Dụ Hôn

Chương 196



Trong lúc Mạnh Nghiên nói, nước mắt cô ta trào ra, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Chủ Đô đang ở đây, Mạnh Nghiên cố tình nói chuyệ5n này ngay trước mặt ông ấy, chẳng qua là vì... Cô ta muốn nói rằng từ khi Cố Tương vào làm dâu nhà họ Giang, cô cậy thế ức hϊếp người khác, kh6ông thèm nhận họ hàng người thân nữa.

Mạnh Nghiên muốn dùng miệng của chủ Đỗ để truyền tin tức này đến tại nhà họ Giang, từ đó khiến ng7ười nhà họ Giang biết Cố Tương là hạng người gì.

Lê Giai luôn nói rằng, Nghiên Nghiên nhà bà ta hiền lành dịu dàng, sợ sẽ bị người khác4 bắt nạt, nhất là người có tính cách độc đoán và xấu như Cố Tương...

Bây giờ xem ra, Mạnh Nghiên đâu phải là người dễ bị bắt nạt?

Cô ta muốn cạo chết Cố Tương đây mà!

Người nhà họ Giang yêu thích Cố Tương, cũng là vì cô mới bước vào gia đình họ.
Nếu để người ta biết Cố Tương chẳng quan tâm đến họ hàng người thân, ép mẹ mình phải quỳ xuống, đến lúc đó họ sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn mọi người sẽ chán ghét Cố Tương.

Mục đích bây giờ của Mạnh Nghiên là phá hoại Cố Tương, nhưng cô ta không hề nghĩ đến, nếu cô không được nhà họ Giang yêu quý, vậy nhà họ Mạnh sẽ thế nào?

Độc ác nhưng lại ngu ngốc!

Tuy nhiên, Cố Tương bỗng phát hiện, bây giờ nhìn Mạnh Nghiên, mình chẳng hề cảm thấy tức giận.

Trên thế giới này có đủ mọi loại người. Nếu kẻ xấu là người thân của Cố Tương, tất nhiên cô sẽ cảm thấy rất buồn.

Nhưng giờ đây, Cố Tương không còn coi Lê Giai Âm và Mạnh Nghiên là mẹ và em gái của mình nữa.

Vì vậy, cho dù bọn họ cố gắng làm tổn thương cô như thế nào, cô cũng không cảm thấy buồn nữa.
Cố Tương bình tĩnh nói: “Tôi là trẻ mồ côi mà, ở đầu ra mẹ và em gái chứ? Cô là em gái của tôi à? Có loại em gái nào mà muốn dồn chị mình vào chỗ chết như vậy không?”

Chú Đỗ đang đứng bên cạnh nghe hai chị em nói chuyện, những lời nói này của Cố Tương cũng hơi quá tàn nhẫn một chút.

Mạnh Nghiên không ngờ bây giờ Cố Tương đã hoàn toàn không coi họ là người nhà nữa!

Trước mặt chú Đỗ, Mạnh Nghiên không thể tranh cãi với Cố Tương, cô ta vẫn đóng vai hiền lành yếu đuối, “Chị, chị đầu thể vứt bỏ người thân của mình được. Chị có thể không coi nhà chúng ta như gia đình, nhưng những năm qua chị đã lớn lên ở nhà họ Mạnh... Em nhớ rõ từng kỷ niệm chị em ta ở bên nhau, chẳng nhẽ chị đã quên nhanh vậy sao?”

Mạnh Nghiên đang nhắc nhở Cố Tương rằng, cô được nhà họ Mạnh nuôi lớn!
Cố Tương nhếch môi, cô biết bây giờ Mạnh Nghiên chỉ biết lôi những thứ này ra để nói.

Bao nhiêu năm qua Cố Tương đã phải nghe quá nhiều lần, cô luôn chú ý và cẩn thận chính là vì muốn đền đáp ân tình của nhà họ Mạnh, nhưng bây giờ... Cô cảm thấy mình đã làm đủ rồi!

Cố Tương nói: “Chẳng lẽ tôi chưa trả tình nghĩa của nhà họ Mạnh sao? Bây giờ cô có thể đứng ở đây không phải lo lắng cho gia đình, chẳng phải là nhờ vào sự giúp đỡ của Giang Trì à? Nếu cô cảm thấy như thể vẫn chưa đủ vậy thì thôi không trả nữa nhé?”

Cố Tương có thể nói với Giang Trì một tiếng, để nhà họ Giang không lo chuyện của nhà họ Mạnh nữa!

Nếu Giang Trì không nghe lời cô, Cố Tương cũng có thể trực tiếp rời khỏi nhà họ Giang.

Nếu không có cô, nhà họ Mạnh có là gì đối với nhà họ Giang chứ? Đâu có đáng để người ta phải ra tay?
Mạnh Nghiên cắn môi, nhìn Cố Tương và thầm nghĩ: Cố Tương đúng là người phụ nữ ác độc nhất trên đời! Vì vậy cô ta chưa bao giờ thích Cố Tương!

Nếu tiếp tục nói chuyện với Cố Tương, chưa biết chừng sẽ gây bất lợi cho nhà họ Mạnh.

Sau này Mạnh Nghiên sẽ không chọc tức Cố Tương nữa, ít nhất trước khi cô ta thay thế được vị trí của Cố Tương.

Mạnh Nghiên đành phải tỏ vẻ yếu

thế, “Chị, em biết chị đang tức giận

nên tạm thời em không nói chuyện

nữa. Hôm nay em đến đây chỉ vì

muốn thăm anh rể mà thôi.”

Cố Tương lạnh nhạt nói: Thật đáng

tiếc, chắc anh rể của cô không muốn

gặp cô đầu” Sao cô không nhìn ra

được Mạnh Nghiên đến đây là vì

Giang Trì chứ.

Mạnh Nghiên không đồng ý: “Chị

chưa hỏi anh rể thì làm sao mà biết được?”

Mạnh Nghiên nhất định phải gặp
được Giang Trì, nếu không cô ta sẽ

chẳng có một chút cơ hội nào!