đỏ vì tức giận, Mắt anh trợn trừng và theo đó là một cái tát dáng xuống khuôn mặt của Hạ uyển. Cái tát khiến cô lảo đảo, Choáng váng vì không đứng vững mà ngã xuống các mảnh thủy tinh đó.

- Con đàn bà khốn nạn. Ai cho cô tự ý bước vào đây?

- Tôi chỉ muốn dọn dẹp một chút.

- Cô cố ý đúng không? loại đàn bà thâm độc như cô.

Mặc Diệp vừa nói vừa tóm cổ cô, Mặc cho người ở dưới toàn thâ chảy máu do mảnh thủy tinh cứa vào.

Đám người hầu thấy vậy không ai dám gần vội vàng ai làm việc người đấy. Hạ Uyển cô cũng không muốn đôi co với Mặc Diệp, cố gắng đứng dậy và bước đi.

- Xin lỗi anh từ giờ tôi sẽ không vào đây nữa.

- Cút...

Hạ Uyển bước đi đến đâu máu chảy đến đó và rơi xuống sàn nhà. Mặc Uyển anh ta cúi xuống nhặt từng con Hạc giấy mà nâng liu như bảo bối. Đây là món quà đầu tiên Mộng uyển tặng hắn.

Khi bình tĩnh lại hắn nhìn thấy máu rất nhiều ở sàn nhà mới nhớ ra hắn đẩy Hạ Uyển vào các mảnh thủy tinh đó. Diệp Mặc thầm nghĩ "Đáng đời cô ta ai bảo cô ta làm hỏng đồ của Mộng Uyển".