Dụ Hôn

Chương 173



Đâu có đâu có, để anh chê cười rồi” Hạ Văn Hiên nói: “Hôm nay tôi đến đây là để thăm Phó Viện trưởng Giang, dù sao tôi cũng là đồ5ng nghiệp của anh ấy nhiều năm rồi, cho | nên chúng tôi có quan hệ khá tốt.”

Bạch Vi đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ này của 6Hạ Văn Hiên mà cảm thấy buồn nôn.

Cô nghĩ trước đây mình thật sự bị mù, tại sao lại có thể yêu một gã đàn ông như vậy. Bây giờ nhìn gã, Bạch Vi càng lúc càng cảm thấy không vừa mắt.

Giang Phong nhíu mày, anh nói với Hạ Văn Hiên: “Cả4m ơn cậu đã quan tâm đến em trai tôi. Nhưng... Cậu lôi lôi kéo kéo một cô gái như vậy, thực sự là..”

Hạ Văn Hiên sĩ diện8 giải thích, “Tôi và Bạch Vi sắp kết hôn, nhưng giữa chừng lại xảy ra một số chuyện, bây giờ tôi thật sự muốn hòa giải với cô ấy.”

“Chúng ta đã chia tay” Bạch Vi vội vàng nhấn mạnh.
Hạ Văn Hiên nói: “Nhưng Vi Vi à, anh thật sự muốn làm lành với em, em hãy tha thứ cho anh đi”

Gã vừa nói xong, Giang Phong đã vươn tay ôm lấy vai Bạch Vi và lịch sự nói: “Chắc cậu phải thất vọng rồi, hiện tại Bạch Vi đã là người của tôi.”

“..” Bạch Vi ngạc nhiên nhìn Giang Phong, cô không biết phải nói gì, mà Hạ Văn Hiên ở bên cạnh đã kinh ngạc đến trố cả mắt.

Vì đang ở trước mặt Hạ Văn Hiên, nên Bạch Vi không nói lời nào.

Bạch Vi đoán nếu Hạ Văn Hiên biết cô vẫn còn độc thân, gã sẽ không từ bỏ ý đồ và vẫn dây dưa với cô. Bây giờ làm vậy để gã hết hi vọng cũng tốt.

Hạ Văn Hiên không dám tin vào những gì đang nhìn thấy, gã hỏi: “Chuyện này... Sao có thể?”

Nhị gia nhà họ Giang, tại sao lại thích Bạch Vi chứ?

Nghe câu hỏi của Hạ Văn Hiên, Giang Phong cũng không giải thích, anh chỉ ôm vai Bạch Vi và dịu dàng nói với cô: “Đi thôi.”
Diễn xuất của Giang Phong quá đỉnh, rõ ràng là giả mà diễn y như thật.

Bạch Vi đi cùng anh quay về cửa phòng bệnh, sau khi xác nhận lạ Văn Hiên không thể nhìn thấy nữa, Giang Phong mới buông cô ra.

Bạch Vi cảm thấy tim mình hơi loạn nhịp, “Cảm... Cảm ơn anh Hai”

Giang Phong nói: “Vừa rồi tôi hơi đường đột, nhưng nếu anh không làm vậy, chắc sau này gã vẫn còn làm phiền em”

“Em biết” Bạch Vi nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Nếu không, em chẳng biết phải làm thế nào nữa.”

Gặp phải loại mặt dày không biết xấu hổ như thế này, Bạch Vi cũng chẳng có cách nào.

Giang Phong nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần để ý đầu. Sau này nếu gã ta lại đến tìm em, em cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ đến xử lý”

Bạch Vi hơi ngạc nhiên gật đầu, “Vâng”

Phải công nhận rằng những người đàn ông nhà họ Giang đều rất xuất sắc.
Trong phòng bệnh, sau khi Bạch Vi và những người đến thăm Giang Trà cùng ra về, Cố Tương giúp anh chỉnh độ cao của giường rồi bảo: “Anh ngủ đi.”

Giang Trì: “Anh không muốn ngủ.”

“Anh sao vậy?” Rõ ràng là anh đang tức giận.

“Bị em chọc tức. Trong lòng không thoải mái”

“...” Cố Tương nhìn anh, cô nói: “Anh giỏi giận thật đấy, đã qua lâu như vậy rồi, mà em cũng đã xin lỗi anh rồi đấy thôi?”

“Không thành khẩn”

“Vậy anh muốn thế nào? Muốn em hôn một cái à?” Cô biết anh đang mong ngóng điều này.

Giang Trì nghe xong thì nhìn về phía cô, tuy rằng anh không nói gì nhưng có thể nhận ra anh đang rất mong chờ. “..” Mặc dù Cổ Tượng chỉ nói thế thôi, nhưng nhìn phản ứng của Giang Trì, cô cũng thấy phục anh rồi.

Nghĩ đến thái độ của anh đối với Diệp An Ninh ngày hôm nay, thật ra trong lòng Cố Tượng cảm thấy rất vui, lại thêm chuyện anh nói rằng mình không phải là người tùy tiện. Như thế có nghĩa là cô rất khác biệt phải không?
Hơn nữa cũng không phải hai người họ chưa từng hôn, nên thật ra Cố Tương cũng không cảm thấy khó khăn đến thế.

Cố Tương nhìn Giang Trì, cô dịu

dàng nói: “Vậy anh nhắm mắt vào

di"

Giang Trì nhìn dáng vẻ nghiêm túc

của Cố Tương, trông cô không

giống đang đùa giỡn với anh, vì vậy

anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai hơi tiều tụy

này, trái tim Cổ Tượng như muốn

nhảy ra ngoài. Nhưng cô vẫn cúi

người và chủ động hôn lên môi anh,

Đôi môi mềm mại áp lên môi anh,

cô có thể cảm giác được vì bị

thương nên đôi môi của Giang Trì hơi khô.